Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 99:






Khẩn trương lên, bệnh nhân băng huyết rồi.
Mau, mau nạo buồng đáy huyệt cầm máu.
Sau đó hãy truyền bổ sung thêm ba đơn vị máu cho bệnh nhân.Tiếng nói thôi thúc, giục giã của các vị bác sĩ.
Phía ngoài hành lang thì lại ồ ạt tiếng bước chân, đi tới đi lui qua lại của các hộ y tá.Thảo Thanh do quá kϊƈɦ động sau khi phá thai, dẫn đến việc bị băng huyết, có thể hại đến tính mạng.Cũng may số trời cho cô ta sống tốt.
Cộng thêm tay nghề của các vị bác sĩ lão luyện, rất may mắn Thảo Thanh được cứu sống, qua được cơn nguy kịch.Đến lúc cô ta tỉnh lại đã là sáng hôm sau.
Sức đã không gì, chỉ có thể nằm im ngoan ngoãn trêи giường bệnh.Lúc này một vị bác sĩ mở cửa đi vào.
Thảo Thanh mắt vốn nhìn phía ngoài cửa sổ, thấy có động tĩnh liền nhẹ nhàng xoay đầu nhìn sang.Bác sĩ đi đến gần giường bệnh của Thảo Thanh, sắc mặt có chút ngưng trọng.

Bác sĩ đẩy nhẹ gọng kính lên một chút.
Thanh âm khàn thấp nói:- Cô Trịnh, tôi có điều này cần phải nói với cô.Thảo Thanh nhìn thấy vẻ mặt của vị bác sĩ, nét mặt của cô ta nhăn nhó, tỏ ý muốn ông ta mau nói.Hiểu ý, bác sĩ liền lên tiếng:- Vụ việc hôm qua xảy ra quá bất ngờ.
Cô Trịnh bị băng huyết cần phẫu thuật gấp.
Cho nên…- Nói gì thì nói lẹ, tôi không có thời gian rãnh mà nghe ông lảm nhảm đâu.Thảo Thanh thiếu kiên nhẫn, vì sức còn yếu nên giọng điệu rất nhỏ, nhưng mà câu chữ lại rất là đáng ghét.Không câu nệ thời gian nữa, bác sĩ nói nhanh:- Về sau cô Trịnh sẽ không thể có con được nữa ạ.
Tôi rất lấy làm tiếc.- Cái gì, chó chết, bọn khốn các người.
Tại sao tôi lại không thể có con được nữa chứ.- …Vị bác sĩ thật không biết phải nên nói như thế nào cho Thảo Thanh hiểu.
Dù sao mọi việc trở nên tệ như thế, tất cả cũng là do cô ta tự chuốc lấy.Bác sĩ chỉ ở lại nói thêm vài câu khuyên nhủ cô ta.
Sau đó cũng mau chóng đi ra ngoài.Để lại trong phòng là một cô gái xinh đẹp có đủ, nhưng rất tiếc cô gái ấy lại đang phát điên, đập phá ném gối điên cuồng tứ tung.…-------------------------------…Sau một đêm nghỉ ngơi ở bệnh viện Đa Thành, Úc Noãn cũng sớm khoẻ lại và rất nhanh đã xuất viện.
Giang Mạc thì vẫn còn nổi một ít mẫn đỏ trêи người, nhưng không muốn rời xa Úc Noãn, hắn liền trốn viện đi về theo cô.Chân của Úc Noãn thì bị bông gân phải đến tận một tuần mới khỏi.
Vì vậy cô khó mà giấu Giang Ngọc Mỹ được.Đến lúc đi về nhà của Giang Mạc, Giang Ngọc Mỹ thấy một bên chân của Úc Noãn băng bó, bà hoảng hốt chạy đến.
Lo lắng quan sát cô.
Còn cho cả người giúp việc mau chóng nấu mấy món ăn bổ dưỡng để bồi bổ cho cô.Cô ngại ngùng xua tay bảo không cần.Giang Mạc bế ngang Úc Noãn trêи tay và đi vào nhà.
Mặc cho cô có ra sức vẫy vùng vẫn không thể thoát.Ở một bên, Giang Ngọc Mỹ thấy cảnh “tình chàng ý thϊế͙p͙” này của hai người, miệng bà túm tím cười.
Gật gật đầu hài lòng vô cùng.Úc Noãn biết Giang Mạc vốn cứng đầu, nên cô mặc cho hắn muốn làm gì thì làm.
Dù sao người được hưởng lợi vẫn là cô.Lúc đi ngang qua mấy người giúp việc trong nhà, cô ái ngại đưa mắt nhìn.

