Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 59: Thanh danh




Vừa nghe thấy lời nói này của Phó Viện, Lý Phán Phán liền cảm kích nhìn cô ta gật gật đầu, lại hít hít mũi, giọng nói lúc này có chút run rẩy: “Đúng, làm việc tốt cần phải kiên trì, không thể bỏ dở giữa chừng, ông nội có dạy mình, ông nói làm việc mà bỏ dở giữa chừng không thể làm được việc lớn...” Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy lời nói của cô ta, liền cười lạnh một tiếng: “Đó là ông nội của cô, cũng không phải ông nội của tôi.” Cô liếc mắt xem thường, nhìn thấy sắc mặt Lý Phán Phán trở nên trắng bệch, lúc này mới nói: “Không có chuyện gì thì phiền các người tránh xa ra một chút, sắp đến giờ vào lớp rồi.”
Phó Viện có chút gấp gáp, vội vàng lôi kéo Ninh Vân Hoan nói: “Hoan Hoan, cậu đừng tùy hứng như vậy, cậu có biết ông nội của Phán Phán là ai không?” Cô ta dùng sức lôi kéo Ninh Vân Hoan, không biết là cố tình hay vô ý, làm cho Ninh Vân Hoan cảm thấy cánh tay có chút đau đớn, Ninh Vân Hoan liền có chút tức giận, không khách khí đẩy cô ta một cái, làm cho Phó Viện lảo đảo một cái, cái mông đập vào cạnh bàn cứng rắn, làm cho sắc mặt cô ta đau đớn đến trắng bệch, phải chống tay vào bàn mới đứng vững, lúc này Ninh Vân Hoan mới lạnh giọng nói: “Cậu làm đau tôi rồi đấy, hơn nữa tôi không quan tâm ông nội cô ta là ai, ba mẹ tôi chưa bao giờ dạy giỗ tôi như vậy.”
Lý Phán Phán giúp đỡ bạn tốt suýt nữa bị ngã sấp xuống, sau khi giúp đỡ Phó Viện đứng vững, có chút không dám tin nhìn chằm chằm Ninh Vân Hoan, hiển nhiên là trong cuộc sống của Lý Phán Phán, những người gặp qua cô ta đều chưa bao giờ dám nói với cô ta những lời như vậy, kinh ngạc một lúc lâu mới lúng túng nói: “Cậu không phải là người tốt...”
“Đúng, tôi không phải là người tốt, không dám làm phiền Lý đại tiểu thư cô đến dạy dỗ.” Ninh Vân Hoan cau mày, không khách khí nói thẳng một câu. Hiện nay chuyện của nữ chủ còn chưa đủ làm cô thấy phiền hay sao, nay lại thêm hai người này, mặc dù nhà họ Lý có thế lực lớn ở Trung Quốc, nhưng Ninh Vân Hoan mơ hồ có thể đoán được, thế lực của Lâm gia ở thủ đô còn ẩn dấu không để lộ ra, đó không phải là nhà ngoại của Lan Lăng Yến sao, nếu như chỉ vì việc nhỏ này mà Lý gia làm khó cô, cô cũng không ngại đẩy hết việc này lên người Lan Lăng Yến.
Sống hai kiếp, nếu như vẫn phải sống nhẫn nhịn như vậy, còn muốn cô nuốt giận vào trong lòng, thấy người ta liền ra vẻ đáng thương, như vậy còn không bằng để cô chết sớm hơn một chút.
Cánh môi của Lý Phán Phán run run. Giống như là muốn khóc, hít hít cái mũi, rốt cuộc không thể nhịn được nữa.
Những bạn học ở xung quanh biết thân phận của cô ta, lại nhìn thấy nhân vật phong vân của năm đó Ninh Vân Hoan vừa mới trở về liền đắc tội với vị đại tiểu thư này, trong lòng liền có cảm giác vui sướng khi người gặp họa, đoán rằng Ninh Vân Hoan chắc chắn không biết thân phận và địa vị của Lý gia cho nên mới dám nói với đại tiểu thư Lý gia những lời này, bởi vậy để lấy lòng Lý Phán Phán, tất cả liền cố ý nói Ninh Vân Hoan: “Hơn một năm không gặp, sao vẫn là loại đức hạnh này vậy? Cô muốn làm con cháu Lý gia, người ta còn không thèm đâu. Giả bộ cho ai xem chứ!”
