Nữ Phụ Ở Thập Niên 70

Chương 34: Chương 322






“Nếu không sao lại làm giày cho con, con tưởng không mất công không tốn sức đấy hả?” Mẹ Lâm nhìn xuống xúc động muốn đánh người, “Con gái nhà người ta tỏ thái độ, con thì sao hả? Mẹ nói cho con biết, không được ăn hiếp con gái nhà người ta đâu.
Nếu con muốn xem con bé như em gái, thì trước khi con đối với Ái Trạch thế nào, giờ cứ đối với Ái Ân như thế.
Dù sao trong doanh trại của con cũng có không ít thanh niên tài tuấn đúng không, giới thiệu cho con bé một người đi.

Không phải trước khi Ái Trạch qua đời, con đã hứa sẽ thay nó chăm lo cho Dương Dương, quan tâm em gái nó là Ái Ân hay sao.”Lâm Kiến Quốc nghe xong lúc sau, không biết như thế nào liền cảm thấy rất không vui: “Giới thiệu cái gì chứ, Trần Ái Ân tuổi mới bao lớn, không vội kết hôn đâu.
Em ấy con muốn chăm chỉ học tập đọc sách mà.”Một tiểu cô nương tính tình sắc sảo như vậy thì mấy cậu lính ngốc nghếch chỗ anh làm sao thu phục được.
Vẫn là không nên gây tai họa cho đám lính mới đó thì hơn.Mẹ Lâm cười ha hả, con trai dù sao cũng là do bà sinh ra, bằng thái độ này của Lâm Kiến Quốc, nếu nói Lâm Kiến Quốc đối với con bé kia một chút hảo cảm cũng không có, thế thì chức mẹ ruột này đổi người luôn cũng được.Hiện tại có không nắm cho chặt, chờ đến lúc đó con gái nhà người ta có đối tượng khác thì có hối hận cũng muộn rồi con ạ.Biết thằng con út nhà mình tính tình độc lập lại ngoan cố, mẹ Lâm dứt khoát không khuyên.

Bà sợ mình khuyên tới khuyên lui lại phản tác dụng, để cho Lâm Kiến Quốc lại xem Trần Ái Ân như em gái, không thể phát triển thành đối tượng kết hôn thì bà thật không biết tìm ai mà khóc.Sau khi ở Lâm gia ngủ một buổi tối,sáng sớm hôm sau, Lâm Kiến Quốc liền ngồi xe đi hướng quân doanh.====Lâm Kiến Quốc trở về bộ đội, đối với Trần Ái Ân mà nói là chuyện tốt nhưng Từ Lệ Anh thì lại là một đả kích không nhỏ.Biết Lâm Kiến Quốc đã rời khỏi Trần gia, chính mình dù nghĩ cách cũng chẳng thể nào cùng Lâm Kiến Quốc chạm mặt, Từ Lệ Anh khẽ cắn môi, dứt khoát chuẩn bị tính toán, an bài khác.Bởi vậy, lập tức có thể không cần chạm mặt hai nhân vật phiền toái, sinh hoạt của Trần Ái Ân lập tức trở nên tốt đẹp lên không ít.“Đang làm gì đấy?” mẹ Trần từ trong đất trở về, nhìn đến Trần Ái Ân lại đang mân mê vật gì đó.Lúc trước, mẹ Trần còn lo lắng Trần Ái Ân làm hỏng lương thực, sau lại thấy Trần Ái Ân vài lần làm ra mấy món ăn mới mẻ, hương vị cũng không tệ lắm, trong nhà mọi người cũng thích, vậy nên mẹ Trần cũng không quản cô nữa.
Chỉ cần Trần Ái Ân không làm xằng làm bậy mà chỉ nấu mấy món ăn ngon miệng, mẹ Trần đều giơ hai tay tán thành.“Dương Dương phỏng chừng sắp mọc răng, cứ hay chảy nước miếng, còn thích ăn bậy ăn bạ.
Con làm cho nó chút đồ mài răng, miễn cho nó cứ đem đồ vật loạn xà ngầu cho vào miệng nhai, quá bẩn.”Khiến cho Trần Ái Ân khó chịu nhất chính là, Dương Dương mọc răng chắc là thật sự rất ngứa, mỗi lần cô ôm Dương Dương, nó liền thích vươn người rồi ngậm lấy vành tai Trần Ái Ân không chịu nhả, hết cắn lại gặm, làm cho Trần Ái Ân cực kỳ bực bội.Chỉ là, không bao lâu sau, Trần Ái Ân sẽ biết, con giống cha cũng không phải là nói ngoa đâu..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.