Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 32: Xui xẻo (2)




“Từ nay về sau tôi không muốn nghe thấy cậu nhắc đến chuyện này nữa, nếu tôi mà nghe thấy người khác bàn tán về chuyện này, tôi đều sẽ tìm cậu tính sổ, tôi cũng sẽ kiện cậu tội phỉ báng. Còn có, khi muốn vu oan cho người khác thì nhất định phải có chứng cứ xác thực, nếu không thì đừng có ăn nói lung tung, làm tôi còn tưởng rằng cậu có cha mẹ sinh ra nhưng không có cha mẹ dạy dỗ đó!” Ninh Vân Hoan nhớ rõ người tên Trần Viên Viên này, kiếp trước cô gái này ở đại học Đế Đô cũng có thể xem như là một cô bé lọ lem, nửa năm sau đó cha mẹ cô ta bị người phát hiện nghiện thuốc phiện, bởi vì chuyện này đối với danh tiếng của đại học Đế Đô có ảnh hưởng không tốt, bởi vậy sau khi sự việc này xảy ra, Trần Viên Viên liền bị buộc phải nghỉ học, nên Ninh Vân Hoan cũng không ấn tượng lắm với cô gái này.
Nhưng bởi vì sự kiện này được xem như một chuyện xấu hiếm có của đại học Đế Đô, vì vậy nên lúc ấy đã được lưu truyền rất lâu trong trường học, cùng là bạn học cùng lớp, nên Ninh Vân Hoan mới nhớ kỹ chuyện này.
Lúc này nghe được lời nói của Ninh Vân Hoan, sắc mặt Trần Viên Viên lập tức từ trắng chuyển sang xanh, mí mắt không kiềm chế được mà nhảy lên một cái, một lúc lâu sau mới hừ lạnh một tiếng, không còn mang theo bộ dạng tươi cười giả dối như vừa rồi nữa, cũng không thèm nói thêm câu nào nữa liền mang bộ dạng tức giận đi về chỗ ngồi của mình.
Ninh Vân Hoan cũng không thèm quản cô ta có mất hứng hay không, kiếp trước bởi vì cô không muốn bản thân nhận lấy kết cục của một nữ phụ, cho nên mới ở khắp nơi tạo cho mình một vỏ bọc thánh mẫu, cuộc sống lúc đó thập phần không vui vẻ gì. Một lần nữa được sống lại, cô tự nhiên sẽ không có khả năng giống như kiếp trước, chỉ vì một chút hư danh không đáng giá mà phải nén giận, thật ra thì cuối cùng thanh danh đó cũng không mang lại được lợi ích tốt đẹp gì cho cô, có lẽ một phần nguyên nhân cũng do cô là một nữ phụ, cuối cùng làm người thiện lương thì bị người khác nghi ngờ là giả vờ yếu đuối.
“Hoan Hoan, cậu nên làm vậy!” Phó Viện đứng một bên thấy cô giáo huấn Trần Viên Viên, trong lòng rất là vui mừng, gần đây Ninh Vân Hoan là nhân vật đứng đầu trong trường học, Tạ Trác Doãn không biết vì sao lại liên tục đến lớp tìm cô, không chỉ những người trong hệ học cùng với cô, mà ngay cả những bạn học thuộc hệ khác cũng bắt đầu tò mò về Ninh Vân Hoan, tại tình huống như vậy Phó Viện hận không thể ngay lập tức nói ra mình và Ninh Vân Hoan là bạn thân, dẫn đến sự chú ý của mọi người, nhưng Trần Viên Viên này lại ỷ vào việc cô ta ngồi bên cạnh Ninh Vân Hoan, dám đem tin tức của Ninh Vân Hoan bán cho rất nhiều người.
Mấy đồng tiền này Phó Viện cũng không để ở trong mắt, mấu chốt vấn đề là cô ta không muốn Trần Viên Viên kia cướp đi vị trí trung tâm của mình, huống chi hiện tại tuổi của cô ta cũng không còn nhỏ nữa, Phó gia muốn cô ta phải lợi dụng thật tốt thời gian đi học này để có thể tìm được một người bạn trai có quyền có thế.
