Nữ Thần Du Ngoạn Mạt Thế

Chương 2: Xuyên qua,không gian




Hàn Thiên Nguyệt tỉnh lại trên chiếc giường kingsize.Cô quan sát căn phòng một lượt,lọt vào mắt cô là một căn phòng sạch sẽ chỉnh tề,bày trí cũng rất thoải mái.Đúng lúc này,một đoạn kí ức chảy vào đầu khiến cô đầu đau như búa bổ.Tầm mười lăm phút sau Hàn Thiên Nguyệt lại mở mắt lần nữa.
Cô lần này thật sự nổi điên rồi.Cha già thối,hết chuyện lại ném cô vào thân xác của nữ phụ cùng tên bị ngược chết thảm hại trong truyện.Đã vậy đây còn là một nữ phụ vì trùng sinh mà đi vào vòng thời gian bị vòng thời gian xé rách linh hồn,đến khi về thân xác thì chỉ còn là một lũ tàn hồn bị linh hồn cường đại vừa đến của cô hấp thụ.Thôi vậy,đã lỡ chiếm dụng thân xác người ta thì cũng phải giúp người ta trả thù giùm chứ nhỉ.Chỉ cần con nhóc nữ chủ xuyên vào thân thể Nhã Vi kia không tính kế lên đầu cô thì cô xem như cho cô ta sống lâu một chút còn không thì đừng trách cô tàn độc.Nói tình thương với một băng thần lãnh tình vô tâm như cô thì thành thật xin lỗi,tìm lộn địa chỉ rồi!!!
Hàn Thiên Nguyệt đứng dậy đi vào phòng vệ sinh,cô đứng trước tấm gương.Trong gương phản chiếu hình ảnh cô gái tầm 19,20 tuổi,khuôn mặt trái xoan nhỏ nhắn,sóng mũi cao thẳng,đôi môi đỏ mọng không cần son, mái tóc đen dài đến thắt lưng,nhìn qua thì đặc biệt xinh đẹp động lòng người và nhất là đôi màu mắt tím khác thường to tròn kia chứa đầy vẻ mị hoặc.
Cô trở ra phòng ngủ cầm lấy điện thoại nhìn trên màn hình thì thấy hôm nay là ngày 28 tháng 2 năm 20xx.Nếu cô nhớ không lầm thì ngày diễn ra mạt thế trong truyện là ngày 10 tháng 3 năm 20xx. Tính ra còn gần hai tuần nữa là mạt thế,cô có thể xem đây là chút phúc lợi mà lão cha cho không? Đưa cô đến trước mạt thế vài ngày để bắt đầu thu thập vật tư.Hắc,cô trước mắt phải cướp cái bàn tay vàng lớn nhất của nữ chủ mới được,không gian càn khôn có rất nhiều ích lợi nha.
Cô nếu theo trí nhớ nguyên chủ thì hôm nay Nhã Vi sẽ tới để xin cái vòng tay của nguyên chủ,sau đó cả hai đi dạo thương trường mua một cái mặt bạch ngọc quan âm.Nếu không có kí ức nguyên chủ trùng sinh thì cô cũng không hề biết cái bàn tay vàng của nữ chủ kia lại là của nữ phụ đưa cho nha,dù sao trong sách cũng không nói tới Nhã Vi từ đâu có chiếc vòng.Chà chà,bây giờ mới sáu giờ sáng vậy thì cái vòng tay đó chắc chắn vẫn còn ở đây,tìm thử xem.
Hàn Thiên Nguyệt lục hết mấy hộc tủ trên bàn trang điểm trong phòng liền thấy một cái vòng tay phỉ thuý,cô cầm lên nhìn một chút liền biết đây chính là cái vòng càn khôn kia.Cô có thể cảm nhận được dao động không gian rất nhỏ trong vòng phỉ thuý này.
Không cần suy nghĩ Hàn Thiên Nguyệt liền cầm lấy con dao rọc giấy trên bàn cắt vào ngón tay để máu chảy lên chiếc vòng tay,máu của cô toàn bộ đều bị hút sạch sẽ,chiếc vòng biến mất sau đó trong đầu cô lại xuất hiện thêm một thứ gì đó.
