Nữ Phụ Xoay Người Tiến Công Chiếm Đóng

Chương 66:




Sòng bạc.
“Hôm nay thật sự xui xẻo, nhanh lên.” Nếu mọi người không nhìn kỹ, nhất định sẽ không phát hiện người đàn ông râu ria xồm xoàm, lôi thôi lếch thếch đang nói phía sau, lại là người ngày xưa phong quang vô hạn - Đàm thiếu.
“Đàm thiếu, anh còn tiền hay không?” Người phục vụ nhìn Đàm Gia Hi từ trên xuống dưới, khinh miệt hỏi.
“Anh hỏi chuyện này là có ý gì? Anh khinh thường tôi. Chút tiền ấy làm sao tôi có thể không có. Anh có biết tôi là ai không? Làm sao tôi sẽ không có tiền?” Trong lòng Đàm Gia Hi tức giận, hiện tại ngay cả một tên phục vụ cũng khinh thường anh ta.
“Anh là ai, mọi người làm sao có thể không biết?” Người phục vụ nói xong câu đó, liền che miệng lại cười trộm, người chung quanh cũng cười to.
Mặt Đàm Gia Hi đỏ bừng, hung hăng nói: “Đừng nói nhiều, mau lên, tôi muốn cá tiếp.”
“Vậy xin hỏi Đàm thiếu còn tiền hay không?” Người phục vụ kia trêu chọc nói.
“Đương nhiên...” Đàm Gia Hi vừa nói, vừa lần mò túi tiền trên người, lúc này mới phát hiện hiện tại bản thân đã không một xu dính túi rồi. Anh ta xấu hổ nói: “Tôi và ông chủ các anh có quen biết, anh cứ nói tên của tôi với ông chủ của các anh...”
Người phục vụ phát ra một tiếng cười nhạo: “Đàm thiếu, bên chúng tôi không có quy tắc này.”
“Không có quy tắc này cái gì, anh cho là tôi lần đầu tới đây hay sao? Trước kia tôi...” Đàm Gia Hi phản bác nói.
“Anh cũng biết đó là trước đây. Đàm thiếu, hiện tại tôi gọi một tiếng Đàm thiếu, là đã nể mặt anh rồi. Anh nghĩ anh còn giống trước kia hay sao? Chuyện trước kia, anh không cần nhắc lại, tôi cũng đã ngại thay cho anh rồi.” Người phục vụ nói xong liền cười ha ha. Người chung quanh cũng bắt đầu cười theo.
Trong lòng Đàm Gia Hi đầy tức giận, không cam lòng, oán hận, anh ta chưa từng gặp loại chuyện này, trước kia chỉ có anh ta khi dễ người khác, không ai dám khi dễ anh ta. Anh ta xông lên muốn đánh người phục vụ kia.
Cũng không biết từ đâu xuất hiện một đám người áo đen, d i en da n l e qu y do n.co m, giữ chặt anh ta.
“Chúng mày buông ra. Dựa vào cái gì mà chúng mày dám đối xử với tao như vậy? Chúng mày có biết tao là ai không?” Đàm Gia Hi vừa kêu, vừa vặn vẹo cơ thể.
Người bên cạnh chỉ trỏ anh ta, nhao nhao nghị luận nói:
“Nếu tôi không nhìn lầm thì người kia là Đàm Gia Hi.”
“Chính là anh ta, không nghĩ tới hiện tại anh ta lại thành ra như vậy.”
“Không có tiền, lại dám đến chỗ này, anh ta tưởng rằng anh ta còn là đại thiếu gia trước đây hay sao?”
“Đúng vậy, trước kia còn không phải là ỷ vào ba anh ta sao, không có ba anh ta, anh ta chả là cái gì.”
...
Đàm Gia Hi nghe tiếng mọi người chung quanh nghị luận, từ từ an tĩnh lại, cúi đầu không lên tiếng bị kéo ra ngoài.
Bọn người áo đen cũng chẳng thèm quan tâm đến phản ứng của anh ta, trực tiếp kéo anh ta đến cửa sau rồi ném ra ngoài.
“Tao khinh, mới đi làm đã đụng phải chuyện này, hôm nay thật đúng là xui xẻo.” Một người áo đen khó chịu nhìn Đàm Gia Hi ngã ngồi dưới đất, còn không quên nhổ nước miếng lên người anh ta.
Đàm Gia Hi lập tức ngẩng đầu hung ác nhìn hắn.
Người áo đen cũng bị ánh mắt Đàm Gia Hi khiến cho hoảng sợ, nhưng nghĩ lại tên này đã sớm ‘hổ lạc đồng bằng’, còn có khả năng gì chứ, hắn liền lớn gan nói: “Nhìn cái gì? Bây giờ còn coi mình như thiếu gia sao? Cũng không soigương nhìn xem bộ dạng hiện tại của mày là gì.”
Ánh mắt Đàm Gia Hi nhìn người áo đen kia.
Người đi cùng tên áo đen kia, đứng ra làm người hoà giải: “Được rồi, chúng ta mau về đi. Vừa rồi còn chưa đánh bài xong đó.”
“Hôm nay tha cho mày một mạng, lần sau đừng để cho tao thấy mày xuất hiện ở trong này.” Tên áo đen kia cảm thấy có bậc thang để xuống, gật gật đầu nói với người bên cạnh.
