Nữ Phụ Không Vô Tâm

Chương 3:




Nàng đang trên đường đi đến chính điện của Hề phủ, là Mẫu thân gọi nàng đến để sắp xếp lại hôn ước của nàng với Bát vương gia.


Sau một thời gian tĩnh dưỡng, vai nàng đã khỏi, thậm chí còn tăng thêm mấy cân nữa !


Nhìn còn béo thêm rất nhiều. Ôi, thân thể nặng nề này muốn dìm chết nàng hay sao ? Ở kiếp trước nàng tuy không xinh đẹp, nhưng ít ra nàng cũng không có béo đến mức như thế này đâu. Thân hình ì ục, nặng nề, da sạm sạm, không hề trắng muốt , đôi mắt thì híp lại chắc là do béo, may mà mũi không bị củ tỏi nên còn nhỏ nhắn, môi không quá dày cũng không quá mỏng, được gọi là ổn, nhưng khi nhìn vào khuôn mặt thì... Ôi kìa, nàng chán nản khi nhìn vào dung mạo của mình. Hoàn toàn như bị thịt lấp hết , nàng rất sốc khi nhìn vào gương, còn sốc hơn nữa khi Tam vào trang điểm cho nàng...


Trang điểm kiểu gì đây ? Định biến nàng thành con lợn lộng lẫy sao? Gì mà chói lóa khoa trương thế này ! Nàng sống chết đòi gỡ bớt trang sức xuống. Dù nàng không chết vì bị giết, thì cũng bị chết vì gãy cổ !


Thật không hiểu thân chủ ngày xưa làm sao mà có thể chịu được đống trang sức như vậy.


Trở về thực tại, nàng cố gắng đi chầm chậm để nha hoàn đi lên trước, che đi dấu vết rằng chủ tử thật đã bị thay đổi.


Đi vòng vèo vài đoạn cuối cùng cũng đến một tòa điện lớn. Nhìn rất đẹp nha,  bên ngoài toàn hoa thơm cỏ lạ trải dài đến cửa điện. Quả nhiên 'mẫu thân' này rất biết hưởng thụ cuộc sống.


Một ma ma đã khá già tuổi đến đón tiếp :


'Ôi chao, Nhị tiểu thư người đã tới rồi sao? Phu nhân đã rất lo lắng cho người, để lão nô đi bẩm báo với phu nhân !'


Nếu nàng không nhầm thì đây chính là Phương ma ma, tâm phúc của 'mẫu thân'.


Mẫu phân với thân thể này có quan hệ rất không tốt, mẫu thân đã biết nàng không phải là con ruột của nàng ta, nàng ta rất nghiêm khắc với nàng. Nhưng vì nữ phụ có lão phu nhân chống lưng nên nàng ta không dám làm gì quá đáng. Cũng vì nữ phụ được lão phu nhân rất chiều chuộng vậy nên mới đâm ra ngang ngược coi trời bằng vung. Quả thật là cháu hư tại bà, quá cũng là một cái bi kịch đi !


Còn vì sao lão phu nhân chiều chuộng nàng ? Nàng là con của ân nhân từng cứu mạng lão phu nhân. Gia đình kia của nàng gặp bi kịch nên tới đây đòi ân tình cũ.


Lão phu nhân là người đem nàng tới đây để tráo với nữ chính từ khi mới sinh ra . Nữ chính bị mất một thời gian lưu lạc. Lê thị vô tình nghe được sự thật về con mình, vội vội vàng vàng đi tìm con ruột. Một lần bà ta đi đứng không cẩn thận,ngã xuống vách núi, may mà nữ chính cứu kịp thời !


Mẹ nhận ra con, vì nữ chính có vết bớt đỏ hình hoa đào ở vai, rất đặc biệt ! Bà ta đem nữ chính về. Nhưng vì đã bị Lão phu nhân răn đe, nên không thể nói sự thật cho con gái ruột và toàn thiên hạ biết.


