Nữ Vương Và Trung Khuyển

Chương 58:




Từ Tiêu Cẩn đem đứa bé bỏ đi, khi trở về, lập tức bị Đỗ Khang phát hiện ra khác thường, tra hỏi, Từ Tiêu Cẩn trong lòng phấp phỏm lo sợ thẳng thắn khai ra.
Đỗ Khang thất vọng, tức giận, lại nhìn Từ Tiêu Cẩn lặng lẽ rơi nước mắt, trong lòng lại
không đành lòng...
Nhưng là, anh là một luật sư, từ nhỏ, cha Đỗ Khang đã luôn hun đúc khiến cho trong lòng chỉ luôn có nghĩa khí chính trực. Chính bởi vì có cỗ niềm tin này, khiến anh học nhiều năm như vậy, khi trở thành luật sư, chỉ vì chính nghĩa mới lộ diện.
"... Tiêu Cẩn, anh thật sự rất thất vọng." Đỗ Khang đối với Từ Tiêu Cẩn lộ rõ vẻ thất vọng.
Trong lòng Từ Tiêu Cẩn đột nhiên dâng lên một nỗi sợ hãi, có chút hối hận đã đem việc không thể tiết lộ ra ngoài nói cho Đỗ Khang. Nếu như Hứa Mạt kiện cô ta, Đỗ Khang nhất định sẽ đem cô ta đến cục cảnh sát tự thú.
Không cần... Không cần... Cô ta không muốn ngồi tù....
"... Anh Khang..."
Từ Tiêu Cẩn hốt hoảng nắm lấy tay Đỗ Khang, sau khi Đỗ Khang mâu thuẫn giãy dụa trong lòng, thì mạnh mẽ nắm lấy cổ tay Từ Tiêu Cẩn, ánh mắt trở nên kiên định.
"Tiêu Cẩn... Em có nguyện ý cùng anh ra đi, sang nước ngoài..."
Từ Tiêu Cẩn kinh ngạc, lập tức ánh mắt cảm động, nước mắt rơi, gật đầu.
Trong lòng Từ Tiêu Cẩn mong muốn đi xa khỏi nơi này, tới một nơi mới, làm lại từ đầu, bỏ qua những gièm pha vây quanh mình, chuyện xưa, uy hiếp đến đây kết thúc tất cả, nhưng trong lòng luôn sợ hãi, sợ rằng trước khi trời sáng sẽ bị bóng tối nuốt lấy cô ta. Bởi vì cần mấy ngày làm hộ chiếu, mấy ngày nay đều là nguy hiểm nhất...
Ngón tay Chu Tĩnh Nhã khẽ cầm một điếu thuốc tinh xảo, rít một hơi, ánh mắt lo lắng trầm
tư.
Không thấy Từ Tiêu Cẩn! Làm thế nào cũng không thấy bóng dáng cô ta. Từ Tiêu Cẩn có thể
ở đâu, còn có cái người kêu là luật sư Đỗ kia, cũng không có ở nhà.
Là cô ta đánh giá thấp người phụ nữ Hứa Mạt gian trá kia, lại còn đánh giá cao chỉ số thông minh của Từ Tiêu Cẩn, một đứa bé cũng không thể làm tốt, lại đem nó tới cửa nhà người khác! Nếu tùy tiện tìm một nơi thâm sơn cùng cốc vứt lại, hoặc tùy tiện tìm một chỗ ném, hừ, làm sao có thể thành như bây giờ, nửa điểm hiệu quả cũng không có, ngược lại còn tự vấp vào!
Trách không được hai mẹ con Từ Tiêu Cẩn bị thu thập không còn sức đánh trả. Ngu xuẩn!
Nhưng mà, vài ngày nay, cô ta rốt cục trốn đi nơi nào?
Chu Tĩnh Nhã ngồi trong phòng, di di tàn thuốc xuống gạt tàn bằng pha lê, đầu đỏ điếu thuốc từ từ tắt thành màu xám đậm.
Vừa khéo, chạy thoát vừa khéo. Chạy án!
Hứa Mạt cùng Lưu Thi Ngữ tới cục cảnh sát lập án, nếu trộm đứa bé bị bỏ tù hai năm.
Chu Tĩnh Nhã biết được tin này, tim lại đập rộn ràng hoảng sợ, tìm Sở Nam thương lượng vài lần.
Trừ việc này, còn có một điều làm cho Chu Tĩnh Nhã ngày đêm lo lắng.
"Chị, chị làm sao vậy?" Chu Thanh Dự thấy gần đây Chu Tĩnh Nhã ăn rất kém, thỉnh thoảng còn thấy nôn mửa, cảm thấy rất kì quái, liền vừa cười vừa trêu chọc: "Chẳng lẽ mang thai."
