Nữ Phụ Văn Của Anime

Chương 157: Thanh Long Shin-ah17






Con mắt màu vàng kim của rồng đang khống chế Shin-ah, và nó thèm khát sự sợ hãi của con mồi trước mắt.
- Công chúa, lùi lại.
Mau đưa mọi người đi đi, lúc này Thanh Long đang rất nguy hiểm, mọi người sẽ chết đó.
Để ta cản cậu ấy lại!_ Một bàn tay nhẹ nhàng chạm vào Yona, sau đó chàng thanh niên kia lập tức đứng chắn trước Shin-ah...
- Thanh Long, dừng lại ngay.
Đừng có điều khiển Tsuki nữa.
Chiaki đứng trước Thanh Long, cực kỳ trực tiếp mà ép đôi mắt vàng rực của anh đối mắt với mình: Bình tĩnh lại một chút, cậu hoàn toàn có thể điều khiển thứ sức mạnh này cơ mà? Tsuki, tớ biết cậu luôn chối bỏ sức mạnh của rồng.
Nhưng nhớ này, đôi mắt này là "đặc ân" rồng trao cho cậu, nó không phải là "nguyền rủa".
Cậu cần phải chấp nhận nó, không phải là chối bỏ nó như thế.
Tôi đã nói với cậu mười bốn năm trước rồi cơ mà? Tsuki, nhìn tôi này, chỉ nhìn tôi thôi.
Sau đó, đừng để sức mạnh này khống chế cậu!
Con rồng đang điều khiến Thanh Long dường như nhớ ra cái gì đó.
Phải rồi, con nhóc này là người duy nhất không bị ảnh hưởng từ đôi mắt của rồng...
 
 
Ngay khi tỉnh lại, điều đầu tiên Shin-ah nhìn thấy là một đôi mắt xanh và trong vắt, long lanh như một viên ngọc quý! Đúng rồi, giống như cô bé ngày trước cùng chơi với cậu...
Giây tiếp theo, cơ thể của chàng trai nào đó đổ sập xuống, tê liệt.
 
 
- Đừng...!đến gần ta.
Ta là...!một con quái vật, yếu đuối và xấu xí._ Những giọt nước mắt chảy tràn trên đôi mắt tuyệt đẹp...
Shin-ah lúc này, yếu đuối và quá mức dễ tổn thương...
- Nghĩ nhiều quá, đó là vì cậu vẫn chưa thể điều khiển được sức mạnh của cậu thôi.
Tsuki, con người ai mà chẳng như vậy chứ? Ai cũng đều có một con quỷ ẩn chứa trong lòng mình.
Việc của cậu không phải là chối bỏ nó, mà là chấp nhận thứ sức mạnh này, và tìm cách điều khiển nó.
Đừng lo, cho dù cậu mất kiểm soát bao nhiêu lần đi chăng nữa, tôi nhất định sẽ ngăn cậu lại mà!_ Yuki mỉm cười, nhanh chóng đỡ lấy thân hình to lớn của chàng trai 18 tuổi mà vẫn cứ như một đứa trẻ, bắt đầu băng bó cho cậu ta...
Yona ngồi một bên, cũng gật đầu lia lịa.
Yuki chậm rãi nắm chặt lấy bàn tay to lớn chai sần và thô ráp vì vung kiếm kia, trầm mặc...
Đôi mắt của Shin-ah chạm vào một đôi mắt xanh tuyệt đẹp, xanh như bầu trời vậy.
Và cậu tinh mắt nhìn thấy vài sợi tóc vàng óng khẽ bay trong gió từ chiếc mũ được đội trùm đầu của chàng trai nhỏ nhắn kia...
Cậu ta gọi mình là Tsuki, cái tên ấy là bí mật của cậu và cô ấy...
Trong lòng Shin-ah dường như có cái gì đó chậm rãi lên men, khiến cậu lại rơi nước mắt...
 
 
Yuki băng bó cho Shin-ah xong, lúc này mới ra hiệu cho Yona hãy giữ bí mật về những chuyện vừa rồi.
Yona có chút không hiểu, nhưng khi thấy chàng trai kia nói rằng hãy giữ bí mật về những việc huynh ấy vừa mới làm bèn đồng ý ngay.
Coi như là bí mật vẫn chưa bị bại lộ!
.........................
Mọi người tạm thời để Shin-Ah lại, tiếp tục với việc làm một băng cướp.
Với cái sức mạnh của rồng kia, Yuki hoàn mỹ nói rằng chính Yona đã cản cậu ta lại, cho nên không một ai để ý hết!
Và, cô gái giả trai nào đó lại tiếp tục chuỗi ngày giúp đỡ người dân, dù chỉ là những thứ thật nhỏ...
Nếu như nơi này có nước, sẽ rất ổn nếu...
- Này, đêm nay mọi người hãy mang hết tất cả nồi niêu thùng chậu hay bất cứ cái gì ra ngoài nhé!_ Chàng trai nào đó híp mắt nói với người dân như vậy.
Đối mặt với thắc mắc của người dân, Yuki cười đến không thấy trời đất:
- Tối nay trời sẽ có mưa, mặc dù nó không kéo dài cho lắm!
- Tối nay không mưa được đâu, Zeno xem trong không khí chẳng có chút hơi nước nào!_ Kim long nhanh nhảu nói vậy, đổi lại chỉ được một nụ cười đầy bí hiểm.
Dân làng nửa tin nửa ngờ, có người cũng mang thùng nước ra thật, để đó một đêm cũng chẳng mất được mà...
Yona và mọi người nghe được điều đó, âm thầm lưu ý thời tiết.
Nhưng đến tận khi ngủ, trăng sao vẫn lấp lánh đầy trời, chẳng có dấu hiệu gì của mưa hết!
 