Hàn Thiên Nguyệt thử cảm nhận thì thấy một không gian càn khôn chưa hoàn thiện,có lẽ là có một phần bị tách ra khiến cho không gian trở nên khô héo.
“Cốc,cốc,cốc!“.Ngoài cửa phòng vang lên tiếng gõ cửa sau đó là tiếng gọi:
“Nguyệt,em dậy chưa.Chúng ta đi dạo phố đi.”
Hàn Thiên Nguyệt tiến ra mở cửa thì nhìn thấy Nhã Vi đang đứng sốt ruột ngoài cửa.Đây chính là vị nữ chính không cùng cha cùng mẹ của nguyên chủ,vẻ ngoài của cô ta như một đoá bạch liên khiến ai cũng phải thương tiếc.
Trong kí ức của nguyên chủ trước khi trùng sinh thì chính vị chị gái không máu mủ này đã rắp tâm đẩy cô vào đám nam nhân đang động dục chỉ để đổi lấy đồ ăn.Sau đó là cướp luôn vị hôn phu của nguyên chủ là Sở Phi,người mà ông ngoại nguyên chủ đã sắp đặt và cũng là nam chính có lôi dị năng hiếm có.Cuối cùng là gì nhỉ,à chính là đánh gãy chân rồi đẩy ra làm bia thịt để cho đàn tang thi xé xác còn mình chạy trốn.
Ây da,đủ tàn độc nha!Dù là trong sách nói có nói cái chết của nữ phụ nhưng tiếp nhận kí ức chân thật như vậy cũng cảm thấy thương cho nguyên chủ.Dù sao nguyên chủ không hề biết chị gái của mình sau mạt thế một ngày xác đã đổi chủ rồi.
“Nguyệt,em đang suy nghĩ cái gì đấy?”Trong lòng của Nhã Vi có dự cảm không tốt,dự cảm kia nói với cô rằng Thiên Nguyệt này không giống như Thiên Nguyệt lúc trước nữa,rất nguy hiểm.Nhưng cô lại nghĩ đến miếng bạch ngọc lần trước cùng với cái vòng tay phỉ thuý thì không thể kiềm chế được,cô rất muốn chúng.
Trong nháy mắt trong đầu Nhã Vi đã thay đổi liên tục,cuối cùng vẫn quyết định lừa Thiên Nguyệt đi mua cái bạch ngọc kia,sau đó tặng luôn cho mình cả vòng phỉ thuý lẫn miếng bạch ngọc quan âm.
“Không có việc gì,chị muốn tìm em có việc gì sao?”Lúc nói chuyện Hàn Thiên Nguyệt đã thu hết toàn bộ mọi hành động cũng như ánh mắt của Nhã Vi vào mắt.Chỉ cần nhìn biểu hiện cùng ánh mắt thôi cô cũng đã đoán ra được suy nghĩ bây giờ của Nhã Vi.Hừ,muốn cái bạch ngọc kia thì phải nhìn xem cô là ai đã!
“Đi dạo phố nha,hôm nay thương trường có đợt giảm giá,chắc chắn có nhiều thứ tốt,chúng ta cùng đi đi.”Trên khuôn mặt nhỏ nhắn của Nhã Vi hiện lên vẻ mong chờ.
“Được rồi,chị ra ngoài đi,em cần thay đồ.”Thiên Nguyệt quay người bước tới tủ đồ lấy quần áo.
“Nguyệt,cái vòng phỉ thuý của em đâu rồi sao chị không tìm thấy?”Nhã Vi nhíu mày lục tung cái bàn trang điểm của Hàn Thiên Nguyệt lên.
“Cái vòng hôm qua em vô tình làm vỡ rồi.”Hàn Thiên Nguyệt thờ ơ trả lời rồi cầm đồ bước vào phòng vệ sinh.
Cô sao lại không nhìn ra được ý đồ của Nhã Vi chứ,khoé miệng khẽ lộ ra một nụ cười trào phúng nhưng rất nhanh đã thu lại.Không cần vội,cô ta dù sao cũng không còn sống lâu nữa,vẫn là nữ chủ xuyên tới có thủ đoạn thú vị hơn,những gì kiếp trước nữ chủ kia làm với nguyên chủ cô sẽ từ từ đòi lại.Nữ chủ bàn tay vàng thì sao nào,dám động tới trên đầu Băng thần cô thì tuyệt không bỏ qua.