“Đúng vậy! Ai biết được cô ta có giả bộ làm người thiện lương tốt bụng hay không. Nói không chừng sau lưng chúng ta còn làm bao nhiêu chuyện gian ác ấy chứ. Đúng là làm người ta buồn cười chết mất!”
“Đúng vậy!”
“...”
“...”
Vài người bạn học ở xung quanh đều lên tiếng phụ họa theo, Phó Viện vừa mới bị đẩy có chút xấu mặt đang có chút oán hận, lúc này nhìn thấy tất cả bạn học đều đứng về phía mình, không khỏi có chút đắc ý. Xoa xoa lên cái mông bị đau, nói: “Không tìm thấy Hoan Hoan, mình giúp đỡ họ là vì tốt cho cậu. Mấy em học sinh đó đã trở về, nhưng trước khi đi có để lại địa chỉ và số tài khoản, họ sợ cậu quên mất ấy mà!”
Cô ta không nhắc tới những kẻ vong ân phụ nghĩa đó thì thôi, lúc này nghe thấy Phó Viện nhắc lại, trong lòng Ninh Vân Hoan liền sinh ra một ngọn lửa giận dữ, cười lạnh nói: “Tôi quên không gửi tiền, nếu cậu đã có lòng tốt như vậy, không bằng giúp người thì giúp đến cùng, tiễn phật thì tiễn tới tây thiên đi, những việc từ thiện như thế này, sau này tôi nhường cho cậu đi làm hết đó, chúng ta không phải bạn tốt sao?”
Như vậy sao được! Phó Viện suýt nữa hét ra tiếng, mấy đứa trẻ nghèo đó một tháng một đứa dùng bao nhiêu tiền cơ chứ. Tiền ăn, tiền mặc, tiền sinh hoạt, theo như mức sống hiện nay, một người một tháng 500 tệ còn không đủ, mười mấy người một tháng liền mất mấy ngàn, hơn nữa còn có tiền học phí hàng năm cùng với tiền quần áo đồ dùng, những người này lúc nào cũng nói phải học thêm môn gì môn gì nữa chứ, còn nói là để học tập tốt hơn, sau này trở lại báo đáp Ninh Vân Hoan, ngoài ra mỗi tháng còn phải đưa dư ra một ngàn đồng, lại nuôi thêm mấy đứa nhỏ nữa, giống như một đại gia đình vậy, nuôi mấy đứa nhỏ kia, cũng phải cho những người nghèo trong huyện không ít tiền, mấy chục đứa nhỏ trong một tháng ít nhất phải tiếu tốn mất một hai vạn nhân dân tệ, hơn nữa dựa theo tính cách trước đây của Ninh Vân Hoan, những đồ người ta không cần Ninh Vân Hoan còn mua thêm đồ dùng học tập và đồ ăn đến cho họ, những đồ này cũng không rẻ, tính toán một chút một tháng ít nhất phải tiêu tốn hơn ba vạn tệ (khoảng 45 triệu VND).
Tiền tiêu vặt hàng tháng của Phó Viện cũng khoảng ba vạn tệ, hiện tại còn không đủ cho cô ta ăn uống trang điểm, nếu thích đồ gì có giá cả xa xỉ cũng phải để dành tiền mới có thể mua được, tiền của ba mẹ đều để lại cho em trai, cô ta cảm thấy tiền của mình còn không đủ tiêu, sao có thể đi giúp đỡ người khác cơ chứ, vừa nghe thấy Ninh Vân Hoan muốn giao lại cục diện rối rắm này cho cô ta, sắc mặc cô ta liền thay đổi ngay lập tức, trong lòng mắng chửi vài lần, trên mặt mới miễn cưỡng lộ ra chút ý cười: “Hoan Hoan, sao cậu lại nói như vậy? Những người đó đều là người, cũng không phải là đồ vật, sao có thể chuyển đến chuyển đi chứ?”
