Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 141: Cầu phú quý trong nguy hiểm




" Có biện pháp gì, ngươi có thể nói rõ hơn không." Mộ Ly hứng thú chờ Nguyệt Nhi đáp án.
" Thiên Hồn tộc đã tồn tại hơn trăm vạn năm qua, đó cũng là khỏan thời gian dài để tộc nhân chúng ta phát triển và tiến bộ vượt bậc theo thời đại. Như ngươi đã biết chúng ta đối với linh hồn rất có thiên phú, và cũng nhờ đó mà phát hiện ra một bí pháp nghịch thiên, giúp tộc nhân vượt qua rào cản tiềm lực phân cấp."
" Nhưng ta nhắc nhở trước, bí pháp này đã bị Thiên Hồn tộc liệt vào cấm pháp và không được lưu truyền ra ngoài, nếu như để bọn họ biết được, các ngươi sẽ bị đuổi tận giết tiệt." Nguyệt Nhi khuyên ngăn cả hai người Mộ Ly, khi thấy cả hai bình tĩnh chờ nàng nói tiếp, Nguyệt Nhi thở dài tiếp tục.
" Bí pháp này có liên quan đến yêu tộc." Nguyệt Nhi cẩn thận nhìn Mộ Ly phản ứng.
" Liên quan đến yêu tộc." Mộ Ly nghi hoặc, Thiên Hồn tộc mặc dù là một tộc khác biệt, nhưng vốn dĩ họ chỉ là nhân loại và không có bất kì liên quan đến yêu tộc, Mộ Ly càng nghĩ càng kì quái, đột ngột ánh mắt nàng trở nên quái dị.
" Ý ngươi nói, biến dị linh hồn cùng yêu thú linh hồn có liên hệ với nhau."
" Ngươi cũng là yêu tộc nên cũng biết, yêu tộc trời sinh có thiên phú thần thông, mà Thiên Hồn tộc biến dị linh hồn được sắp xếp theo tiềm lực cũng là dựa trên những thiên phú thần thông này." Nguyệt Nhi ngập ngừng nói.
" Nói vậy để phát triển tiềm lực, Trần Lam phải hấp thu những thiên phú khác của yêu tộc." Mộ Ly trầm ngâm cắt ngang lời Nguyệt Nhi.
" Đúng vậy" Nguyệt Nhi mặt mang nghiêm trọng nói.
" Yêu thú có yêu đan, mà yêu đan phía trên có khắc thiên phú thần thông hoa văn, những viên yêu đan này sẽ bị hồn biến dị cắn nuốt và chuyển hoá thành thiên phú của bản thân, nhưng trong quá trình đó, linh hồn yêu thú còn sót lại bên trong yêu đan sẽ tấn công chủ thể, và có khả năng rất cao sẽ diệt đi nguyên thần của chủ thể, khiến người đó trở thành một cái xác không hồn."
Trần Lam nghe vậy liền hít một ngụm khí lạnh, chân không chủ động lùi một bước có vẽ rất hoảng sợ.
Mộ Ly biết những điều này đối với một đứa trẻ là không thể tiếp nhận được, huốn chi những tu sĩ có tu vi cao thâm khi nghe đến nguyên thần bị tiêu diệt liền hoản sợ thất kinh, điều đó có nghĩa bọn họ sẽ không được luân hồi chuyển thế, và từ nay trong thiên địa sẽ không còn sự tồn tại của họ.
" Nhưng còn một điều quan trọng hơn hết, mỗi đại cảnh giới chỉ tối đa hấp thu một thiên phú, nếu không linh hồn sẽ không chịu đựng được mà bạo thể tiêu vong." Nguyệt Nhi nhìn Trần Lam hoảng sợ như vậy khiến cho nàng ân hận khi phải nói ra những lời này.
" Lam nhi, nếu như con không nắm chắc thì đừng cưỡng cầu, dù sao đi nữa chỉ con không rời khỏi vị diện này bọn họ sẽ không phát hiện ra con, đến lúc đó con chỉ cần sống một cuộc sống như những người bình thường khác, an hưởng một đời." Nguyệt Nhi lo lắng cho Trần Lam an nguy, khuyên nhủ hắn đừng lựa chọn cách đó. " Mẫu thân." Trần Lam có chút mềm lòng, nhưng rất nhanh hắn liền lấy tỉnh táo lại, lắc đầu bỏ qua những suy nghĩ pha tạp.
" Mẫu thân ngươi yên tâm, ta tin có sư phụ bên cạnh, người sẽ giúp ta giải quyết vấn đề này." Không biết hắn từ đầu lấy ra được tự tin này, hay là muốn dựa dẫm Mộ Ly giúp đỡ.
" Tiên tử cứ yên tâm, bổn phận của ta là giúp tiểu Lam tử phát triển thực lực mạnh mẽ, nếu ta không làm được điều đó thì quá thẹn với lương tâm." Mộ Ly nhảy phốc lên vai Trần Lam, đối với Nguyệt Nhi cam kết nói.
" Như vậy cảm tạ tiên tử chiếu cố, Lam nhi còn nhỏ, có rất nhiều chuyện hắn không hiểu, nếu có đắc tội ngài xin lượng thứ bỏ qua." Nguyệt Nhi nhìn Trần Lam như thế lựa chọn, nàng đối với Mộ Ly nói lời cảm tạ, hoà ai cười.