Thấy ai cũng cười vui vẻ, hạnh phúc dùm cho cô và hắn.
Thấy thế mặt của cô càng lúc càng đỏ.
Cô dựa đầu lên một bên ngực của hắn, cơ thể rút rút vào vòng tay của hắn.Và khi đi ngang qua một chỗ, Úc Noãn cảm nhận rõ được ánh mắt đầy sự căm tức của ai đó.
Hiển nhiên cô rất rõ người đó là ai.Muốn chọc ả Châu tức hơn, Úc Noãn ngước mắt lên nhìn Giang Mạc, cô đưa bàn tay nhỏ bé của mình lên và vuốt lấy cái yết hầu đang nhô ra của hắn.Hắn bị giật mình, khó tin bởi hành động này của cô.
Nhìn xuống thấy điệu bộ đầy khiêu khích của cô, hắn liền cười và nói:- Em còn làm loạn là anh phạt đấy.Lời này của hắn nói ra, ai trong nhà mà chẳng hiểu.
Mấy người giúp việc xấu hổ đỏ mặt dùm Úc Noãn, tất cả đều vội vàng xoay người rời đi.
Ai làm việc nấy, không ai dám quấy rầy hai đôi trẻ đang ấu yếm nhau.Úc Noãn cười khúc khích như đứa trẻ, rụt tay về, lưỡi nhỏ thì thè ra một ít, trông cô bây giờ trẻ con đến đáng yêu vô cùng.Giang Mạc hừ ra một tiếng, trêи miệng cười khổ.
Bởi hắn thật rất muốn bây giờ đè cô ra mà “ăn sạch”.
Tiếc rằng mối quan hệ hiện tại của cả hai vẫn là không nên.
Vả lại cô vẫn còn chưa đồng ý chấp thuận hắn.Nuốt nước miếng một cái.
Hắn nhanh chóng bế cô vào phòng khách.Còn Úc Noãn thì đưa cả hai tay vòng lên cổ của hắn.
Lúc đi ngang qua ả Châu, cô cười nhếch mép coi khinh ả.
Ả bị cô làm cho điếng người, phát hiện ra bản thân đã bị Úc Noãn nhìn thấu hết, ả liền gấp rút lo sợ.
Nhanh chóng rời đi, không dám ở lại gần đó.- Em ngồi im ở đây đi, anh lên phòng kêu Dalziel.Hắn nhẹ nhàng đặt cô xuống ghế sa lon, sau đó dặn dò cô ngồi im, hắn thật xem cô như là con nít vậy.- Tôi biết rồi, chú mau đi đi.Hắn nhìn cô rồi cười một cái, sau đó cũng di chuyển hướng đi và lên phòng của Dalziel.Giang Ngọc Mỹ cũng từ sân nhà đi vào trong.

Ngồi xuống cạnh Úc Noãn, bà nắm lấy tay của cô, vỗ nhẹ lên mu bàn tay và nói:- Sao con bất cẩn quá đi, làm ta lo gần chết.- Không sao đâu ạ, vài hôm là khoẻ liền thôi.- Ừm, vậy thì tốt rồi.Hai người ngồi trò chuyện một chút, không khí đang hài hoà, vui vẻ.
Thì bất ngờ thay, Katia đi vào trong nhà.Trước ánh mắt đầy kinh ngạc của Giang Ngọc Mỹ.
Bà không thể tin nổi, Katia thế mà lại xuất hiện ở đây.
Cả người của bà cứng ngắc, môi mấp mấy muốn nói gì đó những không thể phát ra tiếng.Mặt khác, Katia và Úc Noãn chạm mặt nhau.
Cả hai vô cùng bất ngờ.
Katia vội chạy đến, Úc Noãn cũng rất nhanh đứng dậy, thoáng chốc hai cô gái trẻ đẹp ôm chầm lấy nhau.Giang Ngọc Mỹ bây giờ như hoá thành tượng đá.
Mắt giương to nhìn hai người ôm nhau và trông vô cùng thân thiết.Còn chưa kịp định hình lại mọi chuyện, thứ bà lo sợ nhất đã tới.Katia nhìn sang bà, âm thanh ngọt ngào lên tiếng nói:- Bác gái, con đến thăm bác và anh Giang Mạc ạ.Giang Ngọc Mỹ chưa kịp lên tiếng, Úc Noãn đứng cạnh bên, vẻ mặt hoang mang nhìn Katia rồi nhìn sang Giang Ngọc Mỹ.
Cô hỏi ngay Katia:- Katia, cậu quen bác Mỹ sao?Katia thành thật trả lời:- Tất nhiên rồi, bác ấy là mẹ chồng tương lai của mình mà.Nói xong, Katia chưa hiểu chuyện gì, nét mặt vẫn cứ cười vui vẻ.
Còn Úc Noãn và Giang Ngọc Mỹ ngơ ngác, nhất là Úc Noãn.
Cô mơ hồ nhìn sang Giang Ngọc Mỹ, môi mấp máy hỏi lại cho kỹ:- Mẹ chồng tương lai? Thật sao ạ?- Chuyện đó… chuyện đó…Giang Ngọc Mỹ xoắn tít cả lên, hai tay nắm chặt vào nhau, nét mặt trắng bệt đầy lo lắng.
Bà im lặng, không dám trả lời câu hỏi của Úc Noãn.Đúng lúc này có giọng nói vang lên:- Tất nhiên là không phải rồi.Giang Mạc một thân cao lớn, trêи tay bồng bề một đứa trẻ đáng yêu.
Mắt to tròn chớp chớp, miệng nhỏ cười vui vẻ..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.