Nhưng Phó Viện vừa mới tiến vào đại học Đế Đô không lâu, nên vẫn chưa có cơ hội được tỏa sáng, khiến mọi người chú ý đến mình, nay thật vất vả mới có được một cơ hội do Tạ Trác Doãn đem tới, cho dù có nói cái gì thì Phó Viện cũng phải bắt được cơ hội lần này, lúc này lợi dụng việc Ninh Vân Hoan đả kích Trần Viên Viên, Phó Viện chỉ sợ người khác không biết mình có quan hệ với Ninh Vân Hoan, vội vàng cao giọng nói:
“Hoan Hoan, cũng đã lâu rồi mình không đi thăm dì a, mình nghĩ hay là tối nay mình đến nhà cậu ăn cơm tiện thể hỏi thăm sức khỏe cô chú luôn, được không.” Cô ta vừa nói, vừa đắc ý nhìn các bạn học trong lớp.
Nhưng mà Ninh Vân Hoan lại không muốn phối hợp với cô ta, lắc lắc đầu nói:“Tôi đã nói với mẹ là tạm thời sẽ không về nhà.”
Tuy rằng ngày thường Phó Viện cũng có thể nói là quen biết Ninh phu nhân, nhưng mà nếu nói đến nhớ thì lại không đến mức đó, Ninh Vân Hoan nhếch khóe miệng lên nói:“Tôi có hẹn với người khác rồi, xin phép đi trước.”
Vừa nghe lời này, rất nhiều người liền chạy lại hỏi Ninh Vân Hoan:“Ninh Vân Hoan, không phải người hẹn với bạn là Tạ công tử chứ?”
“Tôi không biết ai là Tạ công tử cả.” Ninh Vân Hoan cười cười, nâng chân bước ra ngoài, Phó Viện không nghĩ tới Ninh Vân Hoan sẽ không cho mình mặt mũi như vậy, tức giận đến mức ngón tay vặn vẹo, rất nhiều bạn học trong lớp nhìn cô ta bằng ánh mắt kỳ quái cùng chế nhạo, sắc mặt Phó Viện khó coi trừng mắt nhìn bóng dáng Ninh Vân Hoan đã khuất sau cánh cửa, không tình nguyện quay đầu lại cười nói với mọi người:“Bạn ấy đã đi rồi, mọi người cũng đừng tụm năm tụm ba ở đây nữa.”
“Bạn ấy nói không biết Tạ công tử, thế thì vì cái gì mà Tạ công tử cứ ba lần bốn lượt đến tìm cô ta?” Rất nhiều bạn học đều không thèm để ý đến lời nói của Phó Viện, ngược lại ghé đầu chụm năm chụm ba lại bàn tán:“Hay là, cô ta muốn chơi trò lạt mềm buộc chặt!”
......
Lúc này Ninh Vân Hoan đã đem chuyện xảy ra trong lớp học ném ra sau đầu, vừa ra khỏi lớp học thì nhận được điện thoại của Lan Lăng Yến, nói là có việc gấp phải ở lại chốc lát, nên hắn sẽ phái xe tới đây đón cô, đại khái là mười lăm phút sau sẽ đến, cô đành phải tìm một chỗ nào đó ngồi xuống chờ một lúc, chờ tài xế đến sẽ gọi điện cho cô.
Nhớ lần trước cô tùy tiện chạy lung tung liền bắt gặp được xuân cung đồ sống, nên lúc này Ninh Vân Hoan cũng không dám chạy lung tung nữa, sau khi ra khỏi lớp học liền tìm một chỗ mát mẻ ngồi chờ, nơi này không quá vắng vẻ, nhưng cũng không phải là chỗ náo nhiệt nhất, bốn phía xung quanh chỉ có một ít người ngồi, cô cũng không muốn quan sát xung quanh, càng không phải là tới đây tìm người nói chuyện.
Cô không tin chính mình có thể xui xẻo như vậy, tùy tiện ngồi xuống một chỗ cũng có thể rước lấy phiền toái, ở một chỗ có nhiều người qua lại như vậy, cảm thấy sẽ không có chuyện gì xảy ra, lúc này Ninh Vân Hoan mới dám ngồi xuống.
