Nữ Phụ Nhưng Vẫn Có Thể Tồn Tại

Chương 59:




Giang Mạc sau khi cúp điện thoại với Giang Ngọc Mỹ.
Hắn liền lẽo đẽo theo đuôi của Úc Noãn và đi tới phòng bếp.
Lúc này hắn thấy cô đang rất bận rộn, một bên đang thái rau củ, chớp mắt vài cái lại thấy cô đang đứng ngay nồi nước trêи bếp.
Lại chớp thêm vài cái là thấy cô đang đứng ở chỗ khác và làm việc khác.
Nhìn cô thật không khác gì là siêu nhân vậy, có đến ba đầu sáu tay, rồi có thêm tốc độ nhanh như chớp nữa.
Hắn thật sự rất là nể phục với cái độ đảm đang, khéo léo của cô.
Hắn cảm thấy năm năm qua không ở bên cô, đã làm cho hắn bỏ lỡ mất phần trưởng thành này của cô rồi.
Hắn thấy đáng tiếc vô cùng.
Không chậm chạp nữa, hắn xắn tay áo lên và đi vào phòng bếp.
Hắn nói:
- Để tôi giúp em.
Nhưng chưa kịp đụng tay vào củ cà rốt nằm trêи bàn.
Hắn liền bị Úc Noãn chặn lấy, cô dùng cái muôi múc canh và chĩa thẳng vào người hắn.
Cô nói:
- Chú đứng im ở đấy, đừng có động tay chân vào cái gì hết.
Tôi tự làm được.
Hắn bị cô chặn lại, bản thân có chút ngỡ ngàng chưa kịp hiểu lý do.
Thì vài giây sau, cô nói tiếp:
- Bộ chú muốn tiếp tục biến căn bếp nhà tôi thành đống tro tàn à.
Cô vừa dứt lời, cái hắn nhớ tới thảm hoạ hôm qua của mình liền có chút chột dạ.
Hắn chớp mắt mấy cái rồi tiếp tục cầm cái củ cà rốt trêи bàn.
Hắn vẫn cứ hiên ngang đến bên cạnh cô và nói:
- Chuyện hôm qua là tôi sai, hay là… hôm nay em dạy cho tôi nấu ăn đi.
- Thôi thôi, tôi chẳng dám dạy chú đâu.
Cô lắc đầu lia lịa từ chối.
Bởi vì sao, bởi vì lỡ như trong lúc dạy hắn nấu ăn, mình mà lỡ cáu gắt lên với hắn, là có khi hắn thuận tiện cầm dao trêи tay và “xẻng xẻng” với mình mất.
Dạy hắn nấu ăn khác nào tạo thời cơ cho mình tìm đến cõi âm.
Nhưng mà hắn vẫn cứ kiên trì, mặc định muốn cô dạy cho hắn.
Đã thế hắn còn nói:
- Em dạy tôi, sau này tôi sẽ thường xuyên nấu cơm, bồi bổ cho em.
Ối giời ơi, đây khác nào là đang dụ dỗ cô sao? Cô nghe hắn nói vậy phút chốc hai bên mang tai đỏ lên.
Cô quay mặt sang chỗ khác rồi cắn nhẹ môi nói:
- Dạy thì dạy.
Cô dứt lời lại cảm thấy sao bản thân dạo này dễ dãi quá.
Được khen hay dụ dỗ vài cái là người ta bảo gì liền gật đầu đồng ý ngay.
Haizz, chắc cô phải cố gắng khắc chế cái tính này của mình mới được.
Trong suốt thời gian nấu cơm, Úc Noãn rất tận tâm chỉ hắn cách thái rau củ.
Lúc đầu tuy có chút vụng về, cắt hình rất là xấu.
Nhưng về sau lại dần trở nên tốt hơn rất nhiều.
Đúng là người tài giỏi thông minh dạy cho có khác.
Úc Noãn cảm thấy bản thân mình thật là một giáo viên ưu tú, tự cô thầm khen và nâng bốc bản thân mình lên.
Nếu như Giang Mạc mà biết được cô suy nghĩ như vậy, chắc là hắn sẽ trêu ghẹo cô hoài mất.
