Nữ Quan Vận Sự

Chương 28: Có công buộc tội




Khi hình phạt được ban xuống, Lý Thừa Phong nghẹn khuất, vội tìm người đến tướng phủ đưa bái thiếp nhưng cả ba lần đều bị từ chối. Tên chạy việc về báo lại, tướng gia có việc, tướng gia bận, hôm nay tướng gia không trở về phủ.
Lý Thừa Phong tự nhiên đã hiểu, Hàn Cẩm Khanh không muốn gặp hắn. Hắn gấp đến độ dậm chân trong phòng, có tiểu thiếp tiến lên an ủi, bị hắn đá mạnh cho một cái, cả giận nói: “Chính tiện nhân ngươi đề ra cho ta chủ ý ngu ngốc, bây giờ tướng gia tức giận, tránh không gặp ta, mặc kệ ta chết sống.“. Tiểu thiếp đó nghe vậy thì khóc rất đáng thương.
Trong thời gian Lý Thừa Phong ở nhà hối lỗi một tháng, ngự sử đài trình lên một hồ sơ thật dài, trong đó toàn là những chuyện Lý Thừa Phong nhiều năm qua đề bạt võ quan không theo nguyên tắc, dùng người không khách quan, tham tài hối lộ, khiến mặt rồng giận dữ.
Bởi vì các loại nguyên nhân, Hoàng Thượng trực tiếp giao lại án này cho Nhiếp chính vương Dương Mẫn Nguyên đức cao vọng trọng, công chính liêm minh, nhanh chóng đưa án này đến Hình bộ chứng thực.
Hình bộ xử án mạnh mẽ vang dội, không đến một tháng đã định án xong, Lý Thừa Phong làm việc thiên tư trái pháp luật, tham ô nhận hối lộ, coi rẻ quốc pháp kỷ cương, lẽ ra phải cách chức điều tra, nhưng Hoàng Thượng niệm tình hắn ở Binh bộ bảy năm cũng coi như làm hết phận sự, chỉ điều tới biên cảnh nhậm chức tri phủ, nhiệm kỳ năm năm.
Lý Thừa Phong đang ở nhà kiểm điểm, nghe nói mình bị Hình bộ lập án điều tra, gấp đến độ gà bay chó chạy, thiếu chút lửa giận công tâm. Hình phạt ở nhà hối lỗi hai tháng làm sao sánh nổi với hình phạt này. Hắn không ngừng sai người đến tướng phủ xin giúp đỡ, lại tìm người hỏi thăm tình hình, cuối cùng biết được mình phải dời khỏi kinh thành, đến biên cảnh làm tri phủ thì quả thực như sấm sét giữa trời quang, không chấp nhận được, lăn đùng ra hôn mê bất tỉnh, trong phủ thị lang nhất thời như có mây đen sương mù vây lấy.
Còn Cố Khinh Âm thượng tấu có công, được Hoàng Thượng ngợi khen, ban không ít vàng bạc gấm vóc, nô bộc, ruộng tốt ngàn mẫu, Cố phủ nhất thời cực kỳ náo nhiệt. Quan viên đến chúc mừng thiếu chút muốn đạp cửa xông vào, vợ chồng Cố Đức Minh bận rộn tiếp đón.
Hôm nay, Cố Khinh Âm đang làm việc ở ngự sử đài, thì có một tên lính nhỏ đến truyền lời, nói là Cố đại học sĩ mời nàng đến Hàn Lâm Viện một chuyến.
Cố Khinh Âm thấy hơi bất ngờ, phụ thân có lời gì mà ở nhà khó nói, lại muốn nàng cố ý đến Hàn Lâm Viện một chuyến?
Nàng nghi hoặc, nhưng vẫn dừng công việc đang làm, báo với Tống đại nhân một tiếng rồi đi thẳng đến Hàn Lâm Viện.
Hàn Lâm Viện gồm có đại học sĩ, học sĩ, cung phụng và biên tu. Đại học sĩ là chức quan cao nhất, tượng trưng cho người có học thuật cao nhất, có vị trí hết sức quan trọng ở trên triều đình. Vì khác với tiền triều, trong số các trọng thần của nội các, đại học sĩ của Hưng Hòa vương triều giữ chức quan chính nhất phẩm, trừ đảm nhiệm chức vụ ở Hàn Lâm Viện, còn đồng thời kiêm nhiệm cái chức vị quan trọng khác.Nhưng muốn trở thành đại học sĩ lại phải trải qua các cuộc sát hạch nghiêm khắc, cực kì khó khăn, cũng bởi vậy hiện nay Hàn Lâm Viện cũng chỉ có ba đại học sĩ.
Hàn Lâm Viện được người đời tôn sùng, nên kiến trúc cấu tạo cũng có phần tinh tế lịch sự tao nhã hơn những tòa nhà khác, có tiểu kiều lưu thủy, núi giả kỳ thạch. Cố Khinh Âm vội vã đi tới nơi dành cho đại học sĩ, lúc rẽ vào hành lang, thì nhìn thấy đối diện có một người đi tới.
Người tới mặc bộ áo dài nguyệt sắc rộng thùng thình, tóc mượt như nhung buông xõa như dòng thác chảy xuống, mi mục như họa, mi tâm điểm chấm son nhạt màu, hàng mi dài ẩn hiện trong làn tóc mai, hai mắt như sóng nước, dung nhan khuynh thế, khí chất trác tuyệt.
Hắn đi qua bên người Cố Khinh Âm, cúi đầu cười khẽ với nàng, nụ cười như gió xuân tháng ba, Cố Khinh Âm nhất thời thất thần, chóp mũi quanh quẩn mùi đàn hương nhàn nhạt.
Lúc Cố Khinh Âm đi đến chỗ Cố Đức Minh, ông đã đợi nàng được một lúc, thấy thần sắc nghiêm túc của ông, Cố Khinh Âm thật cẩn thận chào, “Phụ thân.”
“Con và Kỷ Trác Vân rốt cuộc là sao? Là lưỡng tình tương duyệt, hay chỉ là tư tình?!” Sắc mặt Cố Đức Minh hơi trầm xuống, đi thẳng vào vấn đề.
Cố Khinh Âm ngẩng mạnh đầu lên, “Phụ thân! Phụ thân nói câu đó là có ý gì, con và người đó...người đó, căn bản là không quen biết!” Nàng cũng không nói dối, nàng thật sự không biết hắn.
“Hừ, con đúng là biết trở mặt mà, người ta tốt xấu gì cũng sinh ra trong tướng môn, còn cứu con một mạng!” Cố Đức Minh nổi giận.
Cố Khinh Âm cũng không bất ngờ khi phụ thân đã biết ân nhân cứu mạng nàng là ai, nhưng ông vừa nói lưỡng tình tương duyệt, chẳng lẽ phụ thân đã biết tất cả?!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.