 
Khi tất cả mọi người đều đã say giấc, lúc này Chiaki mới lặng lẽ bò dậy.
Cô lén lút bước đến giữa ngôi làng, lẳng lặng chuẩn bị...
Xõa tung mái tóc rực vàng luôn bị che giấu sau chiếc mũ, để lộ đôi mắt trong veo.
Hơi nước bỗng nhiên hội tụ một cách điên cuồng về ngôi làng này...
Hỡi cơn mưa dịu dàng
Hãy lắng tai nghe
Tiếng hát trong trẻo vang lên giữa ngôi làng hoang tàn, chậm rãi và rồi dần ngân cao...
Mây đen cấp tốc lưu chuyển, tập hợp và che khuất cả ánh trăng tròn...
Hòa vào trong không khí lắng đọng
Một giọt, hai giọt...
Mưa lác đác vài giọt rơi xống, và rồi...
Ầm...
Mưa sầm sập như trút nước, nhanh chóng lấp đầy những thùng nước người dân để ngoài trời.
Lặng lẽ rơi xuống thế gian
Mọi người ồ ạt thức dậy, vội vàng lấy xô chậu hứng mưa, tiếng reo hò nổi lên khắp làng.
Nhóm Tứ Long cũng lập tức giúp mọi người trữ nước, nhưng mà trong cái giờ phút dầu sôi lửa bỏng này lại không thấy cái tên mắt híp kia đâu.
Cất lời ca trong cơn mưa kia
Tiếng hát vẫn cứ vang lên, len lỏi trong cơn mưa...
Tiếng mưa ầm ào cũng không thể khỏa lấp đi tiếng hát đó...
Đó là...!một bài ca cầu mưa!
Vậy nên, hãy đến đây hỡi cơn mưa dịu dàng
Mưa quá dày và nặng, khiến cho người khác không thể xác định được ai là người đang cất tiếng hát.
Shin-ah với đôi mắt tinh nhạy, xuyên qua làn mưa, nhìn thấy thân ảnh nhỏ bé kia...
Một cô gái cả người ướt đẫm, mái tóc vàng dường như bắt lên ánh sáng lấp lánh, đôi mắt xanh như bầu trời sau cơn mưa đang mở miệng, âm thanh dịu dàng ấy vẫn cứ bao trùm trong màn mưa.
Cô gái đó mặc một bộ đồ xanh, màu xanh mỏng tang như những dải nước vậy.
Khi Shin-ah nhìn thấy, người kia đang dang tay, xoay vòng trong cơn mưa.
Hai cánh tay nhẹ nhàng di chuyển, cả cơ thể xoay tròn, xoay tròn...
Giống như thể...!cô ấy đang múa ấy!
Đôi mắt xanh mở ra, dường như xuyên qua màn mưa dày đặc, chuẩn xác chạm mắt với Thanh Long...
Cô gái kia hơi mỉm cười, trước khi quay người nhún chân bước đi...
Dáng vẻ yểu điệu kia đột ngột nhòe đi trong cơn mưa.
Ngày hôm đó, mưa tầm tã chỉ kéo dài nửa giờ, và rồi trời lại nắng như chưa từng nắng! Mọi người vui vẻ mang nước về nhà, và anh chàng Yuki lại thêm một lần bị mắng vì tội biến mất trong cái lúc dầu sôi lửa bỏng này...
Thế nhưng, anh chàng nào đó chỉ cong môi mỉm cười, chậm rãi thay bộ quần áo ướt nhẹp nước mưa của mình.
...............................
Đi đến đế quốc Kai cần phải đi qua một cây cầu độc mộc.
Cũ nát và mục rữa, ván gỗ của cầu đấy! Còn đầy rêu phong trơn trượt nữa chứ!
Yuki hơi ngưng mắt, bàn chân bắt đầu lóe lên chakra lam nhạt...
Cái này thì có là gì, chị đây trực tiếp dùng khinh công bay qua ngọn núi đấy nhé!
 
 
Đếm xuống, mọi người phân nhau ra ngủ ở trong lều.
Nhưng Yuki thì lại nói rằng mình sẽ ngủ bên ngoài.
- Sao vậy? Huynh có thể ngủ trong lều cùng mọi người mà!_ Yona khó hiểu hỏi lại.
- Ta cũng muốn lắm! Có điều muội chắc chắn nếu ta ngủ trong lều, ai đó sẽ không nhằm lúc nửa đêm kề dao vào cổ ta chứ?_ Chàng trai mắt híp nở nụ cười nửa miệng mà tàn nhẫn nói vậy.
Tất cả đều dừng lại, không một ai phản bác hết.
- Cho nên, ta vẫn nên ngủ bên ngoài thì hơn.
Dù sao thì ngay từ đầu ta cũng là kẻ không mời trong nhóm này.
Chừng nào mọi người vẫn chưa tin ta, ta vẫn nên tiếp tục chứng minh thì hơn._ Nụ cười ảm đạm của chàng trai kia lại càng trở nên mơ mơ hồ hồ...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.