Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 47:




Vương Tu Kiệt chuyển tầm mắt đối mặt với cô, ánh mắt dò hỏi, mang một chút không vui. Lục Thiên Thiên nhìn vẻ mặt không thích hợp kia trong lòng có chút khó nói, ấp a ấp úng nói:
"Ừm..cái kia..haha..."

Sau khi Lục Thiên Thiên giải thích cho Vương Tu Kiệt vẻ mặt anh không những không hòa hoãn mà càng thêm tức giận, mày nhíu chặt chất vấn lại cô:

"Hắn ta ở nhà em từ ngày hôm qua, anh không hề biết???" Nhìn vẻ mặt tức giận cùng câu nói đầy oán trách kia Lục Thiên Thiên bèn thấy không ổn, cô giữ chặt tay anh nhẹ giọng bảo:

"Không phải là em sợ anh suy nghĩ nhiều thôi sao, vả lại lúc sang Anh Quốc em và mẹ được Tống gia chiếu cố, bây giờ từ chối không chiếu cố người ta thì cũng chẳng hay."

"Hừ"

Thấy anh vẫn còn giận cô vội lay lay cánh tay anh:
"Bình giấm nhỏ anh đừng giận có được không? A~ được không?" Lục Thiên mở to mắt rồi chớp liên tục lấy lòng anh.

Vương Tu Kiệt lúc này không còn giận dữ chỉ bắt đắc dĩ nói:

"Anh không giận em vì chuyện này, anh giận là vì em không thành thật khai báo! Người đàn ông kia vừa nhìn liền biết hắn có ý đồ không nên có với bạn gái anh. Hơn nữa chuyện này còn nghiêm trọng hơn!! Anh ta.. anh ta không những có ý tứ với em mà còn ở nhà em. Hai người cùng sống dưới một mái nhà mà anh không biết! Như vậy còn không khiến anh tức giận??"

"Phải, anh tức giận là đúng! Em sai rồi, sai rồi". Lục Thiên Thiên đem chiếc đầu nhỏ của mình cọ cọ quanh ngực Vương Tu Kiệt, tay cô còn không quên đem tay anh mà lắc lư tiếp, giọng nũng nịu nói.
Vương Tu Kiệt nhìn cô bạn gái trong lòng ngực mình, sự bực tức cũng dịu đi nhiều:

"Thật sự biết sai?"
Lục Thiên Thiên ngước đôi mắt to tròn cùng gương mặt kiên định của mình nhìn anh mà gật một cái thật mạnh.

"Em thật sự biết sai rồi. Em sẽ không tái phạm nữa đâu. Sau này nếu có người khác phái có ý đồ không tốt đến gần em liền báo cho anh. Không che không dấu!"

"Thật tốt vậy?" - Nội tâm anh thì cười vui vẻ không thôi nhưng cố che dấu, nhíu mày không lộ vui buồn hỏi lại.

"Thật hơn vàng! Em đảm bảo đó!" - Cô phản ứng mãnh liệt kích động đáp.

Vương Tu Kiệt vẻ mặt hòa hoãn lại nhìn cô:

"Thôi được tạm tin em!"

Cô vui vẻ dặm chân vài bước, thật kích động định bổ nhào về phía anh:

"Hô..ô, anh thật tốt"

Bỗng nhiên chiếc trán trắng trẻo của cô bị một bàn tay to lớn bắt lấy, từ từ đẩy ra..a. Vương Tu Kiệt nhìn cô gái dang đôi tay nhưng chạm không tới mình thì vui vẻ hẳn lên.

"Nhưng mà.. đã làm sai thì nên chịu phạt phải không? Em nói thử xem.." - Hàng lông mày đậm của anh hơi nhếch lên nhìn cô gái trước mặt biến hóa từ vui vẻ sang sợ sệt, lo lắng.

Cô nhìn anh tính mở miệng hỏi 'có thể không phạt được không?' nhưng mà lời nói chưa ra khỏi họng đã phải nuốt trở lại. Cô cố gượng cười, chậm rì rì mà nói:

"Tất nhiên là phải phạt"

"Rất tốt! Phạt em một tháng không đụng bánh ngọt, nghe rõ chưa?" Anh dứt khoát nói.

"Hả..a.. một tháng.. bánh ngọt. Không được!" Cô lớn tiếng nói.

Nhìn cô phản ứng lớn như vậy Vương Tu Kiệt càng thêm vui vẻ, nhưng dáng vẻ bề ngoài vẫn nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh:

"Hửm?"

Cô nhìn vào gương mặt kia, không cảm tâm tình nguyện sửa lời:

"Haha, được! tưởng gì, một tháng thôi mà, một tháng thôi.. em chịu được.."

"Rất tốt!" Vương Tu Kiệt vươn tay xoa đầu cô, nhìn vẻ mặt nhăn nhó kia có chút vui vẻ nói tiếp:

"Được rồi, mau vào trong đi"

Cô uể oải ồ một tiếng đi vào trong. Vương Tu Kiệt nhìn cô vào rồi đảo mắt qua thân ảnh Tống Dật, đôi mắt trở nên âm trầm...

Lục Thiên thiên đi vào hướng đến ba Lục và Tống Dật chào một tiếng:

"Ba, anh Tống, hai người chơi cờ sao?"

Ba Lục đưa mắt nhìn cô con gái của mình liền cười phúc hậu:

"Ừm, về rồi sao? Thấy con vẫn chưa đi làm về nên ba cùng Tiểu Dật chơi vài ván giải trí. Về rồi thì vào dọn cơm phụ mẹ con đi!"

"Vâng ạ!" Nghe ba Lục phân phó cô vội đi vào phụ giúp mẹ Lục.

"Mẹ, con về rồi đây!"

"Sao bây giờ mới về tới thế! Có phải đi rong ở đâu không? Ăn cơm xong rồi lên phòng mẹ nghe chưa? Thành thật khai báo sẽ được khoan hồng!"

Cô nghe mẹ Lục nói thế thì hai mắt mở to, lòng thầm nghĩ mình có phải quá vô dụng không? Lại để lộ tẩy! Cô vội bắt lấy đôi tay của mẹ Lục chân thành cầu xin:

"Ảaa.. phụ mẫu đại nhân tha mạng... con sẽ khai mà đừng mắng con a~"
Vân Tuyết nhìn con gái của mình thì vui vẻ không thôi, cười nói:

"Thôi đi cô nương, cô xem tôi là hổ dữ sao? Còn học bộ dáng theo phim truyền nữa. Con a~ bớt xem phim truyền hình vào.." Bà gõ nhẹ vào trán Lục Thiên Thiên, nhìn bộ dáng phồng má của con gái quả thực rất vui vẻ, tâm tình cũng nhẹ đi không ít.

Lục Thiên Thiên nhìn vẻ mặt vui vẻ không che dấu của Vân Tuyết nội tâm bổng ấm áp..

"Haha, con biết rồi thưa mami". Lục Thiên Thiên giả bộ dáng nghiêm trang trả lời.

"Được rồi, được rồi, mau mang đĩa thức ăn này đặt lên bàn đi"

"Vâng!"

-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-*-
Tình trạng hiện tại là chiếc laptop mình mới được đưa về hãng sửa trong hôm nay nhưng vì sợ hơi lâu nên mình tạm viết bằng điện thoại, chấm hết. Các cô các bác bình chọn truyện cho tui có động lực mà viết tiếp đi. Chứ tui là tui gõ bằng điện thoại chậm quá trời. Dù ngán vẫn không thể bỏ bê nó được. Haizzz sợ nó bị thất sủng đấy mà 😄😄😄


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.