Nữ Phụ Tiên Lộ Từ Từ

Chương 111: Rên rỉ cảnh xuân




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
+)
Cảnh báo: nghiêm cấm trẻ nhỏ chưa đủ tuổi và thanh niên nghiêm túc.
" Sư huynh, ta vào được chứ." Mộ Ly đứng bên ngoài động phủ Mục Da, lớn tiếng gọi vào bên trong.
Không thấy trả lời, Mộ Ly đứng chờ một lúc vẫn không thấy người đi ra, cảm thấy không an tâm, Mộ Ly bất đắc dĩ phá bỏ cấm chế bước vào, mặc dù là kim đan cấm chế nhưng có thể tìm được sơ hỡ trong mắt trận sư như nàng.
Bước chân vào bên trong, vốn diệu quang thạch sẽ phát sáng không gian động phủ lúc này bị một tầng pháp thuật che kín trở nên hôn ám.
Một góc tối tăm, Mục Dạ thân ngồi tựa như thiền định, hai mắt vô hồn nhìn xuống dưới đất như đắm mình trong suy nghĩ vô thức.
" Sư huynh." Mộ Ly tiếng đến gần lên tiếng gọi nhưng Mục Dạ vẫn không có trả lời.
" Sư huynh, ngươi không phải đã trút bỏ rồi sao, tại sao lại thành ra như bây giờ." Mặc dù đối phương không lên tiếng trả lời mình, nhưng Mộ Ly vẫn không buôn tha nói tiếp.
" Sư huynh, ngươi mặc dù không trả lời ta, nhưng ta vẫn muốn nói cho ngươi hiểu, tình cảm không được có thể buôn, yêu một người không nhất thiết phải có người đó, chỉ cần nhìn người đó được hạnh phúc cũng xem như là một tình yêu của riêng mình." Mộ Ly không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ đành nói những triết lý gì đó ở hiện đại mà thôi.
" Sư huynh, ngươi cứ tiếp tục như vậy chúng ta sẽ rất lo lắng, ngươi không phải muốn nhìn chúng ta khổ sở vì ngươi." Mộ Ly bất đắc dĩ hằn giọng, đối phương lúc này mới ngước mặt lên nhìn nàng, hốc mắt đỏ hoe, quần mắt thâm đen, chỉ cần nhìn liền đau lòng khôn xiết.
" Sư muội, ta không sao, ngươi về trước đi ta cần an tĩnh." Khô khốc yết hầu thốt ra tiếng nói không còn là trong veo giọng nói, trong lời nói có chút miễn cưỡng để nói ra lời.
" Ngươi muốn gặp hắn nói chuyện một hai sao." Mộ Ly vẫn không yên rời đi, nhỏ giọng hỏi.
Mục Dạ ánh mắt dời đi, xa xăm nhìn một điểm không xác định, một hồi như vạn chuyển đấu tranh tâm tình, rốt cuộc vẫn đổi lại câu trả lời bằng một cái lắc đầu.
" Thế ta rời đi trước." Mộ Ly như biết trước kết quả nên cũng không ở lại lâu, nhắc nhở Mục Dạ một hai rồi ra khỏi động phủ.
Mộ Ly hai mắt ngước bầu trời, trong đầu suy nghĩ mọi cách để cứu vãn tình hình, nhưng lúc này chuyện đã thành, không biết phải làm thế nào.
Bước chân không chỉ định, ánh mắt nhìn trên bầu trời bổng xuất hiện một tia gian xảo.
Mộ Ly xoay người quay lại chạy vào động phủ, Mục Dạ nghi hoặc nhìn nàng, lúc này hắn chợt cảm thấy một tia nguy hiểm, trước khi mất đi ý thức, hắn chỉ nghe được tiếng xin lỗi của sư muội mình.
" Sư huynh, lần này để ta dành lấy hạnh phúc về cho ngươi." Mộ Ly nâng đỡ bị nàng đánh ngất Mục Dạ xuống giường hàn ngọc, hai tay nắm chắc y phục Mục Dạ sau đó nhẹ nhàng xé rách không còn nguyên vẹn, Thiên Yêu Thánh Thể quyết đột phá tầng hai đối với pháp y vẫn nàng vẫn có thể nhẹ nhàng phá hư.