“Nguyệt,sao em lại bất cẩn như vậy chứ,cái vòng đó rất mắc đó!”Nhã Vi yếu ớt chỉ trích nhưng trong lòng thì cắn răng tức giận.
Hàn Thiên Nguyệt cũng không thèm trả lời mà đóng sập cửa phòng vệ sinh lại.Cô cũng không có dư hơi đi làm điều thừa mà trả lời chất vấn của cô ta.
Tiếng nước chảy vang lên,cô lấy hai tay thấm nước lạnh rồi vỗ vỗ lên mặt.Cô ngước đầu nhìn mình trong gương mà thở dài,nhan sắc chỉ bằng một phần mười của cô lúc trước mà chán nản.
Theo kí ức kiếp trước của nguyên chủ,hôm nay là ngày Nhã Vi lôi nguyên chủ tới thương trường rồi lên tầng năm,nơi bày bán bạch ngọc.Có lẽ là đã thích bạch ngọc quan âm đó từ trước nên mới lôi nguyên chủ theo để quẹt thẻ.
Trong nguyên tác thì cái bạch ngọc quan âm đó là tâm đã bị tách ra của vòng phỉ thuý trên tay cô.Chậc,thật may là có kí ức kiếp trước của nguyên chủ nên việc tự tìm mua cái bạch ngọc trước Nhã Vi cũng dễ dàng hơn.
“Nguyệt,có chuyện gì hả? Em chậm quá,chị muốn đi dạo sớm.”
Cửa phòng vệ sinh vang lên giọng nói đầy bất mãn của Nhã Vi,nếu phòng tắm không có khoá chắc cô ta cũng đã mở cửa đi thẳng vào rồi.
“Đợi một chút nữa đi,sẽ nhanh thôi.”Hàn Thiên Nguyệt lạnh lùng nhìn về phía cửa,“Nếu không thì chị đi trước đi,dù sao chị cũng biết em không thích đi dạo phố mà!”
Nhã Vi nghe xong thì tức giận đến nghiến răng,nếu không phải cần người quẹt thẻ trả tiền giúp thì cô cần gì phải chờ ở đây.Bố dượng cũng không có cho cô quá nhiều tiền,mẹ cô thì lại là người phụ nữ nội trợ nên cũng chả có bao nhiêu tiền.Riêng Hàn Thiên Nguyệt thì khác,cô ta có họ ngoại là Hàn gia,một trong tứ đại gia tộc nổi tiếng ở thủ đô.Cô biết hằng tháng tài khoản ngân hàng của cô ta đều sẽ có một khoản tiền chuyển vào nên cô mới đi lấy lòng con ngốc đó.
“Không có gì,chị chờ em cùng đi cho vui.Chị chơi máy tính cũng được.”Nhã Vi vẫn giữ nụ cười dịu dàng trên mặt nhưng ánh mắt đầy ngoan độc trừng vào bên trong phòng vệ sinh.
Lúc Hàn Thiên Nguyệt đã rửa mặt chải đầu xong đi ra,Nhã Vi vẫn diễn tốt vai người chị gái dịu dàng,cô ta nhanh chóng cầm lấy túi xách của mình cùng với túi của Hàn Thiên Nguyệt rồi kéo cô ra cửa:“Đi thôi,lâu rồi hai chị em chưa đi dạo phố với nhau.”
Trên mặt của Hàn Thiên Nguyệt cũng không biểu hiện cái gì,cô chỉ cười trừ rồi để Nhã Vi lôi kéo cô ra khỏi nhà.
Hai người cùng đón taxi đi tới trung tâm thương mại,tốp ba tốp năm mấy cô gái cầm mấy túi đồ cùng vui vẻ đi lại nói chuyện rôm rả.Không khí buổi sáng hôm nay rất trong lành,ánh nắng dìu dịu dù đã gần chín giờ.
“Em nên ra ngoài đi dạo nhiều hơn,không khí buổi sáng rất tốt đó.Đừng suốt ngày ở trong nhà ôm máy tính như thế,con gái phải biết chăm chút cho mình chứ.”Nhã Vi chỉ vào chỗ bán đồ trang điểm gần đó nói:“Chúng ta lại đó xem đi,son của chị dùng gần hết rồi.”Cô ta cứ thế đi về phía quầy bán đồ trang điểm,không thèm để ý đến ý kiến của Hàn Thiên Nguyệt.
