Nữ Phụ Thành Nữ Vương

Chương 22: Đường cùng




Băng Tuệ im lặng, ngồi xuống chiếc ghế cũ, với tay lấy một ly rượu vang khác được đặt trên bàn, nhấp môi nhẹ rồi lại mỉm cười, một nụ cười quỷ dị:
- Thượng Như Hoa người phụ nữ xinh đẹp xấu số, bị chết nổ trên xe của mình ngay trên đường về nhà, do vụ nổ quá lớn, tất cả các mảnh xác của chiếc BW đều hư hỏng nặng nề, khu vực xung quanh bị lửa thiêu cháy rụi... nên cảnh sát đã khẳng định do bị rỉ thùng xăng dẫn đến phát nổ, nguyên nhân đó cũng được đăng trên báo đài khiến mọi người đều nghĩ người chết là do nguyên nhân trên... mãi sau đó 1 năm, lại một lần nữa, nguyên nhân thực sự đã được phơi bày, thùng xăng phát nổ là do cổ máy động cơ tác động vào hay nói cách khác là chiếc BW đã đâm vào một vật cứng gì đó và đó chính là cái cây cổ thụ như mọi người đã được chứng kiến trong đoạn video vừa rồi... Cảnh sát vốn thấy vụ tai nạn đã lắng xuống từ lâu nên đã không tuyên bố nguyên nhân thật sự như trên... và cũng không ai rảnh rỗi làm sáng tỏ. Ấy thế mà, An chủ tịch cao cao tại thượng An Kiến Tông lại biết xe của người đã đâm vào cây... dẫn đến phát nổ. Thế, nên giải thích làm sau đây? Không lẽ “ mắt thần” thật sự tồn tại? Nếu thật vậy, xin hỏi An chủ tịch, hung thủ là ai?
Băng Tuệ như nhập vào một vị thám tử tài giỏi, rành rẽ bắt lỗi trong câu nói của lão: “ Không phải... đoạn video năm đó đã được chính tay tôi đốt đi... nên... nên... đoạn video này, không thể nào là thật. Tôi không có... hại chết Thượng Như Hoa, CHỈ DO BÀ TA TỰ ĐÂM VÀO CÂY LÀM XE CHÁY NỔ. Không phải tôi...”. Nếu lão không có mặt tại hiện trường, làm sao có thể khẳng định như thế? Thật khiến người ta nghi ngờ...
Như một tiếng sét đánh ngang tai, An Kiến Tông thua rồi, thật sự đã thua rồi, lão xanh mặt, thất thần, vốn tưởng sẽ được lí lẽ của An Thần Hạ bảo bọc nhưng hiện tại một thời vinh quang của lão đã kết thúc một cách thảm bại dưới tay của một con nhóc 18 tuổi... Diệp Băng Tuệ, lão hận cái tên này.
- Sao thế? An Thần Hạ, cô không nói nữa sao? Tôi đang mong chờ lí lẽ cải bướm của cô lắm đấy... hay sự thật vốn đã như thế?_ Cô vẫn mỉm cười.
An Thần Hạ im lặng bởi ả không thể nói thêm được gì nữa... ả cũng giống như An Kiến Tông, một kẻ thua cuộc.
- Diệp Băng Tuệ, tao sẽ bắt mày phải trả giá đắt cho những gì mày đã gây ra._ An Kiến Tông trừng to mắt, lão đã mất hết rồi, tài sản, quyền lực, danh vọng... tất cả chỉ mất trong tầm một khoảng thời gian ngắn ngủi. Nên giờ đây, lão chẳng còn sợ gì cả, chính Diệp Băng Tuệ à không, phải nói đúng là Hoàng Băng Tuệ vì chỉ có cô mới có thể dẫn dắt một cuộc chơi vui như vậy, An Kiến Tông... lão chỉ là một con cờ thôi!
- Chú Kiến Tông thân mến, người phải trả giá là chú. Cháu chỉ thay mẹ Như Hoa nhận giá thôi. Nên chú sẽ trả tiền bồi thường cho cháu? Một lời xin lỗi? Hay là cả mạng sống của mình._ Băng Tuệ thản nhiên nói nhưng lại khiến người khác không khỏi lạnh sống lưng.
An Kiến Tông nghe thế, không những không sợ mà còn điên cuồng hơn thế nữa:
- Mày hãy nhớ, tao đã từng cướp đi mạng sống của người mà mày yêu thương thì oắt tất cả những người còn lại tao đều dư sức... há há há. An Kiến Tông tao mãi mãi là ông hoàng của thế giới... chẳng ai có thể hạ được tao... tao là nhất... há há há.
