Nữ Phụ Trùng Sinh (Trùng Sinh Nữ Phụ)

Chương 156: Hôn lễ (1)




Editor: Gà
Cho dù có là vai chính có quầng sáng trên TV và tiểu thuyết, bị nhà họ Lan khoác lên cái áo thất bại, nếu muốn tiến vào trung tâm Lan thị một lần nữa, thì chỉ là chuyện viễn vông mà thôi.
Nếu thật sự là người có chút tác dụng, thì đã được nhà họ Lan trả lương cao để gia nhập vào thị trường trung tâm của Lan thị, nếu chỉ là kẻ vô dụng, sau hai ba đời, bọn họ đã không còn tư cách bước vào nhà họ Lan, không những không được hưởng thụ tài nguyên của nhà họ Lan, mà tiền tài của Lan thị cũng không dùng để nuôi dưỡng kẻ bị phế, thậm chí một số người sau khi đoạt vị thất bại, nếu không chết thì cũng tàn phế, chỉ sợ cuộc sống qua ngày còn không bằng người bình thường.
"Cảm ơn mẹ." Ninh Vân Hoan rùng mình, tuy không biết vì sao lần này Lâm Mẫn không ác miệng với cô, cũng không tỏ ra không vui với cô, nhưng Ninh Vân Hoan biết lúc này bà ấy đang nhắc nhở mình, nên cô nhẹ giọng nói cảm ơn.
Nếu đã quyết định phải gả cho Lan Cửu, mà anh cũng bày tỏ đời này sẽ không thay lòng đổi dạ, sau khi Ninh Vân Hoan suy xét kỹ càng, đã quyết định nên tin tưởng anh một lần, dù sao kết quả hẳn sẽ không thảm hơn kiếp trước của mình. Hơn nữa nếu sau này tình cảm hai người không còn, nhưng nể tình là vợ chồng vài năm, Ninh Vân Hoan cảm thấy có lẽ Lan Lăng Yến cũng sẽ cho cô một con đường sống, mà nếu đã hạ quyết tâm, đương nhiên Ninh Vân Hoan hy vọng có thể sống tốt với Lâm Mẫn, lúc này Lâm Mẫn đã chủ động làm hòa nên tất nhiên cô không thể đóng vai cọc gỗ như trước nữa.
"Không cần cảm ơn." Khóe môi Lâm Mẫn tràn ngập ý cười, sau khi giúp cô đeo trang sức, thì ngửa đầu ra sau:
"Rất đẹp, tiểu Cửu nhất định sẽ thích." Bà ấy nói xong, lại cười: "Hơn nữa nó vốn thích con, mặc kệ con có dáng vẻ gì." Nhìn thấy đôi má Ninh Vân Hoan lập tức trở nên hơi đỏ bừng, Lâm Mẫn lại mím môi: "Chúng ta đều phải gả cho người nhà họ Lan, đương nhiên mẹ cũng hiểu cảm giác con lúc này."
Vì đa số đều là đàn ông nhà họ Lan cưới vợ, Ninh Vân Hoan nghe được ý trong lời của Lâm Mẫn, thấy trên mặt bà ấy lộ ra vẻ mất mác. Nghĩ đến lúc trước Lan Lăng Yến từng nói với mình, ba Lan cố ý nuôi Lâm Mẫn thành dáng vẻ kiêu căng, nên cảm thấy có chút không thích bà mẹ chồng này, bây giờ cảm xúc này đã dần dần phai nhạt.
Nhanh chóng trang điểm xong, vì hôm nay hôn lễ cử hành bên ngoài. Vốn bên ngoài có ánh mặt trời, bởi vậy trang điểm khá nhẹ, vốn khí chất và da dẻ Ninh Vân Hoan rất tốt, chỉ trang điểm nhẹ để cô càng xinh đẹp hơn thôi, cho nên trình tự không hề rườm rà, rất nhanh đã sắp xếp xong hết mọi thứ, vẻ mặt ba Ninh phức tạp nhìn con gái, vươn cánh tay ra để con gái khoác lên tay mình.
