Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 97: Vân lang di tích - long




" Hỗn Nguyên Tuyệt Linh Trận, ngươi có thể tìm hiểu được sao." Lưu Nhiên đứng bên cạnh Mộ Ly hỏi vấn đề đang nan giải.
" Có thể thử một hai." Mộ Ly gật đầu, bọn họ không biết được đằng sau lớp mặt nạ đó thể hiện bao nhiêu sự hứng thú.
" Được rồi ngươi cứ ở đây tìm hiểu, bọn ta cũng cần dưỡng thương một hai." Cốc U Lan cùng Bắc Tùng Quân thảo luận một phen, sau đó chấp nhận để cho Mộ Ly thức, dù sao đây cùng là một cơ hội.
Không cần ba người còn lại đồng ý hay không, Mộ Ly đi đến một góc chuẩn bị tìm hiểu trận pháp, lại không quên nhắc nhở Lưu Nhiên vài câu.
" Bảo vệ ta trong lúc ta đang tìm hiểu."
" Ngươi yên tâm tìm hiểu, mọi chuyện còn lại cứ để ta lo." Lưu Nhiên nghiêm túc nói, dù vậy trong lòng hắn rất vui sướng, là một nam nhân có thể bảo vệ nữ nhân mình yêu thích chính là một thiên chức cũng như là niềm vui đối với họ, huống chi đối với một nữ cường nhân như Mộ Ly việc có thể bảo vệ nàng càng thêm ít ỏi, Lưu Nhiên xem đây như là thiên đại cơ duyên để hắn thể hiện bản thân của mình.
Mộ Ly nhìn hắn thoã mãn gật đầu, ngồi xuống một góc bắt đầu thã lõng tinh thần, hai mắt ngân quang loé sáng nhìn về phía trận pháp, một loạt kì bí thâm sâu khó hiểu trận văn hiện ra trong mắt nàng, hai độc lập ý thức bắt đầu hoạt động như một cổ máy phân tích không ngừng nghĩ, nàng lúc này chính thức bước vào nhập vị trạng thái.
Lưu Nhiên nhìn Mộ Ly đã bắt đầu công việc của nàng, tay cầm truỷ thủ đặt phía sau, lưng đứng thẳng tắp như cự sơn vững mạnh, một cổ sát khí như ẩn như hiện không muốn để kẻ khác tiền gần nàng một bước.
Mộ Tình Tình ba người lúc này đã ngồi một góc dưỡng thương, một trận vừa rồi khiến bọn họ hao tốn không biết bao nhiều thể lực, huống chi cửa ải phía sau đối mặt là dạng khủng bố gì bọn họ không biết.
Mộ Ly nhập định như quên mất thời gian xung quanh, đã qua năm ngày sắc mặt bọn họ đã bồn chồn không yên, riêng Lưu Nhiên vẫn khuôn mặt sát khí đứng đó không động.
Ngày thứ bảy, Mộ Tình Tình đã không thể ngồi yên, cầm trong tay phượng minh kiếm đã bắt đầu đánh loạn lên đại môn mong tìm được một cơ quan mật đạo nào khác.
Ngày thứ chín, cả năm người sắc mặt khó coi, Mộ Ly vẫn một mực không tĩnh lại.
Ngày thứ mười ba, Mộ Tình Tình tay cầm phượng minh, chân đạp lên tường phóng thẳng lên cao, một kiếm đâm ra nhắm thẳng vào trận pháp phía trên.
" Ba"
Một đạo xé gió đánh gãy công kích của nàng, Mộ Tình Tình nhìn lại liền phát hiện chỉ là một viên đá, nhưng người xuất thủ lại có thể nhắm ngay yếu huyệt trên tay nàng, khiến Mộ Tình Tình đối với đối phương có vài phần phòng bị.
" Không được quấy nhiễu nàng." Lưu Nhiên giọng nói như muốn kết băng không khí.
" Ngươi đây là uy hiếp ta, chớ quên ta là ai." Mộ Tình Tình đối với nam nhân này rất chán ghét, đây cũng là do Lưu Nhiên một mực đi theo Mộ Ly mà sinh ra ảnh hưởng.
" Cho dù ngươi là ai cũng không được làm ảnh hưởng tới nàng." Lưu Nhiên đối với ngoại nhân luôn là một bộ mặt băng lãnh khó gần, duy chỉ đối với người thân cận hắn mới bộc lộ tính cách hời hợt ham vui ra ngoài.
" Hừ" Mộ Tình Tình nghĩ đến khốn cảnh hiện giờ, chỉ có thể hừ lạnh cho qua, dù sao thì nàng cũng có cách đối phó với đám người bọn họ.
Ngày thứ hai mươi mốt, bọn họ rốt cuộc không ngồi chờ chết như vậy được nữa, cả bọ bắt đầu công kích lên đại môn, Lưu Nhiên vẫn một mực đứng đó không động.
Ngày thứ hai mươi bảy, Mộ Ly rốt cuộc mở mắt.
" Thế nào." Lưu Nhiên quay lưng hỏi nàng, trong lúc xoay người có thể nghe tiếng cốt cách lâu ngày không cử động.
Mộ Ly chỉ mĩm cười, hỏi nàng có tìm hiểu được trận pháp không, thật xin lỗi nàng còn làm được nhiều chuyện trong hai mươi bảy ngày này.
