Cho nên, tình cảnh ở bờ sông Naka chính là như thế này...
Uchiha Izuna ngồi một bên vuốt ve hồ ly, hít hửi mùi thịt đang tỏa ra từ cái nồi đất kia.
Madara mang theo đường và chút hương liệu đang nhanh chân rảo bước tới.
Sau khi nhìn thấy tiểu đệ của mình đang ngồi cạnh cô nhóc tóc vàng rực kia thì không khỏi cảm thán.
Quả nhiên cái kẻ ngốc nhiều tiền đệ đệ mình nói là muội ấy! Izuna thấy đại ca mình quen với nữ nhân ngốc kia thì đương nhiên là cười tít mắt rồi.
Không ngờ lại cùng quen một người mà.
Bên kia, Senju Hashirama tiện thể hái thêm mấy chùm quả mọng chuẩn bị đem đến cho con nhỏ đó.
Đằng sau là nhị đệ Tobirama đang hằm hè xoa tay xem thử kẻ nào dám lừa ông anh trai ngốc nhà mình.
Thế là lấy Chiaki làm tâm, hai bên Senju và Uchiha gặp nhau.
Sau đó, đoán xem chuyện gì sẽ gặp nhau nào?
Izuna và Tobirama, kẻ thù gặp nhau đỏ con mắt.
Hashirama ngốc hề hề cùng với cực độ ngạo kiều Madara.
Bốn người này tạo thành một cái tổ hợp kỳ lạ gì đây?
Không khí đè nén sắp bùng nổi đến nơi, đang căng như dây đàn đụng một cái là đứt phựt rồi...
- Cơm chín rồi! Thịt kho cũng sắp chín rồi.
Ừm, gia vị?_ Chiaki cẩn thận bắc nồi cơm xuống, lúc này mới quay sang hai cái người đang đứng kia.
Không khí căng thẳng bỗng chốc bị giọng nói trong vắt như tiếng nước phá vỡ.
Cô gái nhỏ làm xong lại hướng ánh mắt sang hai người vừa mới gặp mặt hôm qua.
- Ta mang cho ngươi rồi đây, nhớ là phải nấu mặn một chút nhé._ Nhà Senju, cuồng đồ mặn à?
- Ngọt!_ Madara lạnh nhạt đi tới, ném vào tay Chiaki một lọ đường, cao ngạo nói.
- Cảm ơn!_ Chiaki mỉm cười ngoan ngoãn, trong lòng thì lại thầm tự hỏi đủ thứ.
Ừm, tộc Uchiha lại thích ăn ngọt sao?
Nói cũng đúng, Itachi hồi đó yêu nhất là dango mà!
Cô gái nhỏ âm thầm gật đầu, lại hì hục chia nửa nồi thịt kho ra.
Nửa này mặn một chút, nửa này dốc thêm chút đường, không cần ngọt quá.
Ừm, Kurama mang về một con thỏ, làm thỏ chua ngọt đi, cho mấy người kia ăn.
Hôm nay có hơi đông người, nấu canh cá nữa.
Cô gái nhỏ lại xắn tay áo lên, mò cá, bắt cua...
Đờ mờ mấy tên nhẫn giả chết tiệt kia, nhàn nhã ngồi đó chơi là sao hả? Để một thiếu nữ như hoa như ngọc nấu cơm cho các người, không thấy sao sao à?
Thôi được rồi, mấy người mạnh mấy người có quyền.
Chiaki bĩu môi làu bàu, bắt đầu chuẩn bị bàn ăn.
Thật là, lần sau có khi phải...
- Lần sau có thể, mang cả mâm bát đũa được không?_ Chiaki nhấp nhấp môi, cất lời với cái người da rám nắng với nụ cười ngu ngốc kia.
Hashirama nhìn xung quanh một chút, cũng cảm thấy không có mâm bát mà ngồi ngoài trời thế này không ổn.
- Được, mai ta sẽ đem tới cho ngươi._ Cho nên, thiếu tộc trưởng Senju tương lai vô cùng dễ tính mà gật đầu.
- Cảm ơn!_ Chiaki mím môi cười, lục trong túi ra một thỏi bạc chìa cho người đối diện.
Trọng lượng gần bằng một lượng bạc trong mấy phim chưởng Trung Quốc ấy.
Nhìn thấy con nhóc mặt không đổi sắc mà đem tiền ra như đúng rồi kia, những người khác cảm thấy khó thở.
Cái nữ nhân này, chắc chắn là kẻ ngốc lắm tiền danh xứng với thực rồi.
Nhưng mà, kẻ ngốc ấy lại tín nhiệm hắn như thế này.
Đến độ khiến hắn không nỡ xuống tay.
- Chỉ là mấy cái bát, ngươi không cần phải...
- Đa tạ._ Hashira vốn còn muốn từ chối, chỉ là mấy cái bát đũa gỗ, chẳng tốn chút tiền nào, không cần bạc to như vậy.
Thế nhưng Tobirama nhanh hơn một bước đã tiến lên, cầm bạc, sau đó thuần thục cất vào trong túi.
Số bạc này hẳn là đủ bù cho mớ tiền đại ca bị thua đó! Ừm, dùng để trả nợ vẫn còn dư ra.
Tiền thừa có thể dùng để sửa chữa chỗ tập.
Trong đầu cái người tóc bạc kia đã nghĩ ra bảy bảy bốn chín cách sử dụng số tiền mình vừa có được, ngoài mặt thì vẫn tỏ vẻ nghiêm túc.