Mẹ Ninh xoa mắt, môi khẽ giật: "Tôi có thể chờ được đến ngày này, nếu mà..." Bà còn chưa dứt lời, nhưng bà không nói ba Ninh cũng biết bà muốn nói gì, lườm bà một cái: "Ngày vui mà bà nói mê sảng gì thế. Còn nữa, khóc gì chứ, con gái lập gia đình là chuyện tốt, sau này gả đi rồi có phải không về nhà mẹ đẻ nữa đâu, bà khóc cái gì." Mẹ Ninh cười cười, Lâm Mẫn bên cạnh giải vây:
"Tôi không có con gái. Nhưng nếu có, có lẽ cũng sẽ không khác gì chị Cầm đâu." Chị Cầm trong lời bà chính là mẹ Ninh, Cầm là khuê danh của mẹ Ninh, tuổi bà thông gia này hơi nhỏ một chút, nhưng đã chung đụng vài ngày, thời gian này luôn trò chuyện cùng nhau, nên quan hệ khá tốt.
Bà xui đã nói giúp mẹ Ninh, nên đương nhiên ba Ninh không trách mẹ Ninh nữa, nhưng ánh mắt vẫn ý bảo bà không nên nhắc đến Ninh Vân Thành. Vừa nãy mẹ Ninh chỉ quá xúc động thôi, lúc này được chồng nhắc khéo, mới nhớ đến đạo đức bây giờ của con trai, quả thật không thích hợp nhắc đến trong ngày vui thế này, nên không hé răng nữa.
Vừa nghe đến tên Ninh Vân Thành, Ninh Vân Hoan lập tức thấy ghê tởm, gần đây cuộc sống quá thoải mái, hiện giờ sắp kết hôn, đều là chuyện vui, nên cô suýt nữa đã quên Ninh Vân Thành và ả đàn bà kinh tởm Cố Doanh Tích kia, lúc này mỗi lần được nhắc tới, cô cảm thấy mắc ói, nhưng thấy mẹ có vẻ tự trách, chỉ lắc đầu với cô, lập tức ném đám người Cố Doanh Tích ra khỏi đầu.
Hôn lễ tiến hành rất thuận lợi, sau khi thấy được nhị phu nhân trong lời Lâm Mẫn kia, thì Ninh Vân Hoan vốn cho rằng mình sẽ không thoải mái trong hôn lễ, cũng vì lo lắng đề phòng, trong tưởng tượng cô luôn khuyếch đại những người trong gia tộc Lan thị thành hình tượng hung ác dữ tợn, nhưng đã quên rằng chồng mình cũng ác không kém những người này, cũng chính vì quá mức lo lắng, cảm xúc lo lắng lúc ban đầu trước khi diễn ra hôn lễ đã bay mất, ba Ninh đầy cảm khái giao cô vào tay Lan Lăng Yến, ngược lại cô ngầm thở dài nhẹ nhõm một hơi, hình như chỉ cần Lan Lăng Yến giữ chặt cô, cô sẽ không còn sợ hãi thứ gì nữa.
Trước khi tuyên thệ, một Mục sư có thân phận rất cao từ Giáo Tông được ba Lan đặc biệt mời đến vẫn chưa kịp đọc lời tuyên thệ, Lan Lăng Yến đã chăm chú nhìn Ninh Vân Hoan, kéo tay cô nói:
"Từ hôm nay trở đi, cho dù có khó khăn hay nghịch cảnh, giàu có hay bần cùng, khỏe mạnh hay bệnh tật, anh sẽ vĩnh viễn yêu em, quý trọng em mãi đến thiên trường địa cửu." Anh nói xong, quỳ một chân xuống, cầm tay Ninh Vân Hoan trong tay mình, nhẹ nhàng hôn mu bàn tay cô, rồi ngẩng đầu nhìn cô, Lan Lăng Yến không vì nửa quỳ xuống mà khí thế trở nên thấp hơn, Ninh Vân Hoan cúi đầu nhìn anh, nhìn thấy ánh mắt kiên định và cố chấp của anh, ánh mắt không khỏi nóng lên, gật đầu.
