Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 47:




Hề Như Quỳnh mở to mắt hết cỡ, chiếc dây chuyền ! Dây và hình dáng mặt giống chiếc mà nàng đang đeo y đúc, chỗ khác biệt là màu, chiếc Mộ Thừa Hoan đang đeo là màu huyết, bên trong như có máu đang lưu động.


" Như Quỳnh, cô thất thần gì vậy?" Bạch Doãn thì thầm vào tai nàng.


" A... ta không..." Nàng giật mình thoát khỏi cơn bàng hoàng.


" Ta thấy cô nhìn chằm chằm vào người ta, cô quen hắn?" Bạch Doãn nói ra nghi vấn.


" Không, ta không quen." Hề Như Quỳnh lắc đầu, còn thực sự có quen hay không, nàng cần phải xác nhận.


Mộ Thừa Hoan nhìn vào Khang Vương


" Vị này là..."


Bạch Doãn vội vàng lên tiếng


" Đây là Bát vương gia."


Mộ Thừa Hoan nghe vậy không hề khiếp sợ mà quỳ xuống ngay. Hắn chỉ bình thản nắm quyền, ung dung hành lễ.


" Tham kiến Bát vương gia. Ngài đến đây mà không nghênh đón từ xa, thứ lỗi cho Mộ mỗ."


" Là ta đến mà không báo trước, mau đứng lên đi." Khang vương nhàn nhạt trả lời.


Bạch Doãn thầm nghĩ, tên Mộ Thừa Hoan nhà ngươi tung tích không rõ, không ai biết cách thức liên lạc, tính tình dị hủ có tiếng, có thể báo trước mà đến đã tốt.


" Còn vị cô nương này là..." Mộ Thừa Hoan đưa ánh mắt sang Hề Như Quỳnh.


Nghe hắn hỏi đến, nàng mạnh dạn bước lên một bước để quan sát kĩ Mộ Thừa Hoan, hắn có đôi mắt đào hoa, người nhìn qua có thể không bị chuếnh choáng , nhưng nếu nhìn kỹ rất có thể sẽ say đắm trong đôi quang nhãn ấy. Nhưng trái lại, nàng không bị thu hút, mà lại có cảm giác vừa nhìn đã thấy thân thiết và an toàn. Hề Như Quỳnh hơi cúi đầu, nhẹ nhàng giới thiệu


" Ta họ Hề, tên Như Quỳnh, ra mắt Mộ thần y."


Mộ Thừa Hoan gật đầu


" Mời mọi người vào trong nhà."


Dứt lời, hắn quay lưng đi trước, dẫn bọn họ theo sau. Vào bên trong nhà hắn, không hề bừa bộn thuốc thang như nàng nghĩ, mà còn rất gọn gàng, thông thoáng. Bọn họ ngồi bên cạnh bàn trà, nàng hỏi nhỏ Bạch Doãn


" Hoàng thượng bị sao vậy?"


" Đại khái là đổ bệnh nặng." Bạch Doãn trả lời qua loa.


" Ờ..."


Thấy hắn không có ý định nói kĩ càng, có lẽ là khó nói, nàng không gặng hỏi thêm. Mối quan tâm của nàng hiện tại cần xem xét Mộ Thừa Hoan có phải là ca ca của nàng hay không.


"Mộ mỗ không hay thưởng trà, chỉ có loại trà này, mong chư vị dùng tạm."


" Không việc gì, làm phiền Mộ thần y rồi."


Hề Như Quỳnh nhấp thử một ngụm, vị hơi giống trà Thiết Quan Âm ở hiện đại, nhưng có chút khác biệt, vị đắng có phần nồng hơn.


"Danh thần y tại hạ không dám nhận, gọi là Thừa Hoan là được rồi."


" Được. Vậy chúng ta vào chuyện chính."


" Nếu có thể giúp, Mộ mỗ nhất định sẽ dốc sức, có điều..."


" Có điều gì?" Khang vương nhíu mày, dám bàn điều kiện với hắn?


"Nghe nói trong Hoàng thất có Hồng sâm băng ngàn năm, tại muốn có nó. "


Nghe xong yêu cầu của hắn, Bạch Doãn và nàng đều sửng sốt. Hồng sâm băng ngàn năm có thể bào chế ra thuốc giải, dùng nó chống lại mọi bách bệnh. Thứ quý giá như vậy... Duy nhất có Khang vương mày không thèm nhíu.


Mộ Thừa Hoan nhếch môi cười nhạt, nếu không đồng ý, đừng hòng hắn giúp. Mộ Thừa Hoan cả đời hắn, chưa phải chịu thiệt cái gì, hắn không giúp không người.


" Được." Khang vương gật đầu không do dự. Hồng sâm băng kia không phải ai cũng biết cách bào chế, ngự y trong cung đều vô năng, không sao cắt nổi một lớp của nó, quý giá đến mấy mà không biết dùng, cũng chỉ là vô dụng.


Lần này đến nàng và Bạch Doãn chuyển sang há hốc miệng. Không thèm suy nghĩ, nhanh như vậy đã đồng ý.


Mộ Thừa Hoan ngay lập tức cười tươi


" Khang vương gia quả là hào phóng... Mộ mỗ xin rửa tai nghe yêu cầu."


Khang vương liếc mắt đến Hề Như Quỳnh, ngụ ý rất rõ, người không liên quan xin mời ra ngoài. Nàng định cáo từ, Bạch Doãn lập tức kéo tay nàng đứng dậy


" Như Quỳnh, ta với cô ra ngoài đi dạo chút đi?"


