Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 84: Phản Nhẫn Itachi20






Ngay khi tiếng nói kia cất lên, Itachi lập tức chấn động...
Anh khó tin quay sang cô gái đang đứng đó...
Bốn năm không gặp, Chiaki đúng là đã lớn rồi, lại càng lúc càng trở nên...!diễm lệ...
Tại sao lại như vậy, rõ ràng chính anh đã đâm một kiếm vào cô ấy...
Có thể là cô ấy đã kịp sống sót? Nếu như vậy, liệu Sasuke có hận anh như trước không?
Có nên, giết cô ấy một lần nữa không?
Chiaki khi liếc mắt qua hai người còn lại, con mắt xanh trong đột ngột co rút...
Phịch...
Túi đồ vẫn luôn ôm khư khư trong ngực bỗng nhiên rơi xuống, bàn tay run rẩy siết chặt lấy vạt áo...
Người khác không biết, nhưng sao Itachi lại không nhìn ra chứ?
Chỗ cô gái ấy siết chặt kia, là nơi anh đã đâm vào...
Trái tim Itachi giống như bị người hung hăng đâm một đao, đau đớn...
- Itachi...
Âm thanh run rẩy, nghẹn tắc, khó khăn thoát ra khỏi miệng Chiaki...
Ánh nhìn của cô chặt chẽ hướng đến anh, sau đó dùng toàn lực xông tới...
Tap, tap...
Bàn chân vận chakra, thuần thục bước trên mặt nước, phóng thẳng đến chỗ Itachi...
Kisame cau mày, lập tức tạo ra một con rồng nước muốn tấn công cô...
Chiaki đến mí mắt cũng không nhảy lấy một cái, chỉ nhẹ phất tay...
Lập tức rồng nước trực tiếp đóng băng, tan vỡ...
Điều khiển băng nước, đây chính là chiến trường của cô...
Vô số tia nước lơ lửng thành băng giá, sắc nhọn...
Những mũi tên băng lập tức bao vây lấy hai thành viên Akatsuki, lớn như một cây kunai cũng có, nhỏ như một que tăm mắt thường không thấy cũng có...
Chặt chẽ tập trung vào hai người kia, một khe hở cũng không lọt...
- Thầy Gai, mọi người mau trị thương đi đã.
Chuyện ở đây, để tôi lo được không?_ Cô hơi quay đầu, nhàn nhạt cười với bốn người đứng đó...
Từ sau lưng truyền đến cảm giác đau xót, Chiaki hít sâu một hơi, cô biết vết thương trên lưng mình lại rách toạc rồi...
"Ký chủ, rốt cuộc thì cô có bao nhiêu chấp nhất với vết thương trên lưng vậy? Thế giới nào cũng tự thương tổn bản thân như thế! Còn cả cái cơ thể này của cô rất yếu đuối.
Nếu không chú ý sẽ ngỏm củ tỏi đó! Tôi chỉ đi thăng cấp mấy hôm mà sao cô lại tự lăn lộn thành cái dạng này hả?" Hệ thống Akira vừa gấp vừa lo lắng, ký chủ của cậu sao lại khác người như thế không biết chứ?
Chiaki nhàn nhạt cười, khổ nhục kế bao giờ cũng là cái kế tốt nhất mà...
Cô hiện tại đang đối mặt với hai người kia, và tận lực để không run rẩy...
Mẹ nó cái cơ thể yếu đuối chết tiệt này...
Cô hiện tại muốn đánh đấm cũng khó, chỉ có thể cách ly hai người kia thôi...
- Itachi, anh về sao không thông báo với em một câu? Anh muốn tìm Sasuke sao? Em ấy đang đi luyện tập rồi!_ Chiaki mỉm cười thật thuần khiết với người trước mặt, hai bàn tay giấu sau lưng lại kịch liệt run rẩy, móng tay cắm vào da thịt, xước máu...
Hai người phía trước không biết, nhưng bốn người đứng phía sau cô lại vô cùng rõ ràng hành động này...
Lời nói này sẽ rất bình thường nếu như những mũi tên băng kia không nhắm vào hai kẻ đột nhập ấy!
Itachi không nói một câu, cứ như thế mà tiến thẳng đến trước mặt cô...
Mặc kệ những mũi tên băng kia...
Đôi đồng tử của Chiaki thẫm lại...
