Nữ Phụ! Nổi Loạn Đi!

Chương 41:




*Cốc cốc* Linh Vũ thử gõ nhẹ cửa bên ngoài
" Tôi không muốn ăn " Giọng nói có chút khàn của Minh Triệt vọng qua
Linh Vũ cảm thấy cửa không khóa lên trực tiếp đi vào
Nam tử đưa lưng về phía cửa, Linh Vũ chỉ nhìn thấy bóng lưng của hắn đang cầm cây đàn trên tay vắng vẻ và buồn bã
" Lão đại... " Cô nhỏ giọng gọi
Minh Triệt nghe thấy âm thanh quen thuộc thì kinh ngạc quay ra đằng sau
Bóng người nhỏ nhắn quen thuộc đứng ở trước cửa, vẫn là bộ đồng phục và cây guitar ở sau lưng, sắc mặt không biến đổi nhìn về phía hắn
" Sao nhóc lại ở đây? " Minh Triệt sững sờ
" Lão đại bị ốm sao? " Linh Vũ hỏi ngược lại
"...Cũng không nặng lắm...mau trở về đi... " Minh Triệt rũ mắt quay đi
Linh Vũ không nói gì lặng lẽ mở đèn lên, căn phòng không có gì đặc biệt rất gọn gàng màu chủ đạo là đen trắng
Nghĩ lại cái phòng này còn sạch sẽ, gọn gàng hơn cả phòng của cô
" Ốm thì anh cũng không cần phải tập luyện nhiều như vậy. "
" Tôi không muốn làm ảnh hưởng tới mọi người "
" Là anh không muốn ảnh hưởng tới mọi người hay là vì sợ không thể lấy lại thứ đồ đó? " Linh Vũ nheo mắt không một chút lo sợ hỏi
Cô biết nói điều này có thể gây tổn thương tới anh ta...
Nhưng đã sao chứ?
Nếu anh ta không thể vượt qua nó thì vẫn sẽ đứng ở vạch xuất phát
Minh Triệt trầm mặc một lúc, nhỏ giọng nói " Là cả hai "
" Ồ...Nếu vậy anh cũng phải quan tâm mình một chút chứ? Câu này anh cũng đã từng nói với tôi mà phải không? "
" Nếu anh không thể hát...tôi sẽ cùng anh hát " Linh Vũ cười nhẹ
...
" Ừ " Minh Triệt rũ mắt trong lòng có một cỗ ấm áp lớn
Hắn muốn...cô gái này...
" Phải rồi làm sao nhóc tới được đây vậy? " Che giấu ý nghĩ điên rồ đó Minh Triệt bình thường hỏi
" À thì tôi gặp được Ngự Kỷ đàn en lúc trước của anh phải không? Cậu ta dẫn tôi đến đây...Còn nói là muốn tôi giúp đỡ cho anh nữa " Linh Vũ tóm tắt lại
"...Về sau đừng qua lại với nó nữa "
" Tại sao? Cậu ta rất quan tâm đến anh mà? "
" Không nói nhiều! " Minh Triệt hơi gắt lên
Linh Vũ: "..." Dữ cái gì?!
*Cốc cốc* Tiếng gõ cửa vang lên
Linh Vũ đứng dậy đi ra mở cửa là vị quản gia trung niên trên tay ông ta là một cái khay cháo
" Đây là bát cháo, nhờ cô bé cho Tứ thiếu ăn " Vị quản gia mỉm cười
Có vẻ rất tin tưởng Linh Vũ
" Được " Linh Vũ đưa tay đỡ lấy cái khay
" Tôi có việc phải trở về nhà lên giao cái chìa khóa này cho cô bé lúc nào muốn về thì nhớ khóa cửa "
" Được, ông cứ quay về xử lý việc của mình "
" Vậy tôi xin phép "
" Chào " Linh Vũ cúi đầu
Người đàn ông liếc qua Minh Triệt mỉm cười mờ ám rồi khép cửa đi mất
Minh Triệt: "..." Đúng là quán gia của năm
Linh Vũ đặt khay cháo xuống, từ từ tiến tới chỗ Minh Triệt vén trán mình lên áp vào trán hắn
Minh Triệt bị hành động bất ngờ của cô làm cho bất động
Gần! Gần quá! Lão tử đau tim mất!
Linh Vũ nhanh chóng rời khỏi trản Minh Triệt
" Anh hình như đỡ hơn rồi...nhưng mà sao mặt đỏ quá vậy? "
" Không...không sao...ăn cháo là hết ấy mà... " Minh Triệt quay mặt nhìn về khay cháo bên cạnh
" Để tôi giúp anh ăn "
Linh Vũ nhanh chóng cầm lấy bát cháo, quét một muỗng vào để gần môi nhẹ nhàng thổi
Cả người Minh Triệt ngày càng đỏ bừng đến cứng đờ
Đại não như nổ một trận pháo hoa
Cái này gọi là...hôn gián tiếp!?
Linh Vũ hướng cái thìa về phía hắn
" Nào, nói A đi "
...to be continued...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.