…------------------------------…
Cô để hắn đứng một bên, và giao hết nhiệm vụ thái rau củ cho hắn làm.
Còn cô thì đang đứng canh nồi xương hầm, nêm nếm vài chút gia vị cho vừa miệng.
Sau đó cô đến bồn rửa, rửa miếng mỡ heo to.
Cô tính lát nữa thắng ra và làm tóp mỡ.
Nhưng cô nào có ngờ mọi chuyện chút nữa sẽ trở nên vô cùng là thảm hại…
Bởi vì khi cô vừa rửa miếng mỡ và cắt nhỏ ra xong, thì phát hiện ngoài cửa có tiếng gõ.
Cô nghĩ chắc là Giang Ngọc Mỹ tới.
Thế nên là rất nhanh chân chạy ra mở cửa cho bà.
Và để lại Giang Mạc ở trong bếp.
Đến khi cô ra mở cửa thì lại thấy không phải Giang Ngọc Mỹ.
Hoá ra là một anh giao hàng, anh ấy tới giao hàng cho Phương Dung.
Úc Noãn rất bình thường và nhận lấy hàng.
Và rồi khi xoay người đi vào phòng bếp.
Cô thấy Giang Mạc hắn đang cầm cái rổ miếng mỡ heo đó lên.
Và hắn đang bỏ vào từ từ vào cái chảo nóng đang đặt trêи bếp.
Cô giật mình hoảng sợ, vội vàng chạy đến.
Vừa chạy vừa la to:
- Khoan đã, đừng có bỏ vô…
Nhưng hắn nào có kịp trở tay, một rổ mỡ heo to bỏ ào vào cái chảo nóng và bắn lên tung toé.
Úc Noãn lúc đó nhanh chân chạy lại và kéo hắn ra chỗ khác.
Chỉ tiếc rằng mỡ heo quá nhiều, nó văng lên tứ tung.
Úc Noãn bị văng mấy miếng lên tay, bị cái nóng ảnh hướng tới nên là cô sơ y đứng loạng choạng và vô tình đụng ngay vào thành nồi đang hầm xương.
Cô bị phỏng cả một mảng tay, nhưng nào có để ý đến.
Việc quan trọng bây giờ chính là đậy nắp cái chảo và tắt bếp.
Với thao tác xử lý nhanh nhẹn, cô cũng hoàn thành thử thách đầy cam ro này.
Cô quay sang liếc cái tên Giang Mạc này một cái.
Rồi tính lên tiếng trách móc, nhưng mà chưa kịp nói thì hắn đã vội lao người đến trước mắt cô.
Đã thế còn kéo cái tay bị phỏng của cô cho vào bồn nước và xả nước mát.
Lúc này cô mới nhận ra là bản thân đã bị phỏng.
Khi nãy mọi chuyện xảy ra nhanh qua cô nào có kịp để ý gì đâu.
Bây giờ phát hiện thì thấy có chút nóng rát.
May mà có xả nước lạnh nên đỡ đi phần nào.
Giang Mạc đứng kế bên, mặt mày đầy vẻ lo lắng, gấp rút lại hoảng sợ.
Hắn cứ liên tục nói những lời trách với cô:
- Này, sao em lại khờ như thế.
Sao lại kéo tôi ra làm gì để giờ bị phỏng mất rồi này.
Em thật là khờ quá rồi đó.
Nghe thấy những lời trách cứ của hắn, cô thật muốn đấm vào bên má hắn vài cái.
Chẳng phải do hắn mà ra sao.
Nhưng dù sao khi cô nhìn kỹ vẻ mặt đầy lo lắng đấy của hắn, tâm trạng liền có chút vui vui.
Coi như hôm nay đành tạm tha cho hắn vậy.
Thấy hắn đã xả nước được tầm năm phút rồi.
Cô liền rụt tay lại và nói:
- Xả vậy là được rồi, chỉ là bỏng nhẹ thoa thuốc vào là xong ngay.
Nhưng mà tính tình của hắn vốn luôn bộc trực lại hay nóng vội.
Nên là nào có để im mọi chuyện như vậy được.
Hắn dùng sức mạnh của mình và áp chế cô, kéo cô đi lên xe hơi của hắn.