Chu Thanh Dự vốn là nói đùa, lại dẫn đến một trận nổi giận của Chu Tĩnh Nhã, cô ta sắc bén hỏi ngược.
"Ai nói với em chị mang thai! Đừng có nói bậy!"
Chu Thanh Dự sửng sốt. Chị mình có phải quá mức nhạy cảm hay không?
Chu Tĩnh Nhã trốn về phòng.
Đứa bé này rốt cục là muốn hay không muốn... Nếu xóa sạch, liền mất đi một lần "Cơ hội"
cô ta vốn đã nghĩ kỹ đối sách, tương kế tựu kế...
Chu Tĩnh Nhã suy nghĩ tới nửa đêm, rốt cục hạ quyết tâm như ban đầu!
Chu Tĩnh Nhã ít nhiều ngấm ngầm "giúp đỡ" vụ án trộm đứa bé, Từ Tiêu Cẩn rất nhanh bị
điều tra. Nhưng mà khi cảnh sát tìm tới cửa lại không thấy ngýời.
"Hứa Mạt, nếu không chúng ta liền coi như xong..." Lưu Thi Ngữ ôm Tiểu Nhạc, nhẹ nhàng đỡ lưng bé. Nhiều ngày nay hai mẹ con họ sống ở Hứa gia.
"Như vậy sao được, nếu không bắt được người gây án, sẽ khiến cho kẻ đó lại tìm cơ hội khác hại người."
Không thể không cảm thán, Lưu Thi Ngữ là người phụ nữ thông minh. Lúc biết Từ Tiêu Cần làm chuyện xấu, cô nhất thời ngây người, sau đó lập tức bình bĩnh lại cảm xúc, cũng không hỏi vì sao Từ Tiêu Cẩn lại trộm đi Tiểu Nhạc.
Lưu Thi Ngữ dĩ nhiên đoán được. Từ Tiêu Cẩn có hiềm khích với Hứa Mạt, ngày đó hai đứa bé đặt chung một chỗ, vốn là Từ Tiêu Cẩn muốn trộm Tiểu Hi.
Tuy rằng khiến cho hai mẹ con Lưu Thi Ngữ bị "liên lụy" nhưng trong lòng Lưu Thi Ngữ cũng không có ghi hận, vẫn như cũ cảm kích Hứa Mạt đã làm đủ thứ giúp mình, cũng làm cho
Hứa Mạt áy náy không thôi.
"Chuyện ly hôn, cô thật sự đã nghĩ kỹ chưa?" Hứa Mạt hỏi.
Ánh mắt Lưu Thi Ngữ buồn bã, trong đầu tràn ngập hình ảnh Sở Nam, người đàn ông lạnh lẽo cứng rắn mà thành thục mị lực. "Ừ, ly hôn, tôi nghĩ ba tôi sẽ hiểu được, tài sản tôi cũng không cần, học phí của mấy đứa em trong nhà sẽ có biện pháp. Ly hôn cầm tiền của Sở gia, sẽ làm tôi có cảm thấy không đứng lên nổi."
Dù sao những ngày cô làm dâu ở đó, cũng không có cống hiến gì: "Hứa Mạt, tôi thật sự không biết cảm ơn cô thế nào..."
Hứa Mạt vỗ vỗ tay Lưu Thi Ngữ: "Tôi nói rồi, tôi muốn giúp cô, cô không cần lo lắng, an tâm chăm sóc Tiểu Nhạc thật tốt là được. Tôi làm điều này... đều là tôi nợ cô."
Hai tuần sau, có người gọi điện báo cảnh sát manh mối của Từ Tiêu Cẩn, mới bắt được cô ta.
"Anh Khang, anh Khang, cứu em..."
Từ Tiêu Cẩn bị bắt, nước mắt tuôn ào ào, nghĩ đến nhà giam trong lòng hoảng sợ không thôi.
"Cẩn Cẩn!"
Người kiện là Lưu Thi Ngữ, nhưng sau lưng Lưu Thi Ngữ có Hứa Mạt cùng Lục Tử Hành, mà kẻ chủ mưu lại là Chu Tĩnh Nhã và Sở Nam, hai bên đều giỏi, Đỗ Khang tâm lực lao lực quá độ, vắt hết óc cũng không nghĩ ra được biện pháp hiệu quả.
Từ Tiêu Cẩn dưới sự hoảng sợ dĩ nhiên khai ra Chu Tĩnh Nhã. Hứa Mạt kiên nhẫn chờ, cũng không nóng nảy xuất ra chiêu độc, quá trình lo lắng hãi hùng có khi so với kết quả còn khiến cho người ta sợ hãi giày vò hơn. Hứa Mạt cô rất nguyện ý kiên nhẫn chờ đợi.