"Anh hứa, anh sẽ vĩnh viễn trung thành với em..." Anh nói không lớn, nhưng xuyên thấu qua microphone của Mục Sư, trong sân đều nghe được những lời này, ánh mắt ba Lan lộ ra có vẻ đăm chiêu, vẻ mặt Lâm Mẫn lộ ra xúc động, chỉ cần là phụ nữ, khi nhìn thấy Lan Cửu kiên nghị nói ra vĩnh viễn trung thành với vợ mình, sẽ không ai hoài nghi sự chân thành trong lời nói của anh, cũng không có ai nghi ngờ anh sẽ không làm được chuyện này.
Mục sư bắt đầu có chút bất đắc dĩ, lúc này bị Lan Lăng Yến đoạt mất lời, ông ta vừa muốn mở lời, Lan Lăng Yến đã đeo chiếc nhẫn vào tay Ninh Vân Hoan, dường như thế này có thể giữ chặt cả người cô trong lòng mình, anh nắm tay đứng lên, lập tức qua cầu rút ván: "Ông có thể tuyên bố hôn lễ đã hoàn thành được rồi."
Anh vốn không muốn để Mục Sư nói những lời này. Lời anh muốn nói không cần phải dựa vào người khác, lời thề trong hôn nhân của anh không phải để người khác dạy bảo rồi hoàn thành nhiệm vụ, cũng không phải là hoàn thành tốt mọi khâu trong hôn nhân, mà lời anh thật sự muốn nói, chính là phải hoàn thành nghĩa vụ và trách nhiệm của một người chồng. Đương nhiên, anh cũng không muốn nhiều lời hỏi lại Ninh Vân Hoan có đồng ý làm vợ anh không, giả sử không muốn, anh cần gì phải phí sức như vậy, trái lại anh sợ cô gái họ Ninh này nói không muốn gả cho anh, vì tránh tình huống đó, cũng không muốn Mục sư hỏi vấn đề đã rõ ràng này, bởi vậy anh dứt khoát giản lược đoạn đó.
Có thể nói phần lớn trái tim đàn ông họ Lan đều lạnh lẽo, nếu không có vợ thì thôi, nhưng một khi bọn họ đã hứa hẹn, thì sẽ càng đáng tin hơn nhiều lời hay ý đẹp của những người đàn ông khác! Thời đại này, chó đều có thể cắn ngược lại chủ nhân, đối với lời thề, là truyền thống được nhà họ Lan lưu truyền, là một người chồng đáng hứa hẹn!
Xem như Mục sư bị ba Lan bắt cóc một nửa, ông ta và ba Lan đã quen biết vài năm, không cẩn thận xui xẻo quen biết một nhân vật dã tâm trong hắc đạo, cũng rõ ràng tính cách của người nhà họ Lan. Bởi vậy lúc Lan Cửu nói bảo ông ta tuyên bố hôn lễ đã xong, ông ta chỉ đành bất đắc dĩ, vẫn giơ Kinh thánh lên: "Ta tuyên bố, hai con chính thức trở thành vợ chồng."
Tiếng nói vừa dứt, nhóm người phù dâu Lý Phán Phán đã tạo thành đoàn vẫy tay với Ninh Vân Hoan, cô cầm hoa cưới ra ngoài. Lúc này các cô cũng bất chấp tình hữu nghị gì đó để tranh cướp, sau cùng ngoài dự đoán, lúc mọi người tranh nhau hoa cưới, thì vừa lúc rơi vào tay Lý Phán Phán.
Cô ấy ngẩn ngơ, chị em xung quanh nhìn nhau nháy mắt ra hiệu rồi nở nụ cười.
Lúc này một khi chính thức kết làm vợ chồng, nghi thức cũng chưa hẳn đã kết thúc, cô đổi váy cưới khác, kế tiếp tiến hành nghi thức nhận thân. Gia tộc Lan thị và Lâm thị đều là gia tộc có truyền thống, tuy Lan Cửu muốn cưới vợ theo nghi lễ châu Âu, nhưng vẫn phải có nghi thức nhận cha mẹ chồng và trưởng bối, tất cả mọi người kiên trì muốn có lễ này, một phen bị lăn qua lăn lại, sau khi kết hôn Ninh Vân Hoan cảm giác không phải ngọt ngào và vui mừng, mà dường như mọi người có chút táo bạo rồi.