Đàm Gia Hi ngã ngồi đang giả bộ hoảng loạn, d i en da n l e qu y do n.co m, cúi đầu. Cũng không biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
“Đàm thiếu, lâu rồi không gặp.” Trước mắt Đàm Gia Hi xuất hiện một đôi giày cao gót màu đen.
Anh ta từ từ ngẩng đầu, chân mày hơi nhíu lại, nhìn chủ nhân giày cao gót nói: “Là cô.”
Tôn Tiểu Vân giống như thật sự gặp bạn cũ lâu ngày không gặp vậy, cười đặc biệt sáng lạn: “Đàm thiếu, đã lâu không gặp.”
Đàm Gia Hi từ từ đứng lên, bước chân lảo đảo chuẩn bị rời khỏi nơi này. Hiện tại anh ta rất sợ gặp phải những người quen cũ, đặc biệt là với bộ dạng chật vật như bây giờ. Đây là anh ta muốn giữ lại chút tự tôn.
Tôn Tiểu Vân lại chậm rãi nói: “Anh không hiếu kỳ, vì sao anh lại rơi vào hoàn cảnh này hay sao?”
Thân hình Đàm Gia Hi dừng lại, nhưng không quay đầu: “Tôn Tiểu Vân, nếu tôi không nhớ lầm, tôi và cô hình như không phải quá thân.”
“Chuyện này có quan trọng hay sao? Chẳng lẽ anh không muốn biết ai khiến ba anh bị bắt đi, khiến nhà anh biến thành như vậy sao?” Tôn Tiểu Vân vân đạm phong khinh hỏi, ánh mắt lại gắt gao bắt giữ nhất cử nhất động của Đàm Gia Hi.
Một lúc sau, Đàm Gia Hi xoay người nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Có, là ai?”
Tôn Tiểu Vân ý tứ hàm xúc không rõ cười nói: “Hàn Mai Mai.”
Đàm Gia Hi mở to hai mắt không dám tin nhìn cô ta: “Cô nói cái gì?”
“Anh không nghe rõ ràng sao? Tôi nói chuyện nhà anh đều do Hàn Mai Mai làm hại. Chẳng lẽ anh quên chuyện công trường của tập đoàn Hàn thị bị sập sao? Hàn Mai Mai sớm đã biết là anh làm, anh nghĩ rằng cô ta là người dễ bắt nạt sao? Làm sao cô ta có thể cho qua chuyện này. Sau khi công trường sập, cô ta cũng từ từ bắt đầu kế hoạch trả thù anh.” Tôn Tiểu Vân không nhanh không chậm nói.
Đàm Gia Hi nghe cô ta nói như vậy cũng đã tin vài phần, lúc ấy anh ta cũng không biết bị cái gì làm cho mê muội, lại đi làm chuyện này, sau đó anh ta cũng càng nghĩ càng hối hận. Thì ra nguyên nhân của mọi chuyện đều từ chuyện này. Tay anh ta từ từ nắm chặt, cắn chặt răng.
Tôn Tiểu Vân nói xong cũng không vội vàng, lẳng lặng chờ Đàm Gia Hi.
Đàm Gia Hi bình ổn tâm tình của mình, hỏi: “Ngay cả chuyện giống như cô nói thì có sao? Lại nói, dựa vào cái gì tôi phải tin tưởng cô, nếu tôi nhớ không lầm, không phải cô là bạn tốt của Hàn Mai Mai sao?”
“Chuyện này anh không cần quản, anh chỉ cần nhớ kỹ, tôi đứng trên cùng một chiến tuyến với anh là được rồi.” Tôn Tiểu Vân cười nói, sau đó ghé vào bên người Đàm Gia Hi nói.
“Cô nói cái gì?” Đàm Gia Hi giật mình nhìn Tôn Tiểu Vân vẻ mặt không thể tin, , bước chân liên tiếp lui về phía sau.
Tôn Tiểu Vân không để ý phản ứng của anh ta, nói tiếp: “Sau khi chuyện thành, tôi sẽ cho người đưa anh ra nước ngoài, Cho anh một cuộc sống đầy đủ và an toàn. Như thế nào?”
Đàm Gia Hi nhìn cô ta thật lâu không nói gì, trong lòng đã sóng to gió lớn, không thể bình tĩnh rồi...
“Hôm nay công ty anh có việc, vậy anh cứ giải quyết đi. Em tự đi xem lễ phục cũng được mà. Không quan trọng, anh không cần lo lắng cho em. Em cũng không phải trẻ con. Được, sau khi xong, em sẽ gọi điện thoại cho anh. Được được, anh đừng lải nhải nữa...” Hàn Mai Mai vừa lái xe chạy tới cửa hàng xem mấy bộ áo cưới để mặc vào ngày hôm đó, vừa nói chuyện điện thoại với Lạc Thần Dật.
Sau bữa cơm ngày hôm đó, Lạc Thần Dật bắt đầu thu xếp chuyện đính hôn, tất cả mọi chuyện đều rất thuận lợi.
Hàn Mai Mai vừa mới bước vào cửa tiệm, nhân viên bên trong cửa hàng liền đi tới lễ độ cung kính nói: “Hàn tiểu thư, có người chờ cô ở bên này.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.