Nữ Phụ Thì Đã Sao?

Chương 13:





#Tập đoàn Jewellery#

"Chào cô, tôi đến nộp đơn xin việc, xin hỏi đi hướng nào ạ."

"Cô cứ đi lên lầu 14 đến phòng phỏng vấn nộp hồ sơ."

"Cảm ơn". Lục Thiên nhẹ nhàng cúi đầu rồi đi đến thang máy. Trước mặt cô có hai cái thang máy, một cái có rất nhiều người đang đợi, một cái lại chẳng có một ai.

Cô thầm nghĩ: 'Mấy người này sao vậy ta? Còn một cái thang máy mà không ai chịu vào lại đi chen chút cái thang máy kia! Thôi kệ, họ không đi, mình đi'.

Lục Thiên Thiên vừa bước vào thang máy kia thì như có hàng trăm con mắt dồn về phía cô, tiếng xì xào bàn tán bắt đầu rầm rộ:

"Cô ta là ai vây?"

"Sao cô ta lại dám đi thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc?"

"Đúng là gan lớn thật."

"Kìa tổng giám đốc tới rồi! Cô gái kia nguy rồi."

Lục Thiên Thiên vừa bấm thang máy bên trong thì có một bàn tay bên ngoài nhấn nút mở thang máy ra.

'Vương Tu Kiệt! Tiêu rồi chẳng lẽ đây là thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc. Huhu mình tiêu thật rồi, chưa xin việc mà gây ra đại tội thế này. Hay là chuồn thôi..'

Bây giờ trong đầu Vương Tu Kiệt lại hiện lên hình bóng của cô. Mái tóc đen uốn nhẹ bồng bềnh, thân mặc váy trắng thêu hoa, tay đang vuốt ve chú mèo nhỏ xinh xắn, môi cười rất rạng rỡ. Lúc ấy anh chỉ suy nghĩ một vấn đề đó là "người thích mèo không phải là người xấu". Nhưng bây giờ anh thấy cô rất khác lạ. Biểu cảm bây giờ của cô rất đa dạng lo lắng có, ngạc nhiên có, đắn đo cũng có, cô hoang mang tột độ. Cũng chính vì biểu cảm này mà khiến cho gương mặt xinh đẹp ấy thêm phần sinh động.Vương Tu Kiệt nhìn Lục Thiên Thiên, vì sao anh lại không cảm thấy chán ghét cô? Chỉ có thể lí giải rằng vì cô có cùng sở thích với anh "thích mèo". Nhưng mà bây giờ người phụ nữ này đang sử dụng thang máy của anh, anh vậy mà chẳng có chút phản ứng ra mặt.Lục Thiên Thiên bây giờ đã bình tĩnh lại, cô không lo lắng cũng không sợ hãi vì cô đã chọn cho mình hướng giải quyết đó là 'giả vờ như không biết.'Cô mở đôi mắt to tròn nhìn anh:

"Anh không vào? Không phải đi phỏng vấn sao? Sắp đến giờ rồi, nhanh lên."

Ánh mắt to tròn vô hại của cô đã hoàn toàn đánh lừa được anh. Anh cư nhiên nghĩ rằng cô chính là cô gái ngốc nghếch đi nhầm thang máy tổng tài. Nếu bây giờ anh đuổi cô ra khỏi thang máy thì cô gái ngốc này sẽ bị đám người ngoài kia dọa phát sợ mất. Nhưng mà nếu anh để cô trong thang máy thì há chẳng phải quy định anh đặt ra bị chính anh phá vỡ rồi sao?'Không thể để cô ta trong thang máy được'.

"Cô.."

Anh chưa kịp nói hai từ "đi raaa" thì đã bị Lục Thiên Thiên nhanh nhẹn cầm tay ném vào thang máy. Cô nhìn phản ứng của anh đoán chắc là mình sẽ bị đuổi nhưng cô đi vào oanh liệt đến thế nên sao thể chấp nhận đi ra một cách điêu tàn. Cô đã nãy ra một suy nghĩ khá táo bạo đó là thà mình bị đuổi một cách thầm lặng chứ không muốn bị mất mặt một cách công khai. Chính suy nghĩ táo bạo ấy đã dẫn đến một chuỗi hành động đó chính là nắm lấy tay anh, kéo anh vào trong và nhấn nút để thang máy đóng lại, hành động ấy diễn ra chỉ trong vòng 3 giây.

"Xin lỗi vì biết anh ngại tiếp xúc cơ thể với người khác giới mà vẫn chạm vào anh."

"Thì ra cô biết tôi là ai? Vậy là khi nãy cô đã lừa tôi?"

"Xin lỗi. Tôi chỉ là không muốn bị mất mặt với những người vừa nãy ở ngoài thang máy thôi. Anh yên tâm tôi sẽ không nộp đơn xin việc ở đây nữa. Tôi nghĩ bây giờ anh đừng tức giận mà phải bình tĩnh vào nhà vệ sinh rửa tay cho sạch, chẳng phải lúc trước vì có người phụ nữ chạm vào tay anh mà anh đã rửa tay suốt một tiếng đồng hồ sao?"