Lão bật cười như một vị vương giả tham vọng... tiền tài, quyền lực che mắt lão rồi!
- Ba... ba không sao chứ?_ An Thần Hạ rơi nước mắt, chạy đến đỡ lấy tay lão.
- Há há... ta sẽ trở thành người giàu có nhất thế giới, phải không Hạ nhi?._ Lão bấn rối lí trí, nhất thời điên loạn nói lên tham vọng của mình.
“ Bịch”_ Hàn Quân đánh tay vào sau gáy của lão khiến lão bất bĩnh.
- Anh Quân...
- Hạ nhi, không sao đâu._ Hàn Quân ôn nhu nhìn những giọt nước mắt của ả mà thấy đau xót trong lòng, rồi kêu người đến đưa An Kiến Tông rời đi.
- Diệp Băng Tuệ, đây là quà của cô sao?_ Hàn Quân chuyển trừng mắt sang nhìn cô đang vô tư rồi trên ghế thưởng thức rượu ngon.
- Hình như là vậy... nhưng cũng không đúng cho lắm._ Cô chống tay chạm vào cằm, biểu cảm trông rất ngây thơ.
- Hừ... cô cũng hiểu rỏ thứ mà bản thân cô tặng là gì rồi ư? Không trách cô nói mình là người đầu tiên tặng quà và cũng là người tặng cuối cùng... giờ thì mong ước của cô đã được toại nguyện rồi đấy, mau cút khỏi đây nhanh.
- Lãnh thiếu gia gấp gáp thế? Tôi còn chưa hỏi cảm nghĩ của An tiểu thư về món quà hạ cấp cuả tôi mà... phải không?_ Cô đưa ánh mắt mong lung nhìn sang ả.
- Món quà rất tuyệt, cảm ơn._ An Thần Hạ bình tĩnh nói, trong mắt ả thoáng vài tia căm tức nhưng vốn đã được kìm nén lại, người này... cũng thật nguy hiểm a.
- Ồ... thật vui khi tiểu thư thấy thích, nhưng nợ nần giữ chúng ta..._ Cô ngân dài câu cuối, nhìn ả bằng ánh mắt đe dọa.
- Cô..._ An Thần Hạ thấy dự cảm bất an trong đôi đồng tử xanh ấy, không lẽ Băng Tuệ thật sự sẽ đem lại bất ngờ khác nữa ư?
...
Thấy tình hình bất động trong giây lát khiến Băng Tuệ hơi nhíu mày, cô còn tưởng đám nhân vật này sẽ náo loạn cãi lí nữa chứ, nhưng không ngờ tình hình lại nhàm chán đến vậy khiến cô mất hết hứng thú chơi đùa rồi a. Cô toan đứng bật dậy, uống cạn ly rượu vang trong tay ngoảnh mặt bước ra khỏi đám đông, trước đó còn bỏ lại một câu:
- Nếu sau khi Diệp Băng Tuệ tôi bước ra khỏi cánh cửa này mà may mắn được lão thiên ban cho cái chết thì thật cám ơn tiểu thư An Thần Hạ đấy.
Cô vẫy tay chào rồi bước đi, bỏ lại câu nói đầy “ thâm tình” khiến ai cũng phải xanh mặt vì rỏ ràng ẩn ý được thể hiện bên trong là nếu Diệp Băng Tuệ cô có chết thì hãy nghĩ ngay đến hung thủ đứng sau là An Thần Hạ... tính ra cô cũng thật thông minh, trước mặt bàn dân thiên hạ nói như thế, xem ra cho dù ả thật sự muốn lấy mạng cô cũng rất khó khăn a...
An Thần Hạ nhìn theo bóng lưng của cô mà nghiến răng ken két, thề rằng: “ Diệp Băng Tuệ, một ngày đó chính tao sẽ giết chết mạng sống bé nhỏ của mày”.
Còn năm người kia đều mãi miết theo đuổi mỗi một suy nghĩ khác nhau:
Hàn Quân: Cô ta là ai?
Kenji: Lại thêm rắc rối rồi đây!
Thừa Thiên: Diệp Băng Tuệ, cô thật khiến người khác bất ngờ!
Trương Dương: Một người con gái nguy hiểm!
Tư Phong: Cuối cùng, cô ta có tất cả bao nhiêu lớp mặt nạ?
Nhưng không bất cứ ai biết rằng, người con gái ấy đã nói thầm một câu: “ đó là quà của Diệp Băng Tuệ, nhưng vẫn còn quà của Hoàng Băng Tuệ a, thật khiến người khác mong chờ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.