Nữ Phụ Khuyết Tật Thật Đáng Thương!

Chương 36: Thu nhi, sinh nhật vui vẻ. [vết thương lòng?]




[Không NP với cặp chính, Tuần Vũ, Lạc Quyên. Lãng Nịnh Thu Của Lăng Quyền, Tuần Nghiên chính thức là nam chính loại của Cái Gì Mà Yêu. Ta thấy ta sắp hướng ngược lại của không NP với Lãng Nịnh Thu...]
Lãng Nịnh Thu bước chân qua cổng trường. Trên người là bộ váy dành cho nữ sinh của trường. Làn da socola đã mất từ lâu, thay vào là trắng ngần. Khuôn mặt xinh hơn rất nhiều, đôi mắt đã to ra không ít không có sự hờ hững như trước. Lông mi cong khẽ động, hàng lông mày trăng khuyết, cánh môi hồng không còn vênh. Công chúa socola đã mất, thay vào là nữ thần thật sự. Dưới ánh mắt vui mừng của Fan mình. Cô ta mỉm cười, cao giọng nói: "Tối nay sinh nhật của tôi, tôi sẽ lập một trò chơi để tìm ra fan chân chính, những fan chân chính sẽ được dự sinh nhật của tôi! Hẹn các bạn vào buổi trưa, ở sân bóng!" Lãng Nịnh Thu nói xong bước vào trường.
Các người hâm mộ Lãng Nịnh Thu hò hét, nhìn theo. Mỗi người một suy nghĩ.
Fan A: Nữ thần đẹp quá đi!
Fan B: Công chúa socola của lòng tôi trắng hơn rồi! Đẹp hơn rồi!
Fan C: Tối nay nữ thần nhất định sẽ đẹp!
...
"Thu nhi." Giọng nói mang theo chút giá lạnh này làm Lãng Nịnh Thu khựng lại bước chân.
Tay theo bản năng nắm váy. Cô ta điều chỉnh nét mặt bỗng méo mó của mình, xoay người đối diện với Tuần Nghiêm.
"Tuần thiếu gia? Cái gì đã khiến anh gọi tôi lại thế?" Lời Lãng Nịnh Thu vừa nói ra làm tất cả mọi người ở đây bàn tán.
Tuần Nghiêm nhìn Lãng Nịnh Thu, "Thu nhi... em vẫn tốt chứ?" Lãng Nịnh Thu bật cười, cô ta hạ giọng, "Bị anh đá, tốt được sao?"
Mọi người ồ lên: Nữ thần bị đá? WTF? Không phải chứ? Chụp hình! Đăng tin này mới được!
Thế là tất cả rút điện thoại, người chụp, người quay.
"Anh xin lỗi." Tuần Nghiêm nói tiếp: "Không mong em có thể tha thứ, chỉ mong em hạnh phúc hơn khi chúng ta chia tay, và hiểu tình cảm lúc trước chỉ là thoáng qua."
Lãng Nịnh Thu cười mỉa mai, "Hả há... Thoáng qua?" Thoáng qua nhưng đủ để tạo nên vết thương trong tim, trong lòng cô ta như vậy là thoáng qua? Bao năm với nhau là thoáng qua? Là ngộ nhận yêu cô ta thì đúng hơn! Ngộ nhận nhiều năm, hắn vốn yêu Liệu Tuyết Tình từ lâu rồi. Hừ, cô ta muốn xem, hắn thành kẻ thứ ba sẽ có bộ dạng gì.
Lãng Nịnh Thu nhẹ giọng nói: "Thả chó, tiễn vong, chỉ mong chó không cắn người, vong không theo người khác làm hại họ." Một câu ám chỉ, lại xúc phạm, sỉ nhục Tuần Nghiêm.
Lãng Nịnh Thu bước chân tới bên Tuần Nghiêm, ghé tai hắn, nói nhỏ: "Với những gì anh làm với Liệu Tuyết Tình, nghĩ và đếm đi honey. Nó rất nhiều đấy." Tuần Nghiêm đơ ra.
Lãng Nịnh Thu quay đi, bước tiếp bước chân dở dang, mặc Tuần Nghiêm ngơ ngác.
"Với những gì anh làm với Liệu Tuyết Tình, nghĩ và đếm đi honey. Nó rất nhiều đấy."
Câu nói luôn quay quanh tai Tuần Nghiêm.
Tát, tạo nên vết sẹo, đánh gẫy chân, xem như thứ rác rưởi, dẫm đạp lên tình cảm, tình yêu ấy...
Tuần Nghiêm thức tỉnh nhờ tiếng điện thoại. Hắn rút điện thoại ra nghe: "A lô."
Tuần Nghiêm nghe xong điện thoại thì nét mặt hóa lo lắng, hắn rời khỏi trường học.
...
"Tuần Vũ!" Lãng Nịnh Thu vẫy tay với Tuần Vũ ở xa xa.
"Thu Thu? Đã ổn chưa?" Tuần Vũ bước tới, nhìn Lãng Nịnh Thu, hỏi han.
Lãng Nịnh Thu tươi cười,"Chưa bao giờ ổn hơn bây giờ. Ai zo, bảnh trai, soái ca hơn rồi nhỉ? Có bạn gái có khác nha!" Giọng điệu trêu đùa làm Tuần Vũ giơ tay gãi đầu, ngượng ngùng.
"Hí hí, đây là thiếp mời, tối nay tới dự tiệc sinh nhật của tôi nhé! Giờ thì không phiền nữa, tạm biệt!" Lãng Nịnh Thu nói xong hoạt bát chạy đi.
Tuần Vũ, xin lỗi, trách anh bị con tiểu giả tạo Khương Ái Ái nhắm, nhưng yên tâm, tình yêu của anh còn phải kéo dài.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.