- Itachi, làm ơn đừng tiến lên nữa, em không muốn làm anh bị thương!_ Chiaki cắn môi, trong con mắt tràn đầy đau đớn và giãy dụa...
- Itachi, ngươi quen con bé này sao?_ Kisame cười cười hỏi người bên cạnh mình, mũi hắn động đậy một chút...
Cá mập đối với mùi máu có thể nói là vô cùng tinh nhạy, huống hồ mùi máu từ con bé kia lại nồng đậm đến mức dễ dàng nhận ra như thế...
Mùi máu đậm là đương nhiên, bởi vì sau lưng Chiaki bây giờ đã đầm đìa máu rồi...
Itachi bước chân hoàn toàn không chậm lại, cứ như thế tiến đến chỗ Chiaki...
Anh đi đến đâu, những mũi tên băng lẳng lặng hóa thành nước, rơi xuống...
Đại khái là Chiaki mềm lòng, hoàn toàn không muốn anh bị thương...
- Itachi, xin anh đừng tiến lên nữa!_ Chiaki cắn môi, lên tiếng, bàn tay giấu sau lưng bị nắm chặt đến bật máu...
Itachi cuối cùng cũng đối mặt với Chiaki, sau đó, một đao thọc chết cô luôn...
Mẹ nó nữa...
Đương nhiên là chưa chết hẳn, Chiaki đã cố tình tránh đi chỗ yếu hại rồi mà...
Xem ra phải giả chết một chút...
Khoảnh khắc thanh kunai đâm vào người, đôi mắt xanh trong mở to tràn đầy sự hoảng hốt và cả...!khó tin...
Itachi cao hơn Chiaki cả một cái đầu, vì thế chỉ cần hạ mắt...
Anh lập tức nhìn thấy mảng lưng đẫm máu kia...
Tại sao cô ấy lại như thế? Tại sao lại bị thương đến mức này?
Chiaki nhằm đứng góc khuất không để ai nhìn thấy, cong cong môi với Itachi...
Sau đó, trực tiếp rơi vào hôn mê, chìm thẳng xuống nước, vừa kịp được Gai vớt lên...
Trước khi ngất vẫn kịp dặn dò hệ thống:"Akira, nhất định phải khiến tôi tỉnh lại trong vòng vài tiếng nữa.
Nhất định đó!" Đến khi nhận được lời cam đoan kia mới nhắm mắt, bất tỉnh...
...................................
Chiaki nằm không được bao lâu thì Sasuke đẩy cửa phòng bệnh vào...
Nhìn thấy nee-chan nhà mình tái nhợt nằm trên giường bệnh, và chuyện Itachi về làng...
Không mất nhiều thời gian để cậu liên kết được sự việc...
......................................
Chiaki tỉnh dậy, lập tức muốn đi ra ngoài...
Cô cảm ứng được sợi dây chuyền của Itachi, bèn nhanh chóng dịch chuyển đến gần đó...
Đứng bên ngoài nhà trọ, cô chậm chạp chờ đợi...
Bên trong nhà trọ, Sasuke ngưng tụ chidori, muốn tấn công Itachi:
- Chính ngươi đã giết chết tộc nhân, thậm chí vì ngươi mà nee-chan càng lúc càng yếu!
Itachi khựng lại trong một khoảnh khắc...
Là anh khiến cô ấy yếu ớt hơn?
- Đứa em trai ngốc ngếch!_ Anh vươn tay, bắt lấy bàn tay của Sasuke...
..............................
Khi Itachi và Kisame rời khỏi nhà trọ, tiến vào cánh rừng...
Lại bị một người chặn đường...
Cô gái nhỏ, đứng dựa vào thân cây giống như đang nghỉ ngơi...
- Chúng ta nói chuyện chút nhé, Itachi?_ Chiaki tay ôm theo một cái bọc nhỏ, mỉm cười đầy hòa nhã với hai người kia...
Nhìn thấy người đứng đó, Itachi có chút bất ngờ...
- Chúng ta không có gì để nói hết!_ Tuy vậy, anh cũng lạnh nhạt cất lời...
- Được.
Vậy anh đứng yên đó cho em.
Em sống sót dưới tay anh hai lần rồi, đừng vội giết em nữa nhé!_ Cô cười cười, bắt đầu cất bước đến bên cạnh Itachi...
Việc đầu tiên, là ôm chặt anh, bốn năm rồi đó...
Sau đó là vươn tay đặt lên mắt Itachi, bắt đầu truyền chakra trị thương...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.