"Chết tiệt!" Chu Tĩnh Nhã hất tung toàn bộ gạt tàn, giấy tờ, cà phê trên bàn, bùm bùm rơi xuống đất.
"Nhã Nhã, em đừng có tức giận thân thể, em có thai a..." Sở Nam nắm lấy vai Chu Tĩnh Nhã.
Cha mẹ Sở Nam vốn là người nghiêm khắc, sau khi biết Chu Tĩnh Nhã tính kế trộm đứa bé
đi, dạy dỗ con trai mình, cấm hắn qua lại với Chu Tĩnh Nhã. Nhưng, lúc này đang là thời điểm nguy cấp, hắn tuyệt đối không có khả năng rời khỏi Chu Tĩnh Nhã, hắn yêu cô ta, hắn dĩ nhiên sẽ chăm sóc cô ta.
Khuôn mặt diễm lệ của Chu Tĩnh Nhã đỏ ửng, cắn chặt răng vào môi dưới, trong mắt tràn
đầy ngọn lửa thù hận: "Hứa Mạt! Tôi không tin không thắng nổi cô!"
"Nhã Nhã..." Sở Nam muốn nói lại thôi. Chẳng biết tại sao, hắn ta cảm thấy, so với trước
đây, công chúa kiêu ngạo ưu tú - Chu Tĩnh Nhã giờ đã thay đổi. Hơn nữa, cảm giác đối với cô ta
của hắn.....
Có một loại biến hóa, có phải là... Hắn một lần lại một lần nhớ tới, người vợ trong mắt hắn
luôn "bình thường không có gì lạ", những chuyện đã phát sinh...
Biến hóa như vậy khiến cho Sở Nam tự dưng cảm thấy phiền chán, không muốn đối diện, cố ý xem nhẹ nó. Hắn chỉ tưởng tượng qua vài năm, vẫn liên tục yêu thầm Chu Tĩnh Nhã, cho dù canh gác cho cả đời cũng được...
"... Nam... Nam?"
Chu Tĩnh Nhã gọi vài lần, Sở Nam mới nghe thấy, phục hồi lại tinh thần
"Làm sao vậy Nhã Nhã?" Đối mặt với người thầm yêu mười, hai mươi năm, Sở Nam có chút hoảng hốt, chột dạ.
Chu Tĩnh Nhã nắm tay đặt lên ngực Sở Nam, mở to hai mắt long lanh nhiễm nước mắt nhìn Sở Nam.
"Nam, anh giúp em được không? Tiện nhân Hứa Mạt kia nhất định sẽ khiến cho cảnh sát tra ra em, người đứng đầu cục cảnh sát kia có giao tình với Hứa gia, nhất định sẽ dùng quyền lực giúp đồ tiện nhân đó hại em. Nam, giúp em, được không? Hiện tại cũng chỉ có anh mới có thể giúp em..."
Chu Tĩnh Nhã chưa từng điềm đạm đáng yêu như vậy yêu cầu hắn ta cái gì, trước giờ vẫn là thiên nga cao quý kiêu ngạo.
Sở Nam chớp mắt một cái lập tức buông xuống phiền muộn —— Cô gái này là người hắn ta thật sự yêu sâu đậm nhiều năm, bảo hắn đầu rơi máu chảy, cho dù vứt bỏ toàn bộ đồ quý giá hắn cũng thấy đáng giá.
"Nhã Nhã, em nói đi, anh làm thế nào mới có thể giúp em?"
"Nếu lúc đó em bị chứng cứ vô cùng xác thực tố cáo, anh đã nói..." Chu Tĩnh Nhã bình tĩnh nhìn Sở Nam, gằn từng tiếng: "Anh nói là anh muốn dẫn đứa bé đi chơi, chứ không phải là em muốn trộm, được không? Kia đều là vợ con anh, cho nên nếu như anh nói là anh mang đi, sẽ không thành vấn đề..."
Ánh mắt Sở Nam khẽ lóe lên rồi biến mất. Nếu đến lúc đó chân tướng rõ ràng, hắn lựa chọn nói dối. Đó chính là do lương tâm mê muội lựa chọn bao che Chu Tĩnh Nhã. Cha mẹ, Lưu Thi Ngữ tất nhiên sẽ biết được chân tướng... Nhưng hắn lựa chọn bao che, có lẽ mọi người sẽ xa lánh hắn...
"Được, anh đồng ý với em." Sở Nam hạ quyết tâm.
Sự việc quả nhiên đúng như dự liệu của Chu Tĩnh Nhã, cảnh sát rất nhanh tìm thấy kẻ chủ mưu đứng phía sau là cô ta. Từ Tiêu Cẩn còn nói ra sự kiện bắt cóc lần trước, nhưng bởi vì thiếu chứng cứ, tạm thời không thể tra xét.
