Nữ Phụ Truyện Pỏn Bị Bất Lực

Chương 1:




1
Làm việc thiện tích đức suốt hai mươi năm, tôi xuyên vào một quyển truyện pỏn hot hòn họt, tôi thật sự cảm ơn quá.
Nhưng rất may, tôi có thuật độc tâm, nên đã phát huy EQ giao tiếp xã hội đến mức tối đa.
Ngày thứ hai sau khi xuyên không, tôi đã thành công từ một nha hoàn dọn bô ở hậu viện trở thành nha hoàn nấu nước tắm cho nữ chính.
Mức lương cao gấp ba lần so với trước đây.
Tin xấu là tôi chưa từng có một giấc ngủ ngon.
Đêm nào nam nữ chính cũng gọi nước ba lần.
Tôi mang theo một đôi mắt gấu trúc, chấp nhận số phận đi.ê.n c.u.ồng nấu nước tắm ở sân sau.
Người khác xuyên sách thành nữ chính, dù vô dụng thì cũng tay cầm kịch bản nữ phụ á.c đ.ộc, sao đến phiên tôi, lại trở thành một công cụ góp một viên gạch cho cuộc sống về đêm của nam nữ chính?
Hệ thống xuyên sách ơi xin hãy lắng nghe tôi, tôi cũng là một người trưởng thành bình thường!
Cả ngày chỉ chỉ cho tôi xem hiện trường phát sóng trực tiếp 18 + là muốn sao?
Có lẽ là ông trời nghe được tiếng lòng của tôi, sau một tháng, tôi bị nhị ca của nam chính ngăn ở hậu hoa viên.
Hắn ta nâng cằm ta bằng một chiếc quạt gấp, kén chọn nhìn trái ngó phải.
“Chậc, cũng có vài phần tư sắc, buổi tối đến phòng ta hầu hạ đi."
Toàn phủ trên dưới đều biết, vị Nhị thiếu gia này là một lãng tử đa tình lưu luyến bụi hoa.
Thiếp thất thông phòng trong viện ít nhiều gì cũng tầm hai mươi người.
Đàn ông không có tự ái, giống như bắp cải thối rữa.
Hắn ta ngả ngớn bảo ta đi theo hắn ta để được ăn sung mặc sướng.
Nghe rất ồn ào.
Tôi cúi đầu thuận tiện ghé vào bên tai hắn ta, nhỏ giọng nói: "Nhị thiếu gia, trên răng ngài có lá rau."
Hắn ta ngượng ngùng ngậm miệng lại.
Vẻ mặt giận dữ trừng mắt nhìn tôi.
Tôi quay đầu đi hai bước, nghe được tiếng lòng truyền đến từ phía sau.
【Thủ đoạn lạt mềm buộc chặt này chơi không tệ. 】
【Nếu Tình nhi cũng có thể tán tỉnh ta như vậy, bổn thiếu gia chec cũng cam tâm! 】
Tô Tình là tên của nữ chính.
Tên này lại vọng tưởng dây dưa với đệ muội của mình, thật sự là... quá không biết xấu hổ.
Là một nha hoàn trung thành và tận tâm, tôi dự định nói cho nữ chính biết tâm tư bất chính của lão nhị.
Không đợi tôi mở miệng, Tô Tình vẫy vẫy tay với ta.
"Đào nhi, ngày mai, cô hãy đến trong viện nhị ca hầu hạ đi."
Nàng ta liếc nhìn tôi bằng một cái nhìn phức tạp.
[Hy vọng có được tỳ nữ này, hắn ta có thể từ bỏ ý niệm dây dưa với ta. 】

Tôi chịu đấy!
Nữ chính cô không có trái tim!
2
Tất nhiên là tôi không muốn đi, ai biết Nhị Cẩu Tử kia có mắc bệnh đường sinh d,ụ,c gì hay không.
Nhưng tôi chỉ là một nha hoàn mặc người c.h.ém g.i.ế.t, không hề có quyền nói chuyện.
Buổi tối trong phủ mở tiệc chiêu đãi tân khách, rất náo nhiệt.
Nam chính uống chút rượu, sớm trở về phòng tìm nữ chính.
Âm thanh quen thuộc,nghe vào trong tai, lại giống như nhạc đệm.
Chẳng lẽ tôi thật sự phải nhập pỏn tùy pỏn sao?
Tôi cúi đầu ưu thương, một bàn tay to bỗng nhiên kéo tôi vào dưới mái hiên.