" Nơi này rất thích hợp cho hắn tu luyện, trước hết cứ ở đây vài ngày, sau này e rằng chúng ta không có dịp gặp lại." Nguyệt Nhi nhìn Trần Lam như không nở xa nói.
" Rất tốt, mẹ con các người cứ việc tâm sự, ta còn một số việc phải làm." Mộ Ly bỏ lại hai người ở đó liền rời đi ra khỏi băng động.
Vừa rời khỏi không bao xa, Mộ Ly thân mèo liền biến mất tại trỗ, thân thể đã bước vào không gian bên trong.
" Trước tiên phải tìm ra một loại kỳ trân giúp tiểu Lam tử đắp nặn linh căn, mặt khác phải giúp hắn giải quyết vấn đề thân thể dinh dưỡng, Thiên Hồn tộc thọ nguyên quả thật rất ít." Mộ Ly trầm ngâm, thân đã bước vào kinh các tìm kiếm tư liệu.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
" Tộc trưởng, đã qua bốn ngày trời nhưng Trần Lam thiếu chủ vẫn chưa đi ra." Một thanh niên đứng phía sau Trần Đại Sơn nói.
" Đã bốn ngày rồi sao." Trần Đại Sơn nhíu mày lo lắng.
" Tộc trưởng, có khi nào thiếu chủ hắn." Thanh niên mập mờ nói.
" Trần Viễn, ngươi chớ có nói lung tung, mau chóng thăm dò xem hắn còn sống hay đã chết." Trần Đại Sơn sắc mặt tối sầm ra lệnh.
" Tuân lệnh tộc trưởng." Trẫn Viễn hành lễ, nhanh chóng cử người tiến vào diện bích hạp.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Từ lúc Trần Viễn tiến vào dò tìm Trần Lam đã qua ba ngày, trong ba ngày này khiến Trần gia dậy sóng tranh luận.
Trần Lam thiếu chủ bởi vì bị phạt mà diện bích ba ngày, nhưng đã đến ngày thứ bảy vẫn không thấy hắn đi ra, điều này khiến cho bọn họ đoán già đoán non.
Có người thì cho Trần Lam đã chết, có thì nói rằng không thấy xác hắn, rất có thể Trần Lam đã bỏ trốn chạy đi.
Trần gia khắp nơi dậy sóng, Trần Đại Sơn cũng cho người dáo dác tiềm kiếm, khiến cho Giang Đông trấn một phen huyên náo.
Trần Lam bên này vẫn không hề hay biết bên ngoài động tĩnh, trong bảy ngày qua, có sự giúp đỡ của Mộ Ly cũng như Nguyệt Nhi chỉ dạy hắn rốt cuộc đã ổn định tu vi tại luyện khí kỳ tầng thứ nhất.
Trong bảy ngày này, Trần Lam ngoại trừ tu luyện hồn lực, Mộ Ly còn bắt hắn tu luyện thêm một môn luyện thể thuật, nhằm cải tạo đi thân thể gầy yếu của hắn.
" Sư phụ, cái môn Băng Phong Luyện Thể Thuật này thật khó tu luyện, có thể đổi một bộ khác được không." Trần Lam đầm đìa mồ hôi mặc dù nơi đây rất lạnh, hai tay không ngừng đón nhận lấy hàn khí mà thi triển ra những tư thế kì quái, sau đó dẫn những hàn khí này chảy dọc thân thể, rèn luyện cốt cách.
" Đây là thích hợp nhất rồi, nếu còn than vãn thì đừng trách ta không khách sáo." Mộ Ly một bên cảnh cáo nói.
Mặc dù nói như vậy, nhưng những ngày qua Mộ Ly rất hài lòng những gì Trần Lam biểu hiện, ít ra đứa trẻ này rất có ngộ tính, sẽ không tốn nhiều tâm tư chỉ dạy hắn.
Trần Lam ở nơi này đã gần một tháng, ngoài việc tu luyện ra thì những chuyện lương thực đã có Mộ Ly lo lắng, cho nên Trần Lam có thể thoải mái mà tập chung vào việc tu luyện của mình.
" Tiểu Lam, thân thể ngươi đã cải thiện hơn rất nhiều, nhưng để bồi nặng linh căn thì rất khó vượt qua." Mộ Ly lúc này cùng Trần Lam và Nguyệt Nhi đứng chung một trỗ thảo luận.
" Sư phụ, ta có thể chịu đựng được, xin ngài hãy giúp ta." Trần Lam quyền nắm xiết lại, trong một tháng này quả thật tính cách hèn nhát của hắn đã sữa đổi đi một ít, hai mắt bắt đầu đã có một tia kiên định cùng tự tin.
" Trong qua trình bồi nặng linh căn sẽ đau đớn nhứt rút tận xương tuỷ, ngươi có thể chịu đựng được." Mộ Ly hỏi thêm một lần nữa.
" Lam nhi con nên suy nghĩ cẩn thận, việc này thành công hay không đều phụ thuộc vào sức chịu đựng của con." Nguyệt Nhi thấp thỏm lo lắng.
" Sư phụ, mẫu thân, tiểu Lam đã quyết tâm, nếu không thành công ta sẽ không bước ra cấm địa này."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.