Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 33:





Lục Thiên Thiên và Vương Tu Kiệt dắt tay nhau rời khỏi khách sạn bỏ lại Bùi Ngư ở nơi đó mà trợn tròn mắt.

OMG anh vừa chứng kiến chuyện động trời gì thế này. Thật không thể tin tổng tài cao cao tại thượng không gần nữ sắc, trước giờ luôn thấy phụ nữ thì bỏ ra xa bây giờ lại dịu dàng dắt tay con gái thế này. Mẹ nó! Anh lại tận mắt chúng kiến cảnh này nữa, có khi nào tổng tài buộc anh thôi việc hay không. Không được, anh không muốn bị đuổi huhu. Tốt nhất là giả vờ bị mù đi. 'Không ngờ thư ký Lục mới đây đã tóm được tổng tài, sau này mình tốt nhất không nên đắc tội với cô ấy'.

Vương Tu Kiệt và Lục Thiên Thiên cùng đi đến trung tâm thành phố A, tìm đến những khu chung cư tốt nhất của thành phố A, cô đi theo anh để tự anh lựa phòng. Cuối cùng, Vương Tu Kiệt không chọn được cái nào cả. 

Một buổi công cốc là đây! Cô uể oải tựa vào xe nhìn người đàn ông đang nói chuyện điện thoại đằng xa, thở dài một hơi, cô cúi mặt nhìn chân.

Vương Tu Kiệt vừa tắt điện thoại quay sang liền thấy khuôn mặt ủ dột của cô không khỏi phì cười đi tới.

"Em đói rồi sao?"

Cô gật đầu nhìn anh vẻ mặt như uất ức.

"Được, hôm nay em vất vả rồi, đi ăn cơm thôi!" Nhìn cô vẻ mặt đáng yêu thế kia lòng Vương Tu Kiệt mềm nhũng, đặt tay lên đầu cô xoa vài cái rồi mở cửa xe cho cô. Anh ngồi vào ghế lái xe đến một nhà hàng nổi tiếng rồi cùng cô ăn cơm. Cô chăm chú ăn cơm còn anh chăm chú nhìn cô. Đến khi Lục Thiên Thiên phát hiện anh nhìn cô, cô có chút không tự nhiên liền cưỡng chế anh, gắp thức ăn bỏ vào chén của anh rồi buộc anh nghiêm túc ăn cơm.

Anh vừa nghiêm túc một chút thì lại bắt đầu trêu chọc cô:

"Thiên Thiên, hay là chúng ta làm hàng xóm đi."

Nghe được câu nói này cô ho sặc sụa, suýt chút nữa thì nghẹn chết rồi. Liếc mắt nhìn người đàn ông đang vui vẻ trước mặt đang đưa nước cho cô.

"Vương Tu Kiệt xem chuyện tốt anh làm." Cô liếc xéo anh, còn anh thì nhìn cô đanh đá trong lòng như muốn nở hoa, vui vẻ nhận sai:

"Được, anh sai rồi! Đừng giận, anh không biết tâm lý em yếu như vậy!"

Thấy anh dễ dàng nhận sai thì thoáng giật mình nhưng cũng không lâu cô nghi hoặc hỏi:

"Anh đang đùa với em đó hả?"

Vẻ mặt anh lạnh nhạt, nhưng ánh mắt nghiêm túc nhìn cô:

"Anh rất nghiêm túc đó. Lục tiểu thư xin hỏi tôi có vinh hạnh được làm hàng xóm của cô không?"

Cô nhìn anh cười ha hả.


* * *

Hợp đồng mua bán coi như đã ký xong anh quay sang cô vui vẻ nói:

"Lục tiểu thư, từ giờ tôi với em là hàng xóm của nhau rồi. Xin chiếu cố nhiều!"

"Haha haha". Lục Thiên Thiên nhìn người đàn ông trước mặt rồi hời hợt cười cho có lệ.

Sáng sớm hôm sau cô vừa bước ra sân đã thấy biệt thự kế bên đang thu dọn đồ rời đi, công ty vệ sinh cũng đến dọn dẹp. Vương Tu Kiệt mua xe xong rồi chạy sang thu xếp ở bên biệt thự này. Còn việc thu mua công ty S cũng đã được anh thu xếp ổn thỏa rồi giao cho Bùi Ngư. Lúc Lục Thiên Thiên ở trước sân vừa vặn thấy Vương Tu Kiệt đứng bên ngoài chỉ đạo vài người đem đồ vào. Toàn bộ đồ đạc đều được anh thay mới hoàn toàn. Nhìn anh phân phó vứt đồ mà lòng cô cảm thấy tiếc ruồi rụi 'đúng là, chặc chặc mắc bệnh sạch sẽ thật đáng sợ'.