"Đào nhi ơi, thèm chec ta, hôm nay có nhớ bổn thiếu gia hay không?"
Tôi đã bị sốc.
Tại sao lại là tên Nhị Cẩu Tử này nữa?
Tôi đẩy cái miệng đang lao tới mặt tôi ra, gào thét: "Nhị thiếu gia, đây là trong viện của phu nhân bọn ta!"
"Ta biết." Hắn ta cười hắc hắc, "Thế không phải càng k1ch thích sao?"
Mẹ kiếp.
Đã gặp qua kẻ bi3n thái, chưa từng thấy qua tên nào bi3n thái như vậy.
Trong lúc giãy giụa, hắn ta đẩy một viên thuốc vào miệng tôi.
Trong truyện pỏn, thì đây còn có thể là cái gì?
Tôi dùng hết sức lực cho con bú đẩy hắn ta ra, chạy như đòi mạng.
Chỉ là kẻ hèn xuân dược sao có thể làm khó tôi được, cùng lắm thì cắm đầu vào hồ sen, trong sách đều viết làm vậy có thể giảm bớt tác dụng của thuốc.
Tôi đã phạm một sai lầm.
Năm ngoái nữ chính vô tình ngã xuống hồ sen, nam chính tức giận, sai người xả nước trong ao ra.
Cả người tôi nóng bỏng vừa ngã xuống cái hồ cạn vừa chửi rủa.
Có phải nam nữ chính đặc biệt đến khắc tôi hay không?
Ngứa ngáy từ lục phủ ngũ tạng bò lên da, tôi bất chấp mọi thứ, dựa vào bản năng cởi dây áo ra.
Một luồn gió lạnh thổi tới, đầu óc tỉnh táo một lát.
Giọng của Nhị Cẩu Tử phía sau càng lúc càng gần.
Bên tai có một tiếng bước chân đến gần.
Tôi ngẩng đầu nhìn, nam tử mặc áo bào trắng đang dừng ở ngoài cách tôi năm bước, nhíu mày, vẻ mặt lạnh lùng liếc nhìn ta một cái.
Bên hông hắn treo một tấm ngọc bài, ánh trăng chiếu sáng lên chữ: “Chử”.
Linh quang tôi chợt lóe, ý thức được người đàn ông trước mắt là Chử Hoài Thâm.
Quan Tể tướng quyền thế ngập trời, cũng là người bình thường duy nhất trong quyển tiểu thuyết vô tiết thao không có hạn cuối này.
Bởi vì hắn... Không lên được.
Tôi giống như nhìn thấy cứu tinh, ôm chặt lấy vạt áo Chử Hoài Thâm.
"Đại nhân, cứu ta!"
Nhị Cẩu Tử cũng nhanh chóng đuổi theo.
"Chử đại nhân." Hắn ta hầm hực hành lễ xong, dùng ánh mắt hung tợn liếc tôi một cái: "Tiện tỳ trong nhà không nghe lời, để cho ngài chê cười rồi."
Tầm mắt Chử Hoài Thâm dừng ở trên người tôi, rũ mắt không nói.
Tôi nghe thấy tiếng lòng lạnh lùng trong trẻo xen lẫn tiếng thở dài của hắn.
【Chậc, thật đáng thương. 】
Quả nhiên là người tốt trong sách.
Trong mắt tôi dấy lên hy vọng: "Chử đại nhân, cứu ta."
Nhị Cẩu Tử tức giận muốn kéo tôi ra, lại bị dùng sức đè cánh tay.
Chử Hoài Thâm cười khẽ, ánh mắt đen như mực đậm đặc, lẳng lặng nhìn chăm chú vào tôi.
"Thật sự muốn ta cứu cô?"
Tôi gật đầu như con gà mổ thóc.
Hắn mỉm cười một lần nữa.
"Nhị công tử, có bằng lòng bỏ thứ yêu thích không?"
Tôi được đưa lên xe ngựa với Chử Hoài Thâm.
Trong không gian chật hẹp, mùi gỗ lạnh lẽo trên người hắn chui vào lòng tôi.
Thuốc bắt đầu có tác dụng, tôi run rẩy vươn tay về phía hắn.
"Chử đại nhân, ta muốn...".
Vẻ mặt hắn nhàn nhạt ngăn trở tay tôi: "Ta biết cô rất gấp, chờ một lát."
Sắc mặt tôi ửng hồng cắn chặt môi.