Nhìn Mục Dạ thân hình hoàn mỹ cơ bắp, da thịt trắng trẻo chỉ muốn cắn khiến Mộ Ly âm thầm gật đầu, dùng thanh trần thuật tẩy sạch cơ thể hắn, Mộ Ly trong tay bổng xuất hiện một đoá hoa hồng.
 Nhìn Mục Dạ thân hình hoàn mỹ cơ bắp, da thịt trắng trẻo chỉ muốn cắn khiến Mộ Ly âm thầm gật đầu, dùng thanh trần thuật tẩy sạch cơ thể hắn, Mộ Ly trong tay bổng xuất hiện một đoá hoa hồng Theo nàng vung tay lên, những cánh hoa bay khắp động phủ, rơi xuống sàn ngọc lại quỷ dị xuất hiện gai nhọn đâm phá xuyên thủng, trực tiếp đâm sâu vào đại địa bên dưới.
Theo một cái chớp mắt, quỷ dị cánh hoa bổng chốc trở thành những đoá hồng xinh đẹp diễm lệ, cả động phủ lúc này bị tràn ngập trong mị hoặc hương thơm.
 Mục Dạ đang hôn mê nằm trên giường ngọc bổng một chốc chi gian liền trở nên khác thường, da mặt đỏ lên, thân nhiệt đột ngột tăng rồi bắt đầu xuất hiện mồ hồi khắp cơ thể
Mục Dạ đang hôn mê nằm trên giường ngọc bổng một chốc chi gian liền trở nên khác thường, da mặt đỏ lên, thân nhiệt đột ngột tăng rồi bắt đầu xuất hiện mồ hồi khắp cơ thể.
" Sư huynh, cố chống cự." Mộ Ly liếc nhìn xung quanh đã ổn thoã, từ trong không gian lấy ra một vật rồi quăn đến một góc khó nhìn thấy đến.
Bước ra động phủ, Mộ Ly liền tiếp xuất ra vô số trận pháp để chuẩn bị.
" Nha đầu, lại có mưu kế gì." Mục Sinh từ xa đi đến, hứng thú nhìn Mộ Ly.
" Sư tôn, Huyền Tôn tên kia hiện tại nơi nào." Mộ Ly một bộ ngây thơ vô tội như không biết gì.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
Huyền Minh phong chính là Huyền Tôn động phủ nơi đó.
Mộ Ly thân nhẹ đáp xuống, nhìn trước động phủ không có người hầu liền an tâm một hai.
" Huyền Tôn sư huynh, ta có chuyện cầu kiến." Mộ Ly không cần nói thì Huyền Tôn đã biết đối phương đến tìm, vì không muốn thất lễ nên hắn không nhanh không chậm bước ra.
" Sư muội, ngươi tìm ta có chuyện gì." Huyền Tôn hỏi.
" Ngươi biết ta đến chính là vì chuyện đại sư huynh của ta, ngươi một bộ dạng như không phải chuyện của mình có thấy lương tâm cắn rứt." Mộ Ly lườm hắn không kiên kị trách cứ.
" Sư muội, ngươi rốt cuộc muốn gì." Huyền Tôn vẫn kiên nhẫn hỏi.
" Gặp sư huynh ta một lần." Mộ Ly thẳng thắn nói, nhưng Huyền Tôn lại không biết nàng lại âm mưu quỷ kế gì.
" Không thể, chúng ta không có gì để nói." Huyền Tôn bất động thanh sắc như thường nói.
" Nếu như sư huynh ta nhập ma, ngươi vẫn không muốn gặp hắn, ngươi nghĩ ngươi có thể nhìn hắn vì ngươi mà nhập nhue vậy sao." Mộ Ly chèn ép nói.
" Ta,..." Huyền Tôn khó khăn không biết phải làm thế nào.
" Tôn sư huynh, tuy ta chỉ là trúc cơ kỳ tu sĩ nhưng vẫn có thể nháo loạn Thái Nhất tông." Mộ Ly sắc mặt trầm xuống, quanh thân bổng bộc phát cường đại tử khí khiến xung quanh sinh cơ biến mất trong chớp mắt.
" Ngươi." Huyền Tôn ánh mắt co rút, không biết phải làm thế nào, rốt cuộc vì không muốn thêm phiền phức nên hắn chỉ chấp nhận đi theo.
~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~•~
" Hắn đang đợi ngươi bên trong, mau vào đi." Mộ Ly cùng Huyền Tôn đứng trước động phủ Mục Dạ, nàng lên tiếng thúc dục.