Sắc mặt Lan Cửu cũng xanh mét, may mà lúc này xem như mọi người có mắt nhìn, không kiên trì đến nháo động phòng, mọi người đang chuẩn bị đưa đôi tân giai nhân về lại biệt thự, vị nhị phu nhân đứng đầu đoàn thân thích của nhà họ Lan kia im lặng rất lâu, cuối cùng đã mở lời:
"Như thế nào, tiểu Cửu, chúng ta cũng là trưởng bối của con, chẳng lẽ con không nên đến kính rượu chúng ta sao?" Vị chú hai kia xem ra lớn hơn ba Lan đến mấy chục tuổi, lúc này tuy ăn mặc gọn gàng, cho dù trông có vẻ bốn năm mươi, nhưng trên tay lại chống cây gậy, tuy mang theo ý cười, nhưng biểu tình có chút âm trầm.
Không đợi Lan Lăng Yến nói chuyện, ba Lan đã nở nụ cười: "Anh hai, muốn uống rượu sao không đến tìm em? Tục ngữ nói người có bốn niềm vui, đêm động phòng hoa chúc, tên đề trên bảng vàng. Anh hai cũng đã từng vui vẻ, hà tất phải khiến người trẻ tuổi khó xử." Ba Lan mặc tây trang màu trắng, trông tác phong nhanh nhẹn, Lâm Mẫn khoác trên tay ông, cười không lên tiếng, đúng chất một bình hoa hoàn mỹ.
Người đàn ông được ba Lan gọi là anh hai kia lộ ra nụ cười âm trầm, lỗ mũi diều hâu dài, trông có vẻ không có ý tốt, hơn nữa ánh mắt của ông ta khá âm u, chỉ nhìn một cái cũng khiến người ta sinh ra cảm giác phòng bị. Ba Lan nhìn anh hai này rồi cười, cũng vì lúc trước ông ta là con thứ, cho dù hai người cùng một mẹ sinh ra, nhưng vì mỗi khi ông ta cười rộ lên đều có vẻ gian xảo, nên không khiến cha mẹ thích được, đa số tài sản trong tay cha họ, đều đã chuyển cho ba Lan, người khéo léo, tiếu diện hổ, trong lòng luôn tính kế, mặt ngoài lại cười đến mức làm người ta cảm giác thân cận.
Chính vì như vậy, cho dù hai người là anh em ruột thịt, mà trong năm đó cuộc chiến tranh giành dòng chính, quan hệ giữa hai anh em lại như nước với lửa, vô cùng huyên náo, ngay lúc đó cha mẹ ba Lan đều cho rằng đứa con thứ hai này không hiểu chuyện, nên càng nhìn ông ta càng không vừa mắt, sau này ba Lan chơi xỏ người anh này khắp nơi, tính kế khiến ông ta nổi trận lôi đình, thân là người bị hại, gương mặt bị hủy, cuối cùng còn chịu thiệt mọi bề, thế nên xuất thân hai anh em đều tốt như nhau, thân là người thừa kế chính thống, nhưng cuối cùng vì cha mẹ bất công, cộng thêm ba Lan giảo hoạt và không biết xấu hổ mà đoạt được vị trí gia chủ, ông ta là anh trai mà chỉ có hai bàn tay trắng, loại tình huống này lại càng khiến chú hai kia hận ba Lan tận xương, thề không đội trời chung với ông.
Nhưng sau khi ba Lan thắng lợi chỉ cho người ngáng chân ông ta, vẫn giữ lại tính mạng của ông ta, lúc trước chú hai Lan không hề cảm kích, nhưng nếu ông ta không cảm kích chỉ làm cha mẹ cảm thấy ông ta không biết làm người, loại tính cách này không thể lên làm gia chủ là việc đương nhiên, mãi đến khi cha mẹ mất, đều không thèm liếc nhìn đứa con trai thất bại này một cái, nên càng khiến chú hai Lan oán hận vô cùng.