Hàn Thiên Nguyệt nhìn vẻ mặt hứng khởi của Nhã Vi mà cười lạnh,tự mình lựa thì tự mình trả tiền đi,cô cũng không rãnh làm người tốt tiêu tiền cho mấy thứ vừa không ăn được vừa độc hại kia đâu.
“Chị cứ chọn đi,em đi WC một chút.Em sẽ trở lại nhanh thôi,chị cứ từ từ chọn đồ.”Hàn Thiên Nguyệt gỡ cánh tay đang kéo tay mình ra.
“Thật tình,em chọn đúng lúc thật đó.Thôi,đi nhanh đi,chút nữa chúng ta cùng đi mua đồ ăn vặt.”
Nhã Vi nghe thấy Hàn Thiên Nguyệt nói vậy cũng không làm khó nữa liền để cho cô rời đi,cô ta liền quay sang nói chuyện với cô bán hàng,không để ý tới Hàn Thiên Nguyệt còn đứng một bên còn chưa đi.
Hàn Thiên Nguyệt cũng không thèm để ý tới Nhã Vi nữa,cô cầm túi xách đi về hướng WC nhưng thực tế là tiến vào thang máy đi lên tầng năm trung tâm thương mại.
Cô dựa theo trí nhớ của nguyên chủ mà tiến tới chỗ bán bạch ngọc,vị trí hình như là cái thứ ba từ ngoài đếm vào,chính là cái bạch ngọc quan âm màu trắng ngà nhìn qua thì thấy bình thường nhưng cũng có nét hơi lạ đôi chút.
Hàn Thiên Nguyệt liền bước nhanh tới,trong đống bạch ngọc chỉ chính xác vào một cái bạch ngọc quan âm nhỏ cỡ ngón tay cái nói:“Phiền cô lấy cho tôi xem cái bạch ngọc quan âm này một chút được không?”
“Được,xin cô chờ một chút.”Cô nhân viên liền mở tủ lấy ra chính xác cái bạch ngọc quan âm mà cô cần.”Cái bạch ngọc quan âm này là từ Miến Điện,được làm từ ngọc thượng hạng,...”
Hàn Thiên Nguyệt nghiêm túc đánh giá cái ngọc quan âm trong tay,cô dùng thần thức quét qua một lượt thì có một chút dao động năng lượng.Xem ra đúng là tâm của không gian càn khôn trong tay cô bị tách ra rồi.
“Cho tôi quẹt thẻ.”Cầm ngọc quan âm trong tay mà tâm trạng khá hơn một chút.Nữ chủ a,mất đi cái bàn tay vàng lớn nhất của ngươi thì ngươi sẽ làm gì tiếp theo đây?
Cô lấy thẻ tín dụng từ trong ví ra,cô nhân viên liền hỏi:“Có cần đóng gói lại không ạ?”
“À,không cần đâu.Tôi muốn tự tay gói lại tặng cho một người bạn,như vậy sẽ có thành ý hơn.”Cô nhận lấy bạch ngọc quan âm rồi bỏ vào túi xách.
Cô ngẩn đầu mỉm cười nói:“Chút nữa người bạn của tôi có thể đến đây,tôi mong rằng chỗ này sẽ giữ bí mật cho khách hàng.”
“Xin quý khách yên tâm,chúng tôi sẽ không tiết lộ bất cứ thông tin nào của khách hàng.”Cô nhân viên vừa bán được đồ nên tươi cười càng nhiệt tình hơn.
Hàn Thiên Nguyệt liền gật đầu,xoay người rời đi.Ra khỏi tầm mắt người bán hàng cô liền tiến vào thang máy đi xuống tầng trệt.
Cô đi vào WC rửa tay rồi đi ra.Nhã Vi đang đợi cô nãy giờ chắc cũng đã sốt ruột lắm đây,Hàn Thiên Nguyệt vừa đi vừa sửa sang lại quần áo của mình.
Lúc cô đi qua thì thấy Nhã Vi còn ngồi trên ghế cho nhân viên trang điểm hộ,Hàn Thiên Nguyệt nhìn thấy bên cạnh cô ta là hai cái túi,bên trong toàn là mỹ phẩm đắt tiền.
