Nữ Phụ Ở Thập Niên 70

Chương 36: Chương 332






Dù sao cũng phải đổi vài món mới gửi đi, cứ gửi đồ muối chua cay mãi, vạn nhất ăn mãi chán luôn thì làm sao bây giờ?“Mẹ, mẹ đang nghĩ gì vậy?” Thấy mẹ Trần ngẩn người, Trần Ái Ân đụng đụng bả vai bà, “Mẹ, sao con thấy gần đây mẹ cứ hay thất thần, làm sao vậy?”“Không có gì.” Trần mẹ lắc đầu, “Con gái à, chuyện con đã đáp ứng với mẹ nó, còn nhớ không?”“Nhớ chứ, có thích đọc sách cũng đến chờ sau này thời thế yên ổn thì mới được đụng vào sách.” Vấn đề là, một khi thời cuộc ổn định, không bao lâu cũng sẽ khôi phục thi đại học.
Không biết tới lúc ấy cô mới bắt đầu học thì có còn kịp kỳ thi không.“Nhớ rõ là tốt rồi.” Nhìn con gái mình càng lớn càng như đóa hoa thủy linh đang hé nụ, mẹ Trần chỉ cảm thấy chính mình may mắn chỉ có một đứa con gái thôi.
Nếu lại thêm một đứa con gái như thế này nữa, bà đoán nhà mình chắc chắn ăn không tiêu, lo sốt vó, “Được rồi, không buôn chuyện nữa.

Vừa rồi con định làm gì thì làm nhiều chút.
Tới thời điểm trồng vội gặt vội, dù cho con bận trông Dương Dương, phỏng chừng cũng phải xuống đất phụ một tay đó.”“Con biết.” Trồng vội gặt vội ai không mệt như chó chứ, tới bây giờ cô cũng đâu định lười biếng vào thời điểm quan trọng này.Lại nhớ đến Từ Lệ Anh đã không tới tìm mình một thời gian, cô ấy thế mà lại nghiêm túc tích cực lao động, hoà nhập vào hoạt động của đội sản xuất.
Tựa hồ chỉ mới một cái chớp mắt, cô lại đen đi một vòng.

Hiện tại, màu da của Từ Lệ Anh so với các cô gái nông thôn lớn lên ở chỗ bọn họ không khác nhau bao nhiêu, làm cho Trần Ái Ân phải lau mắt mà nhìn.====Nửa đêm, ba Trần mệt đến nằm liệt trên giường, không muốn động đậy.
Vậy mà mẹ Trần lại cứ sột sột soạt soạt tới lui như chuột chạy, việc vàn bận rộn không ngừng, ba Trần bị làm phiền đến bực.“Đã hơn nửa đêm, bà không đi ngủ lại làm gì đấy.
Làm việc cả một ngày, không thấy mệt à?”“Mệt? Ông cũng chỉ có một cái nam một nữ, tôi không quản hao tốn tâm tư giúp ông đem hai đứa nhỏ bảo vệ, có muốn mệt cũng mệt không được,” Mẹ Trần tức giận nói, bà không mệt? Bà mệt lắm đó, bà cũng muốn nghỉ ngơi chứ.Đáng tiếc là, bà cũng không có cái mệnh được thoải mái dễ chịu nằm trên giường mà ngủ kia.“Sao?” Trần ba ngồi dậy, thấy mẹ Trần hình như đang thu dọn gì đó.“Sao? Trăng sao gì nữa, đương nhiên là đem mấy món con gái ông làm đóng gói kỹ rồi gửi qua cho Lâm Kiến Quốc chứ sao.” Thu thập tốt một bao, mẹ Trần mới đấm đấm eo mình mấy cái, sắc mặt có chút trắng dựa vào giường ngồi xuống.Ba Trần do dự một chút: “Con gái mình hình như cũng không vui đâu, nếu không, chuyện này, tôi tính lại?”.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.