Sau khi ba Lan thắng lợi lại thích kích thích ông ta, sinh con trai để kích thích ông ta, sinh cháu trai lại càng kích thích ông ta hơn, hiện giờ con trai kết hôn vẫn còn đến đả kích ông ta. Còn con trai của chú hai Lan? Vì ông ta dạy con phải có thù với ba Lan và Lan Lăng Yến, lúc Lan Lăng Yến ra ngoài chưa đến nửa năm, đã truyền đến tin con trai mất tích.
Tuy đến bây giờ vẫn chưa có tin tức con trai, cũng không biết là chết hay sống, nhưng đã nhiều năm như vậy vẫn không có tin tức gì của con trai, lúc trước kết quả cuối cùng có được là con trai đang theo dấu Lan Lăng Yến, nếu nó đã chết, chú hai Lan cũng có thể đoán được nó đã chết trong tay Lan Lăng Yến.
Trong hoàn cảnh như vậy mà vẫn còn mang cháu trai đến đả kích người ta, đương nhiên chú hai Lan nổi điên, ông ta vốn không muốn đến, nhưng mặt mũi không thể không kéo xuống. Lúc này sau khi đến xem con trai của ba Lan xong, ông ta lại càng căm hận, sau khi đã đổ thêm một tầng để chặn mình, lúc này Lan Lăng Yến còn muốn lấp thêm tầng cho ông ta, vậy mà kẻ thù già ba Lan này còn đến ngăn cản ông ta, cho dù vẫn nuôi tâm cơ nhưng lúc này chú hai Lan cũng nhịn không nổi nữa, sắc mặt xanh mét: "Em trai mười ba à, em không cần quá đáng, bây giờ anh thân là trưởng bối, muốn nói với cháu anh một câu. Để nó dập đầu với trưởng bối, chẳng lẽ cũng không được sao?"
Lúc nãy Ninh Vân Hoan đã dập đầu kính trà với Lâm Mẫn, cũng đã dập đầu với những trưởng bối của nhà họ Lâm, còn người nhà chồng như chú hai ở đây, bọn họ lại giả vờ không thấy. Mọi chuyện chú hai kia đều có thể luôn giữ bình tĩnh, nhưng không thể im lặng cho qua với hai cha con ba Lan.
"Trưởng bối?" Ba Lan nở nụ cười, chơi đùa với ngón tay Lâm Mẫn đang khoác lên tay mình, là vợ chồng nhiều năm, tuy không có tình yêu, nhưng vẫn có một chút ngầm hiểu với nhau, Lâm Mẫn nhìn dáng vẻ ba Lan, biết cảm thụ trong lòng ông, thì cười nói với chú hai:
"Anh hai, tuy tiểu Cửu lịch sự gọi anh một tiếng chú hai, nhưng anh sẽ không quên thân phận hiện giờ của mình chứ?" Tuy nói là anh em, nhưng từ lúc tranh vị kia đã là không chết không ngừng rồi, Lâm Mẫn cũng không hề khách khí với vị chú hai này, sau khi thấy sắc mặt ông ta xanh mét thì lại đâm ông ta một câu: "May mà hiện giờ anh hai đã không còn con trai nối dõi, nếu không sau này khi gặp lại tiểu Cửu, đã không phải anh em, mà là chủ tớ rồi."
Ba Lan nghe bà nói xong, lại bổ một đao: "Anh hai đừng so đo với Mẫn Mẫn, phụ nữ trong nhà không hiểu quy tắc, dường như có chỗ va chạm, mong anh thông cảm."
Ông không nói thì thôi, vừa nói lại càng khiến hai vợ chồng chú hai tức đến xanh cả mặt, hai người vừa làm khó dễ, không thể đến khiến Lan Lăng Yến khó chịu, ngược lại hai vợ chồng này bị đả kích, ánh mắt chú hai Lan lộ ra âm u, sau khi cười lạnh hai tiếng, không nói nữa, chỉ để cho người phụ nữ trung niên xinh đẹp bên cạnh đưa ra ngoài.
