Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 37: (chút ngọt ngào nha~)




"Vương Tu Kiệt có phải anh gian lận rồi không? Anh tiết lộ đúng không? Thì ra là bọn họ biết nên cứ nhìn em chằm chằm như thế!"

Vương Tu Kiệt nhìn vẻ mặt tức giận phồng má lên của cô cảm thấy đặc biệt đáng yêu. Bắc đắc dĩ buông sấp tài liệu trên tay vẻ mặt vô tội nói:

"Lục tiểu thư hiểu lầm rồi anh không hề nói. Anh rất biết giữ lời."

"Anh thực sự không nói?"Cô nghi hoặc nhìn anh. Vương Tu Kiệt đáp lời bằng một cái gật đầu. Cô càng nghi hoặc:

"Thật kì lạ, anh không nói thì ai tiết lộ mà họ biết?"

Vương Tu Kiệt nhìn vẻ mặt suy tư của cô vô tội mà chỉ thẳng về phía cô:

"Em!"

"Em? Em không hề nói mà?" Cô càng khó hiểu hơn, nhìn anh.Thấy cô ngơ ngác nhìn mình như vậy, không kiềm chế được anh đưa tay lên sờ đầu cô hỏi:

"Anh hỏi em, ngoài em ra em có thấy anh từng tiếp xúc với ai không?"

Cô mở to mắt nhìn anh, nhìn phản ứng này anh cứ nghĩ là cô đã hiểu nhưng mà..

"Vương Tu Kiệt, anh còn dự định tiếp xúc với người nào nữa hả? Anh định cùng lúc quen nhiều người à? Anh mau nói rõ, anh, anh.."

Vương Tu Kiệt nhìn phản ứng của cô thì bậc cười, còn cô nhìn anh cười thì càng thêm tức giận.

"Anh, anh cười cái gì hả? Em là đang nghiêm túc.."

Vương Tu Kiệt giơ tay lên nói:

"Không cười, anh không cười. Có điều em cũng không cần tức giận, ngoài em ra trước giờ chưa từng có người phụ nữ nào đến gần anh quá hai mét. Yên tâm, đừng giận a". 

Nghe được lời anh cô mới sực nhớ ra điều gì mắt mở to, hai tay vỗ vào đùi mình lên tiếng:

"Ể, anh mắt bệnh sạch sẽ, mà em lúc sáng cùng anh.. đi.. đi vào công ty.. tiêu rồi, tiêu rồi. Giờ em không cần nói thì mọi người trong công ty cũng có thể đoán ra, lộ mất rồi. Huhu".

Cô úp mặt vào sô pha mà tự trách, thút thít. Thấy vậy, anh không đành lòng mà tiến lại gần chỗ cô, đưa tay vỗ nhẹ vai cô.

"Được rồi, được rồi, đừng khóc, họ biết quan hệ của chúng ta thì có làm sao? Biết trước hay biết sau thì cũng là biết. Nếu vậy thì chúng ta dứt khoát công khai đi".

Cô không đáp anh tiếp tục vùi mặt mình vào chiếc gối trên sô pha, suy nghĩ hồi lâu cô bắt đầu bật dậy nhìn anh với ánh mắt không thiện chí:

"Vương Tu Kiệt, anh, lúc sáng không nhắc nhở em là muốn nhìn kết quả này phải không?"

Vương Tu Kiệt giật giật mình khi cô đột ngột bật dậy. Tiếp đến, nghe lời cô nói anh bất giác nuốt một ngụm nước bọt. Quả thật sáng nay anh cố tình không nhắc nhở cô là vì anh có tâm tư riêng, nhưng mà anh sao có thể thừa nhận chứ. Không nhận! Nhất quyết không thể nhận."Không.. không có! Anh làm sao có thể như vậy chứ, anh?"

"Hử? Anh xác định?" Cô cắn chặt răng mà hé ra vài chữ.

"Đương.. đương nhiên, anh.. anh.. sai rồi. Là anh cố ý không nhắc nhở em, để em vô tình mà tiết lộ cho mọi người trong công ty biết mối quan hệ chân chính của chúng ta. Mọi lỗi lầm đều do anh, do anh".

Anh nắm đôi tay cô, cúi đầu nhìn xuống tay hai người đang nắm chặt mà nói, giọng điệu thì phi thường chân thành nhận lỗi. Nhưng mà, sao cô nghe lời nói lại không giống như nhận lỗi chút nào ấy nhỉ. Hừ, lời nói của anh đi vào tai cô là như thế này 'là tự em tiết lộ, anh chỉ là không tốt bụng nhắc nhở em thôi, hơn nữa quan hệ của chúng ta là sự thật mà, anh nào có sai.. ô.. ô'. 

Bây giờ cô không biết mình nên phản ứng như thế nào mới tốt, nên chỉ haha vài tiếng rồi nhìn anh. Dù anh có thật sự nhận sai hay là không nhận sai thì phần lỗi lớn nhất vẫn là do cô. Phải, cô sai, cô nhận:

"Thôi, là em sai, lỗi của em là lớn nhất a, ai bảo em lại quên mất người đàn ông của em mắc bệnh kì quái này, haizzz.."

Vẻ mặt Vương Tu Kiệt đột nhiên ngưng trọng, lên tiếng:

"Em vừa mới nói cái gì, lặp lại lần nữa."

Lục Thiên Thiên vẫn chưa phát hiện vẻ mặt đang căng thẳng mà cố tỏ ra nghiêm nghị của anh, thong dong đáp:

"Em nói là em sai, lỗi của em, không liên quan đến anh".

Giọng anh trầm xuống:

"Không phải câu này, em nhắc lại nguyên văn lời nói của em lúc nãy đi".

"Hả? Nguyên.. nguyên văn à?" 

Cô lúc này mới suy nghĩ câu nói của mình khi nãy có gì đó không đúng. Tiêu rồi, tiêu rồi. Không phải là vì cô nói anh có bệnh kì quái nên anh tức giận chứ? Làm sao đây? Làm sao đây? Cô nghe người ta nói những người có bệnh kì quái thì thường rất ghét bị người khác nói họ có bệnh. Huhu cô lỡ mồm nói rồi, có khi nào anh tức giận mà cắn cô không? Cô rụt rè nhìn anh, đề nghị:

"Phải nhắc lại sao? K.. không nhắc có được không?"

Anh lạnh lùng trừng lớn mắt:

"Không được".

Lục Thiên Thiên trong lòng tự mặc niệm cho mình, không nhanh không chậm nhắc lại lời mình vừa nói khi nãy:

"Em nói là em sai, lỗi của em là lớn nhất, ai bảo em quên người đàn ông của em mắc.."

Lời nói của cô còn chưa nói hết thì gương mặt người đối diện tiến gần lại sát mặt cô, đôi môi đào dừng lại ở bên má trái của cô in một dấu thật sâu. Lúc này tim cô liên tục nhảy loạn, đôi mắt to tròn không tiêu cự, cả người như điểm trúng huyệt để mặc môi người đàn ông in trên má mình hồi lâu.

"Rốt cuộc thừa nhận rồi? Anh là người đàn ông của em".


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.