Huyền Tôn nặng nề bước chân, hắn cảm nhận mơ hồ bị người tính kế nhưng vẫn bất đắc dĩ đi vào.
Bước vào bên trong, một cổ mị hương xông thẳng vào mũi hắn, Huyền Tôn nhanh chóng bế khí, ánh mắt tìm kiếm Mục Dạ thân ảnh.
Ngay khi ánh mắt Huyền Tôn dời đến ngọc giường, một cổ hoả dục từ dưới bổng chốc xông lên, thân thể trước mắt hắn, loã lồ không mãnh vãi che thân, Mục Dạ từ trong hôn mê đã tỉnh lại nhưng lại ngập trìm trong dục vọng cao trào.
" Dạ." Huyền Tôn khó khăn nuốt nước bọt, bật thốt tiếng gọi sủng ái nhất của hắn dành cho đối phương.
Như không nghe đến Huyền Tôn lời nói, Mục Dạ hơi thở vẫn dồn dập nóng bỏng, ngực phập phồng thân thể mất tự chủ bắt đầu cựa quậy.
" Không, không thê được." Huyền Tôn biết rõ không ổn, vừa xoay người liền phát hiện cả hai bị Mộ Ly nhốt trong tầng tầng trận pháp.
Huyền Tôn khó khăn quay đầu, trong đầu hắn lúc này như đang kịch liệt đấu tranh giữa dục vọng và lý trí.
Bổng lúc này, một tiếng đàn ma mị vang vọng vào động phủ, bên ngoài Mộ Ly đã dùng Mị Hoặc Ma Âm khảy một khúc tuý hồng nhan làm kích phát dục hoả nhân tâm.
" Chết tiệt." Huyền Tôn hiếm có dung tục, thân thể đã mất kiểm soát đi đến Mục Dạ bên này.
Lúc này đây, Mục Dạ mới phát hiện Huyền Tôn bên cạnh, vừa muốn nói gì liền bị ngăn lấy bởi một đôi môi dày dặn.
Như hai con hổ đói vồ mồi, thân thể hai nam nhân dính chặt vào nhau, Huyền Tôn một tay ôm lấy thân thể trắng nõn đó, một tay đã trút bỏ y phục trên thân.
Phía trên, hai môi đói khát câu dẫn lấy nhau, lưỡi tìm lưỡi như hai con rắn đang tìm kiếm bạn tình âu yếm.
" Dạ." Huyền Tôn ôn nhu gọi.
Bổng lúc này, Mục Dạ rên rĩ lớn hơn, tiểu dưa chuột Tiểu Tôn tử không thương tiếc xâm nhập vào tiểu cúc hoa của Mục Dạ, thân thể uốn mình theo tiểu Tôn tử xâm nhập vào bên trong.
" Huyền Tôn huynh điên rồi." Mục Dạ chịu lấy đau đớn, một tia lý trí còn sót lại vẫn không quên trách cứ người đang thượng mình.
" Chính đệ làm cho ta điên lên." Huyền Tôn hai mắt đỏ hoe, thân dưới bắt đầu nhịp nhàng chuyển động.
Mỗi lần nhịp động chính là tiến thêm một bước khoái lạc, Mục Dạ không còn giữ mình, ôm lấy Huyền Tôn cường tráng thân thể, hàm răng bấu chặt trên vai đối phương.
Có lẽ vì sự sung sướng khó tả đó đã che lấp đi sự đau đớn mà Mục Dạ mang lại, Huyền Tôn đôi mội tham lam liếm láp tinh sảo lỗ tai Mục Dạ, bên dưới hạ bộ vẫn không quên công việc, công xuất mỗi lúc một tăng tốc.
Tàng kinh các phía sau vốn thập phần yên tĩnh, nhưng lúc này đây, hai tiếng rên rĩ nam nhân làm phá hỏng sự yên tĩnh vốn có, bên trong động phủ, cảnh xuân ngập tràn, nam nhân thân thể quấn chặt lấy nhau.
 Tàng kinh các phía sau vốn thập phần yên tĩnh, nhưng lúc này đây, hai tiếng rên rĩ nam nhân làm phá hỏng sự yên tĩnh vốn có, bên trong động phủ, cảnh xuân ngập tràn, nam nhân thân thể quấn chặt lấy nhau
Tg: đêm khuya tiếp máu hay mất máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.