Mộ Ly nhìn đến những người còn lại đang công kích trận pháp, lúc này ho nhẹ vài tiếng mới khiến cho bọn họ dừng lại.
Phát hiện Mộ Ly đã tĩnh lại, Cốc U Lan thần tình sáng lên, chạy đến hỏi nàng.
" Thế nào Ly sư muội, có thành công không."
" Không phụ lòng mong đợi của mọi người." Mộ Ly cười cười cho qua, nhìn nàng mặc dù không sao nhưng hai mắt đã đau nhức khó chịu, đây cũng là hậu di chứng sử dụng Âm Dương song đồng liên tục.
" Có cần nghĩ ngơi không." Lưu Nhiên lên tiếng, sống cạnh nàng mấy năm có thể nắm bắt nàng một ít biểu hiện đó là điều không thể không được.
" Không sao, sớm phá bỏ trận pháp này điều dưỡng sẽ nhanh hơn." Mộ Ly vừa nói xong đã nhìn lên phía trận pháp khó hiểu.
Hai mắt lại lần nữa loé ra ngân đồng, như đã quen thuộc với trận pháp này, Mộ Ly không đến vài phút đã tìm lại được trận nhãn mà nàng tìm đến trước đó, tay ngọc nâng lên, một thanh Nhật Nguyệt Tuyệt Hồn Kích lại hiện thế ra ánh sáng, nhìn Mộ Ly có thể xuất ra thần thông ngoại trừ Lưu Nhiên ai cũng kinh ngạc.
" Làm sao có thể." Mộ Tình Tình kinh ngạc hô ra tiếng.
" Ngu ngốc, đây là nguyên thần công kích hoá thành thực chất, Hỗn Nguyên Tuyệt Linh trận mặc dù bá đạo nhưng không phong cấm nguyên thần lực lượng, ngươi không để ý nàng tử trước đã sử dụng linh nhãn từ nguyên thần lực lượng sao." Dược lão vốn im lặng từ lúc vào di tích tới giờ rốt cuộc đã lên tiếng, hắn muốn rèn luyện Mộ Tình Tình tính cách cùng thực lực nên vẫn im lặng không giúp đỡ nàng, đây là hắn không muốn nàng dựa dẫm vào hắn, Dược lão cách làm có vài phần tương tự Mộ Ly, vì để mình không ỷ lại vào không gian nên nàng chỉ sử dụng khi sinh tử một khắc, đây cũng xem như là một loại rèn luyện phương thức.
Nhật Nguyệt Tuyệt Hồn Kích lúc này đã không hoa lệ như lần trước đối phó với Thực Độc lão quái, nguyên nhân là do Mộ Ly một mực sử dụng Âm Dương đồng nên nhật nguyệt nhị khí đã tiêu hao rất nhiều.
Cố nén trong đầu mông lung khó chịu, Mộ Ly dứt khoát đánh ra một kích.
Trường thương lao nhanh không có bất kì thanh âm phát ra, lao vào trận pháp như du long nhập biển, một góc tối tăm bên trong trận pháp, một thứ như nòng nọc phù văn hư phù bên trong.
" Phá"
Một kích xé rách trận nhãn, ngay lúc đó, trận pháp phía trên như băng toái sau đó rơi xuống như tuyết rơi đầu mùa.
Linh khí nồng hậu cuộng trào vào trong không gian, một cổ thanh lương như tìm lại chính mình, chúng nhân lúc này như cá gặp nước tham lam hô hấp xung quanh linh khí dồi dào.
Mộ Ly thân thể bởi vì không theo kịp nguyên thần nguyên nhân nên có dấu hiệu thoát lực, lúc này lại mệt mõi quá độ mà ngã xuống, rất may Lưu Nhiên kịp thời nâng đỡ nàng.
" Không sao, ta cần điều dưỡng." Mộ Ly mặc dù mệt mõi nhưng miệng vẫn cứng rắn không nhu nhược, nhờ Lưu Nhiên nâng đến một góc rồi thúc dục bên trong cơ thể Sinh liên điều dưỡng cơ thể lẫn nguyên thần.
Một lần điều tức mất hơn hai ngày Mộ Ly mới đề cao lên mức đỉnh phong, mở mắt ra phát hiện Lưu Nhiên vẫn chưa trị thương liền thay phiên hắn hộ pháp.
Lại mất thời gian thêm một ngày, Mộ Ly cùng Lưu Nhiên mới cùng Cốc U Lan đám người đi về phía trước.
Mộ Tình Tình bởi vì không muốn làm vật hi sinh như lần trước, nên vẫn một mực đợi bọn họ cùng tiến vào, ai biết trước được phía sau cánh cửa này là vật gì nữa.
Linh lực dung quán vào trong đại môn, một tiếng kéo kẹt như được mở khoá, Cốc U Lan đám người dùng lực đẩy vào, một cổ hung lệ hơi thở xông lên mũi bọn họ.
" Rống".
Một tiếng rống kinh thiên động địa phát ra, một tầng sóng âm phát khiến thân thể bọn họ như muốn bay đi.
Bảy người không hẹn mà gặp nhìn lên phía trên, một không gian rộng lớn không thua kém gì một thành trì, một con mũi trâu, sừng hưu, râu cá, bờm sư tử, thân rắn quái vật trước mặt bảy người.
" Long." Cả bảy đồng thanh hô, hai mắt co rút xuất hiện một tia thối lui ý.
Tg: viết có logic không

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.