Izuna nhìn cái kẻ chết tiệt kia cầm bạc như đúng rồi, không khỏi muốn chọc chọc mấy câu.
Nhưng mà nghĩ đến việc mình được cả một mảnh vàng lá, cuối cùng lại im lặng.
Thôi được rồi, cô ngốc kia còn đưa cho cậu nhiều hơn.
Ừ, ơn cứu mạng mà!
Cho nên, đầu óc vận chuyển một cái lại cảm thấy dương dương tự đắc.
Tộc Uchiha ra tay là cứu người được đền vàng đó nhé.
Mấy cái đồ rởm như ngươi, có bạc là tốt lắm rồi.
Chiaki hoàn toàn không biết sóng ngầm cuộn trào giữa hai vị nhị thiếu gia hai tộc.
Cô lúc này vẫn còn bận tối mắt tối mũi nấu đồ ăn đấy.
Cơm cũng phải nấu thêm một chút nữa.
Nói đùa, năm cái miệng ăn, lại thêm mấy cái dạ dày to nữa, chút xíu cơm làm sao mà đủ được?
Cho nên, cô gái nhỏ hỏa tốc lôi ra mấy củ khoai lang, khoai tây cùng với làm vài ống cơm lam nữa.
Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng có cơm ăn.
Chiaki nhanh chóng trải lá cây, xếp đồ ăn ra cho thật đẹp mắt.
Ha ha, nghệ thuật cả đấy! Làm chủ một quán ăn suốt sáu năm trời, Chiaki thực sự không thể để bất kỳ kẻ nào sỉ nhục đồ ăn nữa rồi.
Cũng may là cô còn dùng điện thoại "chui", xem mấy cái viedo nấu ăn hoang dã rồi lần mò học theo.
Xem ra thi thoảng lướt facebook cũng rất có lợi đây.
Ừm, vẫn là Akira tốt, lén lút cho cô dùng điện thoại vẫn bắt được mạng.
Nói mới nhớ, hệ thống kia không biết đã xảy ra chuyện gì đây.
Khi ấy rè rè một hồi, chẳng lẽ lại bị hỏng hóc? Thật là, mang tiếng là đồ chất lượng cùng công nghệ cao mà cuối cùng lại thành thế nào vậy?
Ài! Chiaki thở dài một tiếng, lại loay hoay sắp đồ.
May mà cô còn kịp hái rau về nấu canh cua đó.
Bốn năm món ăn, chay mặn có đủ, màu sắc tươi tắn, tạo hình đẹp mắt...
Tất cả đều được cô gái nhỏ dày công chuẩn bị.
- Mọi, mọi người đến ăn cơm!_ Âm thanh của Chiaki có chút nhỏ, lại hòa vào tiếng suối róc rách, thoáng chốc khiến cho người ta không thể nghe thấy!
Nhưng mấy vị đang ở đây đều là nhẫn giả hết, lỗ tai thính nhạy, lại còn luôn chú ý động tĩnh của cô nữa.
Đùa nhau, đồ ăn con bé này nấu quá ngon rồi, nghĩ đến là thèm.
Hai vị đại ca dắt díu hai tiểu đệ, trực tiếp ngồi vào chỗ đồ đơn sơ kia.
Sau đó, ánh nhìn tập trung vào mâm cơm được bày biện màu sắc.
- Itadakimasu!_ Bốn người chắp tay nói, sau đó xông vào.
Chiaki nhìn những đôi đũa đang loạn chiến trên bàn ăn kia, câm nín!
Bát cơm trắng và cái đũa vẫn để ở đó, không được đụng đến.
Cô...!không có xông vào được.
Đều nói bữa ăn là chiến trường, Chiaki còn có chút không hiểu được.
Bây giờ, ừ, bây giờ cô biết rồi!
Tobirama và Izuna coi đũa như kunai, giao chiến trên không trung giành nhau miếng thỏ nướng.
Ngươi tới ta lui, đánh đến tóe lửa.
Miếng thịt vẫn nằm trên không trung, trở thành chiến lợi phẩm cho kẻ thắng cuộc.
Madara chống đũa, vừa ăn vừa quan sát những đòn tấn công kia.
Ừm, không tồi, thân thủ đệ đệ lại mạnh hơn rồi!
Hashirama đầu gỗ chỉ nghĩ đến việc gắp lia gắp lịa, vừa ăn vừa gắp, chỉ sợ chậm một cái là hết sạch đồ.
Nhưng mà gắp thì gắp, hokage tương lai của làng Lá vẫn rất chú ý đến những người khác.
Và rồi nhanh chóng nhìn thấy cô nhóc nhỏ bé đang ngơ ngác ngồi đó.
- Chiaki, ngươi cũng ăn đi chứ? Nãy giờ không thấy ngươi động đũa rồi.
Này, cho ngươi, ăn thử đồ mình nấu đi.
Ngươi nấu ngon lắm đó, cũng nhờ số muối ta mang đến nữa._ Một miếng thịt kho được đặt vào bát cơm trắng, Chiaki ngơ ngác chuyển tầm mắt.
Nụ cười chói như ánh sáng của Đảng, chói đến mù mắt, cô chớp chớp mi có chút ngạc nhiên.
Giây tiếp theo, một đôi đũa nữa xuất hiện trong tầm nhìn....