Vừa lấy điện thoại nhẵn bóng ra, đây là một chiếc điện thoại cùng loại với cái kiếp trước của cô, nó trí tuệ và năng lực gần giống với con người, nhưng lại không thể so sánh với chiếc điện thoại mà Ninh Vân Hoan đã từng sử dụng trước khi xuyên vào quyển sách này được, không chỉ có rất nhiều công năng, hơn nữa tốc độ mạng lại rất nhanh, cô cầm điện thoại chuẩn bị chơi game để giết thời gian, vừa mới ngồi được một tí, phía sau bụi cỏ đột nhiên truyền đến một giọng nói hết sức kỳ quái.
Lỗ tai Ninh Vân Hoan vừa nghe thấy giọng nói này, cả người lập tức cứng đờ, không thể nào?
“Không cần chạm vào đó, ưm, nhẹ một chút a~......” Một thanh âm quen thuộc truyền lại, Ninh Vân Hoan không cần nghĩ cũng biết đó là ai!
Không thể nào, dù sao thì lần trước cũng là ở nơi vắng vẻ ít người lui tới, nhưng bây giờ ở chỗ có nhiều người qua lại này mà cũng có thể bắt gặp được, rốt cuộc là nữ chủ đã đói khát đến mức nào rồi? Ninh Vân Hoan không biết bản thân mình sống hai đời có quá thất bại rồi hay không, hay vẫn là do số phận của nữ phụ, đại học Đế Đô rộng lớn như vậy, nếu muốn đi thăm quan hết ngôi trường này thì cô phải mất ba bốn ngày mới đi hết được, địa phương vắng vẻ ít người cũng không thiếu, nhưng vì sao mỗi lần cô đều xui xẻo đụng phải chuyện này vậy.
“Bảo bối, em thật chặt, thả lỏng một chút nào! Em luyến tiếc không muốn anh đi ra ngoài sao!” Một thanh âm nghiến răng nghiến lợi kèm theo là tiếng thở hổn hển của người đàn ông vang lên, cùng với một trận tiếng thét chói tai của Cố Doanh Tích, ngoài này cũng không tính là nhiều người, nhưng mà nữ chủ lại kêu lớn tiếng như vậy, nhưng mà cách đó không xa đều đang có người ngồi trên ghế trò chuyện, nữ chủ kêu lớn như vậy chẳng lẽ không sợ người khác nghe thấy sao?
“Muốn hỏng rồi, ô ô......” Tiếp theo là tiếng khóc của nữ chủ, giọng người đàn ông kia thở dốc càng nhanh, không đến một lát sau cả hai người đồng thời đều kêu lên, Ninh Vân Hoan rất sợ chính mình nhìn nhiều sẽ đau mắt, nên cúi đầu nhanh chóng cầm lấy đồ của mình rồi chạy đi.
Cô cũng đã rất cẩn thận khi đứng lên, xác định bản thân sẽ không đạp trúng cành cây khô nào đó mà xảy ra tình huống cẩu huyết như trong tiểu thuyết được, nhưng không ngờ tới bọn họ vừa mới làm xong lại đột nhiên im lặng, bất chợt giọng nói của người đàn ông vang lên, quát to một tiếng:“Là ai?”
Tiếng nói của hắn vừa dứt, kèm theo là tiếng thét chói tai của Cố Doanh Tích còn mang theo nức nở, người bên trong an ủi cô ta hai câu, một bộ áo sơmi được mở hai cúc trên, lộ ra lồng ngực rắn chắc, vẻ mặt hung ác nham hiểm. Tạ Trác Doãn vừa đứng lên, lộ ra nửa thân trên để trần vừa bị bụi cây che khuất.
“Là cô?” Tạ Trác Doãn đã nhìn thấy Ninh Vân Hoan còn chưa kịp chạy trốn khỏi đó, hắn ta cau mày, trên mặt lộ ra thần sắc dữ tợn.
Cô thật sự rất là xui xẻo mà!!!!!!!! Trong lòng vui mừng vì chuẩn bị thoát khỏi đó thế nhưng lại không ngờ tới vẫn bị hắn ta bắt lại... Thế nhưng cô thật sự muốn cầm khăn tay mà khóc a, vì sao hôm nay mình lại xui đến thế cơ chứ? A a a, thế này thì quan hệ giữa họ sẽ rơi vào ngõ cụt mất...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.