“Họ là người, lẽ nào tôi không phải là người ư? Tôi đi Anh hơn một năm, ở nước ngoài không cần ăn không cần mặc không cần dùng sao? Nếu lúc đó tôi gửi tiền giúp đỡ bọn họ, không biết có ai đến giúp tôi trả sinh hoạt phí đây?” Mặc dù trên danh nghĩa là sinh viên trao đổi tới nước Anh học tập thì không cần chi trả các loại phí học tập, nhưng khi đến Anh du học, vừa mới đến đều không thể trong một khoảng thời gian ngắn theo kịp tiến độ học tập ở bên đó, mỗi lần kiểm tra, nếu như bị ảnh hưởng làm bài không tốt mà phải thi lại, liền phải bỏ tiền ra để xin thi lại, đây chính là một khoản tiền lớn, nếu như sau vài lần không thể thi qua, những sinh viên trao đổi này liền bị trục xuất về nước.
Cho nên trên danh nghĩa khi nghe thấy sinh viên trao đổi liền cảm thấy vô cùng vinh dự, nhưng những sinh viên này ở nước ngoài đều rất gian khổ, lúc này Ninh Vân Hoan không khách khí nói Phó Viện vài câu, Phó Viện không ngờ tính cách của Ninh Vân Hoan hoàn toàn không giống trước đây, cô ta cũng biết những lời nói thống khoái vừa rồi đều sai rồi, lúc này bị Ninh Vân Hoan hỏi vặn lại, cô ta nghĩ cũng không nghĩ liền đáp: “Vậy, vậy cậu có thể bảo chú Ninh đưa tiền cho...”
“Tiền của ba tôi từ trên trời rơi xuống sao? Hiện nay ông đã lớn tuổi, giống như những người ở tuổi này, người ta đã về hưu nghỉ dưỡng rồi, ông ấy vẫn còn làm việc, nhà họ Phó của cậu cũng có tiền, sao không lấy tiền của ba cậu đi giúp đỡ những học sinh nghèo khó kia cơ chứ?” Ninh Vân Hoan nhìn Phó Viện rồi cười lạnh một tiếng, tại sao trước đây cô không phát hiện Phó Viện lại là một người như vậy cơ chứ, nếu sớm biết như vậy đã không qua lại với cô ta rồi, đúng là kẻ chỉ biết làm bộ làm tịch.
“Đúng vậy, Viện Viện, sao cậu không xin chú Phó ít tiền trợ giúp cho bọn họ?” Lý Phán Phán có chút hồn nhiên nhìn Phó Viện một cái, cảm thấy có chút kinh ngạc khó hiểu.
Sắc mặt Phó Viện liền thay đổi, nếu ba cô ta biết cô ta làm những chuyện này còn không được ai biết tới, không thể mang đến lợi ích hay điểm tốt gì cho Phó Thị, lại tiêu hết nguyên một tháng tiền tiêu vặt của cô ta, còn không mắng cô ta tới chết hay sao! Nhưng lời nói như vậy cô ta làm sao dám nói với người không hiểu sự đời như Lý Phán Phán cơ chứ, lúc này nhìn thấy Lý Phán Phán ngu dốt hỏi mình vấn đề này, trong lòng liền mắng Lý Phán Phán tới mức đầu rơi máu chảy, cũng không dám nói gì, sợ Lý Phán Phán nghi ngờ mình, liền hàm hồ nói hai câu, lúc này mới thúc dục Lý Phán Phán trở về chõ ngồi chuẩn bị vào lớp.
Ninh Vân Hoan lạnh lùng nhìn hai người bọn họ, không nói lời nào.
Ở trong trường học nửa ngày, cô cũng nghe ra một vài tin tức, trong một năm qua xác thực là xảy ra không ít chuyện, không biết Tạ Trác Doãn đắc tội với ai, bị người ta chỉnh mấy lần, sau khi hắn ta tốt nghiệp tiến vào công ty Tạ Thị, liền gặp phải không ít phiền phức, làm cho Tạ gia bị tổn thất mấy lần, có một lần vì đắc tội công tử Nhiếp gia ở thủ đô, sau khi hai người đánh nhau một trận, Tạ Trác Doãn liền bị hạ lệnh cưỡng chế ở trong nhà suy nghĩ, ba Tạ vài lần đến Nhiếp gia bồi tội, từ đó về sau, ba Tạ đích thân phát biểu nói rõ, tuyên bố loại bỏ vị trí kế thừa của đứa con trai này, tập trung bồi dưỡng đứa con trai thứ hai của mình.