"Sao cô biết? Khoan đã, tay.. tay.."

"Tại sao mình không cảm thấy khó chịu khi cô ta chạm vào chứ? Rõ ràng là trước đây, trước đây không phải như vầy"

Bỗng nhiên thang máy bị mất điện và dừng đột ngột. Lục Thiên Thiên thoáng chút lo sợ còn Vương Tu Kiệt thì bắt đầu chìm vào nỗi sợ của mình. Lục Thiên Thiên vội mở đèn điện thoại nhấn vào chuông báo động của thang máy rồi quay sang gọi:

"Vương Tu Kiệt, anh không sao chứ?" Cô nhìn thấy anh thì vô cùng sợ. Anh đang nấc trong nỗi sợ đó. Lục Thiên Thiên để chiếc điện thoại sang một bên đưa tay nâng gương mặt đang gục xuống kia.

"Vương Tu Kiệt, nhìn tôi, đừng sợ. Tôi đang ở bên cạnh anh, sẽ không bỏ rơi anh, Tôi sẽ bảo vệ anh, đừng sợ nữa, quên nó đi! Quên đi.."Hô hấp anh bây giờ đã bắt đầu bình thường trở lại, nỗi sợ dần dần biến mất, bóng tối dần xua tan. Giọng nói ấm áp, nhẹ nhàng của cô đã kéo ánh ra khỏi kí ức khủng khiếp của 22 năm trước, kí ức mà đêm hôm tối tăm anh bị mẹ mình vứt bỏ. Bây giờ trong mắt anh quanh người cô như có vầng quang, dù cho có chen chút trong đám đông vẫn sẽ không lẫn vào đâu được. Đôi mắt anh luôn nhìn chăm chú vào cô như để khắt ghi mãi gương mặt này..

Thấy anh đã bắt đầu ổn cô buông hai tay ra khỏi mặt anh nhưng.. anh bất ngờ nắm lấy tay cô, nắm thật chặt như sợ hễ buông ra thì anh sẽ lại một mình. Cảm giác được bàn tay đang đau buốt Lục Thiên Thiên liền lấy bàn tay kia vỗ nhẹ vào đôi tay đang xiết chặt tay mình an ủi:

"Ổn rồi, đừng sợ sẽ có người đến cứu chúng ta thôi, đừng sợ."Như nghe được lời mình muốn nghe Vương Tu Kiệt nới lỏng tay, không dùng sức nắm cũng chẳng buông tay, Lục Thiên thiên đành để anh nắm tay mình ngồi chờ đợi."Vương Tu Kiệt có còn cảm thấy khó thở không?" Cô cầm sấp hồ sơ xin việc quạt quanh người anh.

* * *

Trái tim Vương Tu Kiệt vì hành động và lời nói của Lục Thiên Thiên mà tự nhiên thấy ấm áp lạ thường..~Ting~Tiếng thang máy mở ra

"Xin lỗi tổng giám đốc bộ phận thang máy báo đường dây điện nối với thang máy riêng của ngài bị chuột cắn, chúng tôi đã khắc phục nhanh nhất có thể, ngài không sao chứ?"

Hai nhân viên cuối đầu nhận lỗi. Vương Tu Kiệt nghe được lời này liền cầm tay Lục Thiên Thiên đứng dậy bước ra khỏi thang máy chẳng thèm quan tâm đến họ.

"Anh kéo tôi đi đâu vậy?"

Anh giật mình vì phát hiện là mình đang chủ động nắm tay cô, vội vã buông ra.

"Không phải anh tính đi thang bộ lên lầu hai mươi lăm đấy chứ?"

Anh gật đầu đưa hai mắt nhìn cô.

"Nhưng mà đây chỉ mới là lầu thứ mười hai". Cô đưa tay chỉ cái bảng treo "lầu 12" cho anh nhìn.

"Tuy hơi xa.. nhưng tạm thời tôi không thể đi thang máy".Cô cười gượng gạo nói:

"Được".

Hai người vừa lên tới lầu 25 đã thở hồng hộc vì quá mệt. Anh mở cửa bước vào phòng, cô cũng theo sau, anh đi thẳng vào ngồi ở ghế cạnh bàn làm việc còn cô lăn ra sofa mà ngồi, hai người cùng ngồi nghỉ mệt trong cùng một căn phòng.. Vừa nghỉ mệt Vương Tu Kiệt vừa suy nghĩ chuyện vừa rồi. 10 phút sau anh lên tiếng hỏi:

"Cô biết những gì về tôi?"

"Thật ra, không nhiều cũng chẳng ít, nhưng đủ để hiểu về con người sâu thẩm trong anh."


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.