“A,Nguyệt.Em trở lại rồi,chị cũng lựa xong mấy món rồi.Chúng ta lên tầng trên xem quần áo đi.”Nhã Vi thấy Hàn Thiên Nguyệt trở lại thì vui mừng nói.
“Được,vậy đi thôi.”Hàn Thiên Nguyệt xoay người đi trước.
Mắt thấy Hàn Thiên Nguyệt đi ra ngoài thì Nhã Vi rối rắm,cô cũng không thể gọi Hàn Thiên Nguyệt lại trả tiền trước mặt nhiều người như vậy.Một ý nghĩ vụt qua,Nhã Vi dứt khoát giả vờ quên trả tiền mà chạy theo Hàn Thiên Nguyệt,còn chưa đi được vài bước thì nữ chuyên viên trang điểm vừa rồi liền gọi lại:“Chờ đã,cô chưa thanh toán tiền.”
Nhã Vi lúc này liền thở phào nhẹ nhõm,cuối cùng cô cũng bảo vệ được cái ví tiền eo hẹp của mình.
Nghe được tiếng kêu của chuyên viên trang điểm,Hàn Thiên Nguyệt cũng quay người lại nhìn nhưng không nói gì.Còn Nhã Vi thì quay lại nhìn chuyên viên trang điểm tỏ vẻ hối lỗi:“Xin lỗi,tôi quên mất.”
Nếu bình thường,một cô gái mang vẻ đẹp thanh khiết,cổ điển của một bạch liên hoa và nhất là đôi mắt to tròn mọng nước thì ai nhìn vào cũng sẽ mềm lòng cùng thương tiếc.Nhưng đối với một kẻ lãnh tình như Hàn Thiên Nguyệt thì hoàn toàn miễn dịch,cô không thèm để ý mà rút điện thoại ra giả vờ nhắn tin cho ai đó.
“Không sao,cô muốn quẹt thẻ hay trả tiền mặt?”Chuyên viên trang điểm vẫn giữ nụ cười chuyên nghiệp hỏi.
“Cho tôi quẹt thẻ.”Nhã Vi nắm chặt túi trong tay,sợ mình sẽ tiết lộ vẻ mặt khó chịu của mình trước người khác.Hàn Thiên nguyệt,cô ta rốt cuộc bị sao thế này,lúc trước không phải là cô ta luôn chủ động tính tiền giúp mình sao,làm cho cô lần này mua nhiều đồ trang điểm cùng nước hoa như vậy.
Cô ta nghĩ mà thấy đau lòng,dạo gần đây vì bố dượng cần đầu tư một dự án nên tiền tiêu vặt của cô cùng mẹ bị cắt giảm rất nhiều.Lần này lại tiêu nhiều tiền như vậy,không biết tháng này cô lấy tiền đâu mà ăn đây.Rốt cuộc là cái con nhỏ đầu gỗ Hàn Thiên Nguyệt này hôm nay bị làm sao vậy,không lẽ có người ở sau lưng lén nói gì với nó.
Suy nghĩ chỉ trong nháy mắt,nhân viên trang điểm đem thẻ trả lại cho Nhã Vi.Cô đi tới chỗ Hàn Thiên Nguyệt lo lắng hỏi:“Hôm nay em làm sao vậy,có gì khó chịu sao? Có gì cứ nói với chị đừng giữ trong lòng sẽ khó chịu lắm.” Cô phải tạo quan hệ tốt với Hàn Thiên Nguyệt để con ngốc đó bù lại số tiền cô lỗ vốn lúc nãy mới được.
Hàn Thiên Nguyệt cũng chỉ lộ vẻ mặt mệt mỏi rồi lắc đầu nói:“Không có gì đâu,chỉ là tối qua em khó ngủ nên hôm nay hơi mệt thôi.Chúng ta lên lầu trên xem đồ đi.”
“Nha,vậy em cũng phải giữ gìn sức khoẻ của mình một chút.Nếu ngã bệnh thì nguy lắm đó,tí nữa về chị nói mẹ nấu vài món bổ dưỡng cho em.”Nhã Vi tận lực diễn vai người chị gái tốt nói.
“Không cần phiền dì như vậy đâu.Chúng ta đi xem quần áo đi.”Hàn Thiên Nguyệt cũng không muốn tiếp tục đề tài này nữa liền nói.