Bây giờ cô nhìn anh rồi cảm thấy thật đáng lo ngại. Nếu sau này cô nhận lời làm bạn gái của anh thì bản thân hẵng phải chứng kiến cảnh này dài sao? Không được! Phải trị bệnh a~Cô rùng mình đi vào nhà. Mẹ cô từ phòng bếp đi ra thấy cô thì hỏi:

"Chúng ta vừa mới có hàng xóm mới phải không con? Lúc sáng sớm mẹ thấy gia đình dì Vương dọn đi. Nãy giờ động tĩnh lớn thế này chắc là đã dọn vào rồi."

Cô gật đầu trả lời:

"Vâng ạ!" Cô bước đến bên ghế sofa ngồi đối diện lão cha của mình rồi nhàn nhạt nói:

"Thật ra cũng không phải vấn đề gì quan trọng, cũng chỉ là có một người hàng xóm mới mà thôi! Mẹ không cần để tâm quá."

Bà Vân vội vàng phản bác:

"Cái con bé này! Nói vậy mà nghe được à, dù gì sau này cũng là hàng xóm phải tìm hiểu gốc gác để biết tốt xấu rồi quyết định giao thiệp hay tránh xa. Sau này biết đâu giúp đỡ lẫn nhau lúc tối lửa tắt đèn thì sao? Ông nói xem có đúng không?"

Ông Lục vừa nghe vợ bảo, tay bỏ tờ báo đang cầm trên tay xuống vội miệng trả lời:

"Đúng, đúng đó. Nghe lời mẹ con đi! Một lát nữa mang chút đồ qua bên ấy chào hỏi coi như ra mắt hàng xóm."

Cô nhìn ba mẹ mình 'phu xướng phụ tùy' mà khóe môi giựt giựt vội vàng đáp:

"Được, được nghe theo ba mẹ a!" miệng nói thế nhưng trong lòng cô thì nghĩ: 'thám thính cái gì? Tìm hiểu cái gì? Con từ lâu đã biết, hứ.'

"Ừ, một lát con mang một ít thức ăn mẹ mới nấu coi như thăm hỏi. Sáng giờ người nhà bên đấy lo dọn dẹp có lẽ chưa ăn gì. Để mẹ vào mút thức ăn con mang bên đấy nhanh rồi về ăn cơm."

Cô chẹp chẹp miệng: "Vâng, dạ" rồi xách khay đồ ăn qua biệt thự của anh. Vừa bước vào sân nhà anh cô thoáng chút bị dọa giật mình. Không thể tin được "mẹ" ơi người đàn ông mặc chiếc áo thun trắng mang găng tay, đeo khẩu trang cả người gần như bịt kín mít trước mặt cô là anh sao? Mẹ nó trong lòng cô gãy rụng rồi huhu.

"Vương haha vương tổng haha".

Anh xoay người lại nhìn thấy phản ứng của cô rồi quay sang nhìn cái bộ dáng dọa người của mình. Nhìn cô không lên tiếng rồi chạy nhanh vọt vào nhà thay một bộ y phục chỉnh tề. Trong lòng thì ngàn lần mắng bản thân khi nãy quá mất hình tượng nên sau khi lấy lại tinh thần anh thong dong bước ra. Vẫn là bộ dáng đẹp trai ngời ngời chứ không phải bộ dạng dọa người lúc nãy. Anh đằng hắng một tiếng rồi nhẹ giọng hỏi:

"Em tìm tôi có việc gì sao?"

Lúc này trong lòng cô thì cười nghiêng cười ngã nhưng bên ngoài vẫn duy trì vẻ mặt ngu ngơ như 'A~em đâu có thấy gì đâu nè!' bình tĩnh đáp:

"À, cho anh. Là ba mẹ em bảo em mang chút đồ ăn chào hỏi hàng xóm mới." Cô đưa khay đựng thức anh đến trước mặt anh. Vương Tu Kiệt nhận lấy khay đồ ăn rồi cảm ơn.

"Dọn nhà vẫn chưa xong sao?"

"Không lâu nữa, có lẽ trưa nay đã xong."

Cô ồ một tiếng rồi tạm biệt anh:

"Vậy anh vào ăn sáng đi, em cũng về ăn cơm đây."

"Được, cảm ơn ba mẹ em giúp tôi hôm sau tôi qua đáp lễ".

Cô ồ một tiếng rồi chạy vọt về nhà ôm mỹ thực la la.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.