Nữ Phụ Truyền Kỳ

Chương 39: Tôi sẽ chịu trách nhiệm với em




"Buông... Buông"
Thánh Y đẩy Duật Ca ra, cô lùi lại phía sau nhằm giữ khoảng cách an toàn với hắn.
"Anh làm gì ở đây?"
"Tôi tình cờ đi ngang qua"
Duật Ca nhìn Thánh Y thoát khỏi vòng tay mình mà nhíu nhíu mày kiếm, hắn đáng sợ lắm sao?
"Vậy... Tôi có việc phải đi trước, tạm biệt"
Cô ba chân bốn cẳng chạy đi nhưng Duật Ca nào cho? Hắn nhanh chân hơn chắn trước mặt cô làm gương mặt yêu kiều đáp thẳng ngay vào lồng ngực rắn chắc của hắn.
"Em chạy đi đâu? Tôi đã cho em đi chưa?"
"Tôi còn có việc, tránh ra"
"Tôi thấy em càng muốn trốn tôi thì đúng hơn!"
"Đâu... Đâu có... "
Thánh Y quẫn bách, tên này đúng là dai như đỉa mà! Nhưng chẳng phải Lạc Quân nói rằng mọi thông tin về đêm đó đều bị phong tỏa rồi sao?
Như vậy Duật Ca vẫn chưa thể chắc chắn rằng cô là người của đêm hôm đó, vậy là vẫn còn hy vọng xoay chuyển tình hình rồi!
Thánh Y cố gắng nặn ra một nụ cười hết sức tươi tắn, nói:
"Duật tiên sinh, thất lễ rồi, không biết anh chặn đường của tôi là có chuyện gì muốn chỉ giáo?"
Duật Ca lần nữa nhíu mày, Duật tiên sinh? Nghe thật xa lạ, như lúc đầu gọi Duật Ca vẫn là tốt hơn.
"Gọi Duật Ca đi"
Thánh Y cười trừ.
"Quan hệ của tôi và anh chưa đến mức phải gọi thẳng tên như vậy đâu"
"Chúng ta đã lên giường rồi"
Câu nói của Duật Ca làm mọi người xung quanh xôn xao hẳn lên, Thánh Y đen mặt, xem ra cần phải hảo hảo nói chuyện với cái tên nam chính có vấn đề thần kinh này một chút rồi.
"Đi theo tôi"
Nói xong liền kéo mỗ nam chính đi khỏi khu vực đó, đến một nơi vắng người cô liền dừng lại. Duật Ca cũng rất hưởng thụ để Thánh Y kéo tay hắn đi, đến khi cô dừng lại hắn mới nhìn xung quanh nói:
"Em kéo tôi đến nới vắng người này làm gì? Không lẽ em định... "
"Im miệng"
Thánh Y nhanh chóng cắt lời hắn, tên nam chính này không biết liêm sỉ là gì sao?
"Duật Ca, tôi không biết anh có ý đồ gì nhưng không nên chọc đến tôi, tôi và anh cũng không quen biết gì hết nên lần sau nếu có gặp thì hãy tránh xa tôi một chút đừng để người khác hiểu lầm"
Duật Ca càng nghe cô nói thì mặt càng đen, ánh mắt cơ hồ muốn bốc hỏa. Hắn cúi đầu xuống, dùng môi ngăn chặn những lời sắp nói tiếp của Thánh Y.
Bao nhiêu năm nay hắn mới vừa ý được một nữ nhân, sao có thể dễ dàng để vuột mất?
"Chát"
Âm thanh vang vọng một vùng, trên má phải Duật Ca đã in hằn dấu năm ngón tay sưng đỏ, chứng tỏ Thánh Y đánh không hề nương tay chút nào.
"Anh không biết hai từ "tự trọng" viết như thế nào sao?"
Mọi chuyện cứ liên tiếp nối nhau xảy ra, cô cũng không giữ nổi sự khách khí với mấy tên nam chính tự cho mình là đúng này nữa.
Duật Ca xoa nhẹ nơi bị tát, ở đó không ngừng tỏa ra cảm giác nóng rát như trong thâm tâm hắn hiện tại.
"Em có thể phản kháng bây giờ nhưng lần sau thì sẽ không được nữa đâu. Lần trước em may mắn trốn thoát thành công nhưng thật xui xẻo, hôm nay em lại gặp tôi ở đây, chỉ cần vài tiếng thôi thì trên bàn làm việc của tôi sẽ có tất cả mọi thông tin về em. Và rất nhanh, tôi sẽ lại tìm đến em thôi."
Khi nói, ánh mắt Duật Ca ngày càng tối lại, ẩn chứa bên trong đó chính là dã tâm bừng bừng hòa lẫn với hắc ám nơi đáy mắt, làm cho Thánh Y không thể biết được tâm trạng hiện tại của hắn là gì.
"Anh có ý gì?"
"Nếu em rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt thì tôi cũng đành bồi theo thôi. Người của tôi thì phải nên trở về bên tôi chứ, phải không nào?"
"Đây là thời hiện đại, xã hội nam nữ bình đẳng, dùng từ "người của tôi" anh có thấy sai không?"
Dù không biết Duật Ca sẽ có hành động gì nhưng Thánh Y lại không thấy sợ chút nào, binh đến thì tướng ngăn, vả lại xung quanh cô cũng có rất nhiều quân cờ hữu dụng mà.
Duật Ca nhếch môi tạo nên hình bán nguyệt vô cùng soái khí nói:
"Chuyện đêm đó là lỗi của tôi, nên tôi sẽ chịu trách nhiệm với em."
"Duật tiên sinh, anh là người nổi tiếng khắp giới thượng lưu, soái khí ngời ngời, không cần ức hiếp một người con gái yếu đuối như tôi. Còn về phần đêm gì đó mà anh nói, tôi hoàn toàn không biết."
Thánh Y không hề sợ hãi trả lời, trong lời nói còn nhấn mạnh từ "yếu đuối" khiến Duật Ca đơ mặt, cô mà "yếu đuối" thì ai mới có thể hạ gục đám thủ hạ của hắn đây?
Duật Ca thấy cô vẫn không chịu thừa nhận liền tiến lại gần, đưa tay chạm vào mắt, môi và tóc của cô, còn đưa đầu lại tham lam hít lấy hít để hương thơm tỏa ra từ cơ thể cô.
"Đôi mắt này, đôi môi này, mái tóc này và cả hương thơm này nữa... Làm sao tôi có thể quên đi em, quên đi người đã nằm dưới thân tôi rên rỉ?"
Nghe thấy Duật Ca không ngừng phát ra lời nói vô sỉ, mày Thánh Y khẽ nhăn lại nhưng cũng không làm hành động gì quá khích, cô bình tĩnh nói:
"Trên thế giới này người giống người có rất nhiều, có thể anh đã lầm tôi với ai đó không biết chừng. Mà người giống tôi nhất sống ở thành phố A này chỉ có hai người em gái của tôi. Vừa hay khoảng hơn một tuần trước, một trong hai người em của tôi có đi qua đêm không về nhà, có phải em ấy đã đến chỗ của Duật tiên sinh không?"
Thánh Y thầm cảm thấy may mắn, cô em gái đi qua đêm không về kia của cô ngoài nữ chủ Lạc Du ra thì có thể là ai đây?
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
#Hết chương 39:))
-Gray-

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.