Lúc hai người gần đi ánh mắt âm lãnh rơi vào Ninh Vân Hoan và Lan Lăng Yến, khóe môi lộ ra ý cười ác độc, người xung quanh thấy bọn họ rời đi, bảo vệ ở một nơi bí mật gần đó lúc này mới nhẹ nhàng thở ra.
"Trở về đi." Trải qua một ngày ở chung, không biết có phải vì đều làm dâu nhà họ Lan không, lúc này Lâm Mẫn nhìn Ninh Vân Hoan thì có chút ý cười, sau khi ba Lan để hai vợ chồng cô trở về nghỉ ngơi, bà cũng nói thêm: "Trở về đi, mệt mỏi cả ngày rồi, nhanh trở về nghỉ ngơi."
Bên này là người quen, ngoài nhóm người chính trị nhà họ Đỗ và nhà họ Mộ cũng được mời đến ra, lời của bọn họ có dụng ý khác, chỉ cần có ba Lan và Lâm Mậu Sơn ở đây, tiểu bối như Lan Lăng Yến và Ninh Vân Hoan có ở lại không thì không quan trọng với bọn họ, tuy có một số ánh mắt cũng từng đặt trên người Lan Lăng Yến, nhưng lúc này thấy người ta đã kết hôn, hoàn toàn không có ý muốn xã giao với ai, ở đây ai mà không phải là lão hồ ly, đương nhiên không cưỡng cầu nữa rồi.
Đêm động phòng hoa chúc kia đương nhiên là một cảnh xuân tươi đẹp, ở lại Hy Lạp vài ngày, nhóm người Lâm Mậu Sơn đã chuẩn bị về nước, dù sao người như bọn họ không thể trường kỳ ở lại Hy Lạp quá lâu, một là không ở trong Hoa Hạ thì tính mạng của những người này không nhất định sẽ được bảo đảm, tuy bốn phía khách sạn đã được lấp kín bởi cảnh vệ và người của cha con ba Lan, nhưng chút cảnh vệ này có nhiều bao nhiêu cũng không thể so sánh với hang ổ của mình, người càng quyền cao chức trọng thì lại càng tiếc mạng, bọn họ không thể hoàn toàn giao tính mạng của mình vào tay ba Lan, người hiểu sự tình ai không rõ ba Lan là một người tâm ngoan thủ lạt, khi có lợi ích thì đương nhiên mọi thứ đều dễ dàng, không có ích lợi chỉ sợ cả chí thân cốt nhục đều có thể bị ông gặm xuống một lớp da.
Tuy Lâm Mậu Sơn vì quan hệ thông gia nên không sợ tầng này, nhưng thân phận của ông cũng không thể ở Hy Lạp quá lâu, nếu không không chỉ người ở trên cao của Hoa Hạ kích động muốn mời ông trở về, chỉ sợ người Hy Lạp cũng bắt đầu lo lắng sốt ruột, dù sao tuổi Lâm Mậu Sơn đã không nhỏ rồi. Thân phận lại quý trọng, lỡ mà xảy ra chuyện vô tích sự gì, không những Hoa Hạ bị tổn thất, có thể khiến Hoa Hạ rung chuyển, càng có thể khiến quan hệ giữa hai nước Hy Lạp và Hoa Hạ trở nên căng thẳng thậm chí dẫn đến hận thù.
Tiễn bước những người này xong, hai vợ chồng ba Lan và hai vợ chồng Lan Lăng Yến vẫn ở lại, Lan Lăng Yến ở lại vì cái gọi là tuần trăng mật, nhưng hai người ba Lan ở lại đã khiến Lan Lăng Yến hơi bất mãn rồi. Sau khi lại nói chuyện với ba Lan xong, tuy Lan Lăng Yến vẫn lạnh đạm nhìn ba Lan, nhưng cũng không kêu hai người ba Lan rời đi nữa. Ngược lại Lâm Mẫn, không biết có phải vì ở Hy Lạp không có ai làm bạn không, ngược lại thường xuyên bắt đầu nói chuyện nhiều với Ninh Vân Hoan, vốn quan hệ mẹ chồng nàng dâu không được tốt lắm, nhưng khoảng thời gian này dần dần chuyển biến tốt đẹp.