" A... Được." Thực ra nàng còn muốn nghe...


Hề Như Quỳnh và Bạch Doãn đi ra ngoài, mọi thứ xung quanh như thu hút nàng, mùi thảo dược thoang thoảng khiến người thư thái.


" Cô đã đỡ đau chưa?"


Đau? Ngớ người ra một chút, hóa ra hắn hỏi nàng về chiếc chân bị trật.


" Còn có chút thôi, nhưng không ảnh hưởng đến việc đi lại nhiều ."


"Vậy thì tốt rồi."


Hề Như Quỳnh gật nhẹ đầu, tiếp tục nhìn ngắm xung quanh, nàng muốn tìm ra vết tích của chủ nhân ngôi nhà này thời gian qua đã có cuộc sống như thế nào. Vậy nên, không khí chìm vào im lặng.


" Mái tóc của cô, thế kia là như thế nào?." Bạch Doãn phá vỡ sự tĩnh mịch, dù đã biết trước đáp án, nhưng hắn vẫn muốn nàng tự mình nói cho hắn.


Nàng vô thức đưa tay lên mái tóc đã dài hơn trước kia khoảng gần hai gang tay, khẽ thở dài.


"Khi thân phận bị vạch trần, có một số chuyện ngoài ý muốn xảy ra, nên ta đã tự cắt nó." Nàng không có ý định muốn kể cặn kẽ...


" Vậy... thời gian qua cô sống có tốt không?"


" Tốt lắm..." Hề Như Quỳnh cụp mắt, có Điền Văn Tứ, cuộc sống của nàng tốt lắm...


Thấy nàng trốn tránh ánh mắt, đôi vai rũ xuống, hắn nghĩ rằng nàng chỉ đang giả bộ kiên cường. Đột nhiên, hắn muốn che chở cho nàng, suy nghĩ này khiến hắn không khỏi giật mình.


Lâu sau, Bạch Doãn lại cất tiếng


"Tin cô phải đến biên giới chịu phạt thì một thời gian sau ta mới nghe, không ngờ cô lại xuất phát nhanh như vậy, thứ lỗi cho ta đã không biết sớm..."


" Ta không sao đâu mà, biết sớm thì có ích lợi gì chứ..." Hề Như Quỳnh lặng lẽ nói, âm lượng càng về sau càng nhỏ dần. Nhưng người học võ như Bạch Doãn hiển nhiên nghe thấy rất rõ, đột nhiên hắn cảm thấy chua xót.


" Ta..." Có thể sắp xếp cho cô chỗ ở tốt hơn rất nhiều...


Lời nói đến đầu môi rồi được sửa lại thành câu bông đùa.


" Ta có thể đến tiễn bằng hữu một đoạn, ít ra còn đưa cho cô thêm chút ngân lượng, sống cho thoải mái !"


Bỗng Hề Như Quỳnh quay sang hắn, nở một nụ cười vui vẻ tươi tắn, tiếng cười giòn tan như chuông gió, gió bên ngoài thổi nhẹ làm mái tóc buông xõa của nàng bay chầm chậm, cùng với tiếng xào xạc của rừng cây xung quanh khiến Bạch Doãn ngẩn ngơ.


" Thật sự muốn đến tiễn ta sao? Bạch công tử thực sự coi ta là bằng hữu sao?" Suy nghĩ này khiến nàng thật vui vẻ, nếu Bạch Doãn thực sự coi nàng là bằng hữu thì hắn chính là người bạn đầu tiên ngoại trừ Tam của nàng ở thế giới này.


" Cũng có thể coi là như vậy..."


" Vậy thì tốt quá !"


" Thực ra..." Hắn không thực tâm coi nàng là bằng hữu lắm...


Nhưng Hề Như Quỳnh không để vào tai, nàng tíu tít


" Nếu đã là bằng hữu, thì cách xưng hô có vẻ quá xa lạ rồi, ta có thể gọi Bạch Công tử là gì đây?"


" Tên chữ của ta là Doãn Nặc."


Doãn Nặc, lẩm bẩm tên này trong miệng,nghĩa là chấp thuận lời hứa.


" Ta gọi ngươi là Nặc Nặc được không?" Hứa Hứa, Hứa Hứa, đọc thuận miệng hơn.


" Không thành vẫn đề." Bạch Doãn ý cười đầy mắt, cảm giác như hắn đã bước đến gần nàng thêm một chút.


" Nặc Nặc, Vậy sau này nếu ta gặp khó khăn, thì nhớ phải chiếu cố ta !" Hề Như Quỳnh cười ha ha nhờ vả.


" Được." Bạch Doãn cười đến dịu dàng. Đưa tay vén lại mái tóc rối của nàng. Nàng cười tươi rói, nhưng ánh mắt đượm buồn, hắn muốn xóa bỏ làn sương mù trong đôi mắt nàng.


" Như Quỳnh, hay là..." để ta chăm sóc cô được không...


" Bạch công tử !"


Lời Bạch Doãn chưa kịp nói ra, đã bị một tiếng gọi trong trẻo cắt đứt. Nàng và hắn đều hướng đến phía tiếng phát ra, cả hai đều trợn tròn mắt. Hề Như Tình ! Làm sao nàng ấy có thể tìm đến được đây?


***********************
Các nàng ôn học kì vất vả lắm phải không? Giải lao đọc truyện chút đi, chương này ta đặc biệt tặng những độc giả của ta đang ôn thi để giải trí. Ta cũng đang ôn thi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.