Hắn nhất định phải chở cô đến bệnh viện mới được.
Cô thì dù có phản kháng, giằng co cỡ nào đi nữa.
Thì kết quả vẫn sẽ mãi luôn là thất bại.
Cô chỉ đành an phận ngồi im trêи xe của hắn.
Mặc cho hắn muốn chở đi đâu thì đi.
Đến bệnh viện Đa Thành.
Bệnh viện trung tâm lớn nhất ở thành phố A nói chung và cả nước ngoài nói riêng.
Bệnh viện ở đây cao tới tận hai mươi tầng, lớn vô cùng lớn.
Úc Noãn nhìn thấy mà còn ngước mắt khâm phục.
Giang Mạc đậu xe ngay trước toà nhà của bệnh viện.
Hắn muốn đi xuống xe và mở cửa cho cô.
Nhưng cô đã ngăn cảm và còn kêu hắn ngồi ngoài này đợi đi:
- Chú ở đây đợi đi, tôi có còn là con nít đâu mà không tự đi được.
- Nhưng mà…
Cô chép miệng tỏ ý không thích, hắn nhận ra nên đành ủy khuất, nghe lời cô.
Dù cho có quan tâm đi nữa nhưng mà hắn vẫn sợ cô giận hắn lắm.
Mãi mới có cơ hội được ở bên cô nên là hắn đành kiềm chế bản tính của mình lại.
Cô bước xuống xe và đi vào trong.
Được sự chỉ dẫn của chị y tá ngay quầy tiếp khách.
Cô đi vào thang máy và bấm nút lên tầng số năm.
Đây là tầng chuyên về các vấn đề bỏng nhẹ.
Ở đây thật sự là một bệnh viện rất là đặc biệt.
Thiết bị hay dụng cụ xịn sò thì không nói, nhưng ở đây được cái là những chuyên môn và vấn đề của bệnh nhân đều được chia ra.
Nếu tầng năm mà cô đang đi lên là chuyên về vấn đề bỏng nhẹ, thì ở tầng bốn là vấn đề bỏng nặng.
Rồi những tầng khác là những vấn đề riêng biệt khác nhau.
Tầng càng cao thì vấn đề của bệnh nhân càng nhẹ.
Nhưng mà đa phần ở hai tầng gần trêи cùng là chuyên dụng cho các bác sĩ, y tá, trưởng khoa… ở lại.
Nói cách khác chính là khu ký túc xá cho những người ở lại trực ca đêm.
Còn tầng cao nhất và cuối cùng là phòng họp và phòng của vị chủ tịch đứng đầu bệnh viện Đa Thành này.
…--------------------------…
Ting.
Cửa thang máy mở ra, Úc Noãn nhanh chân đi ra ngoài và đến phòng khám được dặn.
Nhìn ở bảng hiệu ở ngoài, thấy ghi là Trưởng khoa Bỏng.
Cô lại còn thấy một cái tên rất là quen thuộc.
Tên vị bác sĩ này là Trịnh Nhân, cô thấy có chút quen quen nhưng rồi cũng thôi, chẳng cần phải để ý gì nhiều tới tên bác sĩ làm gì.
Cô đưa tay lên gõ vài cái, thì bên trong mở ra là một cô y tá rất là xinh đẹp, dáng người đầy đặn, vòng nào ra vòng nấy rất là đẹp và… quyến rũ.
Cô thầm nghĩ:
“Y tá bây giờ dáng vóc của ai cũng đẹp như vậy sao?”.
Cô y tá theo hướng tay chỉ dẫn Úc Noãn ngồi vào trong.
Cô y tá mỉm cười nói:
- Chị đợi một chút nha, bác sĩ sẽ tới ngay.
- À à tôi hiểu rồi.
Cảm ơn chị.
Úc Noãn lịch sử, phải phép trả lời lại.
Sau đó bản thân liền ngồi im một chỗ chờ vị bác sĩ kia.
Còn chị y tá kia thì cũng đi ra ngoài vì cô ấy còn có chút việc cần phải xử lý.
Úc Noãn nhìn nhìn cô ấy rồi cũng cười, gật nhẹ đầu tỏ ý chào tạm biệt..

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.