“À,đúng rồi.Trên tầng năm chị nghe nói đang giảm giá ngọc thạch đó,chúng ta lên đó xem chút đi.”Nhã Vi liền chớp cơ hội lôi kéo Hàn Thiên Nguyệt lên lầu năm.
Hàn Thiên Nguyệt đã sớm biết được ý định này của Nhã Vi nhưng cũng không đánh vỡ ảo tưởng của cô ta mà im lặng đi theo sau lên tầng năm.
Lên tới tầng năm Nhã Vi liền đi thẳng tới tủ kính hỏi nhân viên bán hàng:“Chị à,cho em hỏi bên chị có bán bạch ngọc quan âm hay không?”
“Có,mời quý khách qua bên này.”Nữ nhân viên mời Nhã Vi qua bên kia rồi chỉ vào một loạt bạch ngọc quan âm trong tủ kính.
Nhã Vi tiến tới nhìn một lượt bạch ngọc quan âm trong tủ kính,phát hiện không có ngọc quan âm lần trước cô nhìn thấy khiến cô có cảm giác đặc biệt,cô ta bắt đầu nôn nóng hỏi nữ nhân viên:“Chỗ này tôi xem cả rồi,có còn cái nào khác không?”
“Nếu quý khách không thích số ngọc trong tủ kính thì trong tủ vẫn còn,xin chờ một chút.”Nói xong nữ nhân viên cúi người mở tủ lấy ra một số bạch ngọc quan âm còn chưa trưng bày.
Hàn Thiên Nguyệt nhìn biểu hiện nôn nóng của Nhã VI mà khoé miệng khẽ nhếch lên,Nhã Vi a ngươi nghĩ cũng không thể nào nghĩ ra được là cái bạch ngọc quan âm kia bị chị mua rồi đi.Ngươi cứ ở đó từ từ mà tìm ha,chị đây không phụng bồi cưng đâu.
“Chị,em xuống tầng dưới mua mấy món đồ ăn vặt.Chị cứ xem đi nha!”Hàn Thiên Nguyệt mỉm cười nói.
“Ừ,em đi đi.Có gì chị sẽ gọi cho em sau.”Mắt của Nhã Vi cũng không rời khỏi đống bạch ngọc quan âm trước mặt,nhìn giống như cô ta chưa tìm được thì chưa bỏ qua vậy.
Hàn Thiên Nguyệt cũng không để ý nữa mà xoay người đi thang cuốn xuống tầng dưới mua đồ ăn vặt,cô phải mua tích trữ dần mới được dù sao trong mấy ngày tới cũng cần mua rất nhiều thứ nha.Một kẻ số một nhan sắc số hai mỹ thực như cô thì tuyệt đối không thể để mình chịu khổ được.
Cứ thế cô càn quét hết một đống đồ ăn,từ đồ ăn vặt tới đồ đóng hộp,mỳ gói,bánh kẹo.Thanh toán xong cũng phải sáu bao lớn,cô đành phải nhờ bảo vệ xách giùm mình xuống tầng trệt rồi đón taxi đi về trước.Lúc ngồi trên xe cô lấy điện thoại nhắn tin cho Nhã Vi nói vì mình mua nhiều đồ ăn vặt quá không tiện chờ nên đón taxi về trước,cô nhắn xong trực tiếp tắt nguồn điện thoại ném vào túi xách.
Khi Hàn Thiên Nguyệt về tới nhà thì trong nhà không có ai,cha cô đã đi làm còn người đàn bà kia thì chắc là đi shopping với bạn.Cô nhờ tài xế taxi chuyển mấy bao đồ ăn vào trong nhà rồi trả tiền đóng cửa,cô lôi cái bạch ngọc quan âm vừa mua trong túi xách ra rồi thu vào không gian.Tầm vài phút sau thì không gian biến đổi hoàn toàn,lúc này trong không gian là một biển cỏ bao la cùng với cái hồ nước.Hàn Thiên Nguyệt mỉm cười thu sáu bao đồ ăn vặt vào không gian,cô mở nguồn điện thoại thì thấy mấy tin nhắn đầy tức giận của Nhã Vi liền cười lạnh,đi lên phòng khoá trái cửa lại rồi tiến vào không gian.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.