Ngoài chuyện của Tạ Trác Doãn, còn có hai chuyện khác làm người ta phải chú ý hơn nữa. Một là ba mẹ của Trần Viện Viện buôn bán chất độc bị nghiêm cấm, bị đại học Đế Đô gièm pha, mà Trần Viện Viện cũng bị cho thôi học. Việc này Ninh Vân Hoan đã sớm biết, đến nay không biết nghe người ta nhắc tới bao nhiêu lần rồi, mà một chuyện khác, chính là chuyện có liên quan tới đàn chị năm tư Cố Doanh Tích rồi.
Năm nay Cố Doanh Tích đã học kỳ hai năm tư rồi, nhưng trong một năm trước, trong trường học lại rộ lên chuyện cô ta buôn bán mại dâm, đây là một vụ bê bối hiếm có ở đại học Đế Đô, sinh viên ở đại học Đế Đô ngoài những người có bối cảnh gia đình không tầm thường, chính là những người có thành tích học tập tốt, bình thường những người này ở sau lưng cũng làm không ít chuyện xấu, nhưng trong môi trường như thế này những người như vậy cũng không ít, nhưng người ta đều che đậy rất kín, vẻ bề ngoài lúc nào cũng gọn gàng tốt đẹp. Mà những người có thành tích học tập tốt đều tâm cao khí ngạo, không thích nhìn những hành vi tác oai tác quái của những vị đại tiểu thư đại thiếu gia kia, cho nên hình thành hai phái khác nhau.
Mà Cố Doanh Tích miễn cưỡng được xem là loại người có cốt khí, nhưng lại để xảy ra chuyện cô ta bán mình lấy tiền, tất nhiên là gây nên xôn xao làm mọi người chú ý, không chỉ những người có tiền nhìn cô ta không thuận mắt, ngay cả những người không có gia cảnh tốt nhưng có thành tích tốt cũng cảm thấy cô ta là một sự sỉ nhục, cho nên việc này huyên náo rất lớn ở đại học Đế Đô.
Nhưng tính cách của nữ chủ lại kiên trì bền bỉ, dưới vô số áp lực, cho dù mọi người đều mắng cô ta, nhưng cô ta vẫn kiên trì như cũ rằng bản thân mình bị oan, những người biết nội tình đều biết cô ta bị bắt vào đồn cảnh sát khi đang thực hiện giao dịch với một người đàn ông trung niên, vậy mà cô ta vẫn còn giảo biện như vậy, tất nhiên mọi người lại càng cảm thấy cô ta không thuận mắt, nói xấu sau lưng cô ta rất nhiều. Nhưng Cố Doanh Tích vẫn ương ngạnh sinh tồn giống như cỏ dại, cô ta không những không bị lật đổ bởi những lời đồn đãi kia, ngược lại dựa vào sự ngoan cố và tính kiên trì của cô ta, gian nan vượt qua kỳ một năm tư, đến kỳ hai, dưới danh nghĩa học tập, liền rời khỏi trường, tiến vào công ty Ninh gia.
Sau khi biết được nghiệt duyên của gia đình mình với Cố Doanh Tích, trong lòng Ninh Vân Hoan không khỏi cảm thán, đương nhiên, vì Cố Doanh Tích có nghị lực như vậy, cho nên những người ở đại học Đế Đô đối với cô ta có chê nhưng cũng có khen, có người thổi phồng nghị lực của cô ta ngoan cường bất diệt, cho rằng cho dù cô ta có bán thân thì cũng vì có nỗi khổ riêng, sau khi nghe ngóng được gia cảnh của cô ta, có người còn nói rằng cô ta là một cô bé lọ lem tốt bụng, cũng có người nói rằng cô ta là tấm gương sinh tồn trong nghịch cảnh.
Đương nhiên, có người khen cô ta, cũng có người mắng cô ta, cho rằng cô ta là kẻ mặt dày hơn cả tường thành, dưới tình hình khen chê không đồng nhất, đương nhiên thanh danh của Cố Doanh Tích tại đại học Đế Đô vẫn rất tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.