Chu Tĩnh Nhã chủ mưu trộm đứa bé, vốn tưởng là chuyện chắc chắn, Sở Nam đột nhiên nhảy ra nói chính là hắn muốn đón đứa bé đi.
"Nhã Nhã không phải người xấu, đứa nhỏ là tôi bảo Từ Tiêu Cẩn trộm, cửa xe cũng là tôi mở, tôi là cha đứa bé, chẳng lẽ ngay cả quyền mang đứa bé đi cũng không có sao?"
Sở Nam mặt không cảm xúc nói mấy câu đó, khiến cho cha mẹ hắn, Lưu Thi Ngữ, một đám người đều kinh hãi.
Lưu Thi Ngữ có chút không khống chế được, tức giận đến phát run, cầm lấy áo Sở Nam, nước mắt chảy xuống như mưa: "Anh! Anh! Lúc anh mang Tiểu Nhạc ném đi có nghĩ tới nó là con trai anh hay không? Hoặc là căn bản ngay cả con trai mình anh cũng không nhận ra! Người như anh không xứng làm ba của Tiểu Nhạc!"
Sở Nam mặc cho Lưu Thi Ngữ vung tay đấm lên ngực mình mấy cái, lạnh lùng đẩy cô ra.
Hứa Mạt đỡ được Lưu Thi Ngữ. Lưu Thi Ngữ khổ sợ dựa người vào Hứa Mạt, tức giận gạt nước mắt nhìn Sở Nam.
Mấy người Hứa Mạt rời đi trước. Sở Nam thấy Lưu Thi Ngữ đi cùng Hứa Mạt, trên ngực còn lưu lại mấy cái đấm của Lưu Thi Ngữ.
Trong lòng Sở Nam có một loại cảm giác nặng nề, đáy lòng giống như bị người ta đúc một
thanh kim loại vậy, nặng trì trì... Trong lòng, rất không thoải mái...
Hứa Mạt mang Lưu Thi Ngữ rời đi, nhìn Sở Nam cười lạnh một tiếng ——
"Sở tiên sinh, anh đừng tưởng rằng việc này xong rồi..."
Những lời này tràn đầy ý tứ mơ hồ, khiến cho người ta không rét mà run. Chu Tĩnh Nhã cũng nghe thấy. Lúc gần đi, Hứa Mạt liếc mắt nhìn cô ta như nói sẽ không để yên cho cô ta, khiến cho cô ta càng thêm phẫn hận, cực độ phẫn hận!
Vụ án bởi vì có Sở Nam nên không thể xử, Chu Tĩnh Nhã vì thế tạm thời tránh được một kiếp. Nhưng mà Từ Tiêu Cẩn không có may mắn như vậy, sự việc bắt cóc lộ ra, không tìm thấy
được chứng cứ kẻ âm mưu sau lưng cô ta, lại có máy ghi âm sửa xong, trong đó là toàn bộ chứng cứ phạm tội của cô ta, khiến cho cô ta thành kẻ chủ mưu, kết án vào tù là điều không tránh khỏi.
Đỗ Khang tới tìm Hứa Mạt vài lần, Hứa Mạt thấy anh ta, liền đóng cửa không tiếp. Đỗ
Khang là luật sư, tự nhiên sẽ tìm mọi cách để cứu người. Nhưng đối phương lại là Chu gia, Hứa gia, thật sự là cố hết sức.
"Anh Khang, đừng vì em mà tìm kiếm vất vả... Chuyện cho tới bây giờ, ngồi tù em cũng chấp nhận, nhưng, Chu Tĩnh Nhã..." Từ Tiêu Cẩn nghiến răng nghiến lợi: "Anh Khang, giúp em..."
Từ Tiêu Cẩn cách tấm kính thủy tinh, nhìn Đỗ Khang dùng khẩu hình nói ra hai chữ —— "Báo thù"!
Nội tâm cô ta có một loại niềm tin: Trả thù! Hứa Mạt đáng giận, Chu Tĩnh Nhã lại càng đáng giận! Cô ta làm chuyện xấu ngồi tù là trừng phạt đúng người đúng tội, nhưng Chu Tĩnh Nhã lại mơ tưởng đem toàn bộ oan ức đều trút lên người cô ta, còn bản thân thì nhơn nhơn ngoài vòng pháp luật!
Đỗ Khang hiểu rõ điều muốn nói từ khẩu hình Từ Tiêu Cẩn, vừa đau lòng vừa cảm thấy phẫn
nộ.
Chu Tĩnh Nhã, người đàn bà này, lòng dạ lại có thể độc ác đến vậy!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.