Qua nửa tháng, vợ chồng son lại bị ba Lan liên lụy phải kết thúc tuần trăng mật. Sau khi suýt nữa bị ám sát, thì không thể ở Hy Lạp thêm nữa, nhờ người bên cạnh Lan Lăng Yến khuyên bảo, hai người lại ngồi phi cơ trở về.
Vừa từ Hy Lạp trở về, mới vừa thấy kiến trúc nồng đậm phong tình của Hy Lạp, lại ăn đủ loại hải sản và món ăn bên đó, vừa mới về nước Ninh Vân Hoan có chút không quen nhưng vẫn thở dài nhẹ nhõm một hơi. Hiện giờ công ty đã dần dần tỏa nhiệt, càng ngày càng nhiều nghệ sĩ bắt đầu muốn bay lên cây đại thụ này, mà cho dù là giải trí hay phim truyền hình của Đài truyền hình, không ngoại lệ đều rất hot, mà dựa theo quảng cáo gia tăng, Đài truyền hình bắt đầu có thu nhập. Hơn nữa không biết Lan Bưu dùng phương pháp gì đã ký hợp đồng với vài nghệ sĩ, lúc này công ty mới thật sự bước vào quỹ đạo.
Thời gian nhanh chóng trôi qua, kể từ khi Ninh Vân Hoan chính thức đeo nhẫn cưới trên tay, sau khi tầng mỏng trong tình cảm với Lan Lăng Yến bị chọc thủng, thì bắt đầu trở nên tốt đẹp.
Lần này nhóm người Chu Viện chơi đến điên sau khi về nước cũng xin chuyển từ trường nữ nước ngoài về đế đô Hoa Hạ. Tuổi các cô đều không chênh lệch quá nhiều, nhưng những tiểu thư có thân phận càng cao đa số đều được gia đình gửi ra trường nữ nước ngoài học tập, học đủ loại, trừ một ít trong sách vở, sau này sẽ có kiến thức trong việc quản lý gia đình.
Ai ngờ sau khi những cô gái này về nước gặp được bạn tốt, đương nhiên không muốn xuất ngoại du học nữa, những người trong nhà họ đều biết Ninh Vân Hoan gả vào nhà họ Lan, cũng muốn con gái mình kết giao với cô, đương nhiên vui mừng, bởi vậy lúc đợt khai giảng Tô Doanh thật sự phải nghênh đón một nhóm tiểu thư đại tỷ lớn, nhất thời đau cả đầu.
Một nhóm ** nữ sinh toàn bộ vào hết lớp của Ninh Vân Hoan, rất nhiều người vui mừng, đồng thời, lại cảm thấy có chút áp lực, thân phận nhóm người họ ** người này còn cao quý hơn người kia, không thể trêu vào, sau này chắc chắn chỉ có nâng, nhưng đồng thời, bởi vì thân phận người ta tôn quý, chỉ muốn được nâng niu, đến lúc đó trong lòng bàn tay người ta rỉ ra một vài thứ gì đó cũng đã khiến những học sinh này vui sướng rồi.
Nhưng sau khi khai giảng ngoài việc các cô trở thành nhóm minh tinh được người hoan nghênh ra, đồng thời Ninh Vân Hoan cũng được chào đón nhiệt liệt.
Ai chẳng biết hiện giờ bà chủ sau lưng Đài truyền hình Lan Ninh họ Ninh, mà lúc ấy Lý Phán Phán nói muốn đến công ty Ninh Vân Hoan chơi, lớp học đã sớm đồn ra. Sao không thể đoán ra chứ, có thể chứa nổi một đại Phật như Lý Phán Phán vậy, Ninh Vân Hoan còn thu tất cả những cô gái có tên tuổi không nhỏ này nữa, không những bối cảnh cô cứng, ngay cả công ty của cô cũng được xưng là nhà máy của ngôi sao, vào công ty cô, là người cùng lớp với cô, vừa đến sẽ được chiếu cố, không bị xa lánh như nhiều người mới tiến vào giới giải trí, hơn nữa cơ hội nổi tiếng cũng khá cao.
"Hoan Hoan, Đài truyền hình Lan Ninh kia là của cậu phải không?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.