Cuối cùng xe ngựa loạng choạng cũng dừng lại, gã sai vặt vén rèm lên: "Đại nhân, đã đến nơi rồi."
"Ừm." Chử Hoài Thâm hất cằm với ta "Đi đi, ta ở chỗ này chờ cô."
Tôi ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ở cửa.
Ghê thật, đúng là là sảng văn kiểu pỏn, trực tiếp đưa tôi đến cửa hàng vịt luôn?
Thật hăng hái..
Chử Hoài Thâm lộ ra nghi hoặc, "Vì sao không đi?"
Tôi li3m môi.
"Không có tiền."
Sắc mặt hắn hơi ngưng lại, cởi hà bao bên hông đưa cho tôi.
Tôi do dự.
"Có thể cho nhiều hơn một chút không?"
"Ta trúng độc quá sâu, một cái... Sợ là không đủ."
3
Vẻ măt tôi mộng ảo bước vào cửa hàng.
Tú bà nhiệt tình chiêu đãi làm cho người ta như tắm gió xuân.
Xuyên sách quá lâu, lần đầu tiên tôi cảm thấy ấm áp.
"Không biết tiểu thư muốn vị công tử nào hầu hạ đây?"
Tôi vung tay lên, ném cho bà một vài miếng lá vàng.
"Trước tiên cho bảy tám người đến đi, ta nếm thử món ăn tươi ngon đã."
Có lẽ là chưa từng thấy qua khách nhân ra tay hào phóng như vậy, tú bà vui vẻ để nha hoàn hầu hạ tôi tắm rửa, tuyên bố đợi lát nữa nhất định sẽ làm cho tôi hài lòng.
Sau khi tắm rửa, tôi nhìn tám mỹ nam xếp hàng trong phòng.
Phong hoa tuyệt đại, mỗi người mỗi vẻ.
Nhưng kỳ lạ là, trong lòng tôi không sinh ra bất kỳ gợn sóng nào.
Luồng hỏa khí mãnh liệt kia, tựa như bị một chậu nước lạnh dội sạch.
Nhưng tiền đã tiêu, nên không thể lãng phí.
Tôi sờ sờ khuôn mặt tiểu ca cách tôi gần nhất, khuôn mặt mềm mại mìn mịn, trắng nõn mềm mại giống như một miếng đậu phụ.
Đôi mắt như nai nhỏ cực kỳ trong suốt, "Mong cô nương thương tiếc."
Tôi hắt hơi nhiều lần.
Kéo tay áo tiểu ca lau nước mắt: "Sao đột nhiên lạnh như vậy?"
Trên mặt cậu ta dâng lên một chút đỏ ửng, săn sóc dịu dàng tựa đầu vào trong ngực tôi.
"Ta giúp cô nương sưởi ấm thân thể nha."
......
Cậu đã hiểu lầm rồi.
Tôi không hề chơi tình thú với cậu, mà tôi lạnh thật á.
Thấy tôi trực tiếp chui vào chăn, cậu ta ngẩn người, cũng lấn người tới:
"Không ngờ cô nương nóng lòng như vậy."
Tôi mệt mỏi, đánh vào tay cậu ta.
"Làm phiền, ôm chăn trên giường lại cho ta với."
Tôi chùm hai cái chăn bọc kín không khe hở.
Tám thiếu niên xinh đẹp vây quanh tôi hỏi han ân cần.
Thiếu niên tên A Chiêu kia nói, tôi hẳn là trúng một loại xuân dược mạnh.
"Loại dược độc này rất độc, nếu không kịp thời giải tỏa, sẽ toàn thân sinh hàn, cả đời không lên...".

Tôi chưa từ bỏ ý định lại sờ s0ạng tiểu ca xinh đẹp.
Trái tim bình tĩnh như nước.
......
Cốt truyện có thực sự hợp lý không vậy?
Tôi chỉ là một thiếu nữ, mi lại để tôi không lên được?
Dưới ánh mắt đồng tình của các anh đẹp trai, tôi rơi nước mắt như mưa.
Nửa canh giờ sau, hai tiểu ca khiêng tôi xuống lầu, phía sau còn có sáu mỹ thiếu niên đi theo.
Tú bà kinh hãi, "Cô nương, ngài đây là muốn làm gì?"
Tôi đưa tay ra khỏi chăn, ném một thỏi vàng cho bà.
"Ta có thể đóng gói mang về không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.