Sau đó nữ chính đã được nhận về với danh nghĩa cứu mạng phu nhân, chỉ được nhận làm nghĩa nữ. Lê thị lấy lí do tuổi lớn hơn nữ phụ và đưa nữ chính lên làm Đại tiểu thư của Hề phủ. Nhưng thực ra, nữ phụ còn sinh trước nữ chính mấy tiếng. Hiện tại nữ chính đang là tỷ tỷ của nàng - Đại tiểu thư Hề Như Tình, nhưng không phải là đích nữ.


Điều này làm Phu nhân Lê thị vô cùng ấm ức. Phải rồi, con ruột của mình mà không được nhận lên hàng chính thất, phải dùng với thân phận khác, con của người khác từ đâu nhảy xuống cướp mất những thứ đang ra con mình được hưởng thì ai chẳng ấm ức cơ chứ ?


Nàng chỉ biết não nề thở dài.


'' Làm phiền Phương ma ma rồi !''


Sau đó nàng nháy mắt với Tam, Tam nhanh ý liền dúi vào tay Phương ma ma một thỏi bạc, Phương ma ma cười tít mắt quay vào bẩm báo, rất nhanh sau đó nàng được phu nhân gọi vào.


Trước mắt nàng là một người phụ nữ rất trẻ tầm ba mươi hai đến ba mươi lăm tuổi. Nàng không quá bất ngờ vì ở cổ đại họ thường kết hôn và có con rất sớm. Nhìn phu nhân là người phụ nữ mặc cẩm y phục sang trọng, quý phái , đôi mắt đẹp sắc bén, ngũ quan đẹp đẽ mặn mà. Không tìm thấy dấu vết thời gian trên khuôn mặt bà ấy, chứng tỏ đã được bảo dưỡng rất kĩ lưỡng. Nhưng rất tiếc, đây không phải mẹ ruột của thân thể này.


Đôi mắt sắc bén của Lê Thị nhìn nàng khinh bỉ không che giấu.


Đáng lẽ ra, hôn ước này là của con gái bà, nhưng con bé này nhảy ra ngăn cản mọi điều tốt đẹp đến với con của bà, thật là làm bà tức chết ! Càng nhìn Hề Như Quỳnh bà càng chướng mắt.


Nàng ngạc nhiên, tại sao Lê thị nhìn  nàng khinh bỉ mà không thèm che đậy? Hẳn là nữ phụ trước đây rất ngốc đi, khù khờ không hề nhận ra rằng mình bị chán ghét. Vẫn cuốn quýt lấy Lê Thị và gọi 'Mẫu Thân' luôn miệng.


Thu lại suy nghĩ, nàng khéo léo hành lễ


' Quỳnh Nhi thỉnh an mẫu thân.'


Dù sao cũng phải đề phòng trước, nàng len lén nhìn lên, vẻ khinh miệt trên gương mặt ấy vẫn không thay đổi. Kì lạ thật, người phụ nữ như bà ta sao có thể sinh ra một người con gái thánh nữ như Hề Như Tình chứ?


Lê thị giả tạo lên tiếng quan tâm.


'Đứng lên đi, ta nghe nói vai con bị thương? Sao con bất cẩn thế chứ? Lại đây ngồi xuống đi, vừa mới khỏi dậy không nên vận động nhiều ! "


Hề Như Quỳnh cãi lại trong bụng, làm ơn đi, thân thể này của nàng không vận động thì để thành con heo thực sự à? Nàng thầm đảo mắt, tạ ơn rồi ngoan ngoãn ngồi xuống.


Lê Thị chậm rãi lên tiếng


''Hôn ước của con với Bát Vương gia con có ý kiến gì không? Không có ý kiến gì thì coi như là đã hoàn thành xong hôn ước với hai bên, còn ngày thành thân thì để sau tính có được không? Con vẫn còn nhỏ tuổi...''


Lê thị thầm nghĩ, phải cố gắng kéo dài hết mức, bà chờ đến thời điểm phanh phui sự thật, đòi lại hôn ước này trở lại cho con gái bà. Bát vương gia xuất trúng tài hoa kì tài hiếm gặp, chẳng lẽ có thể rơi vào đầu con heo này, vốn nó cũng không phải là con ruột, gả cho vương gia, há chẳng là tội khi quân phạm thượng?


Lời của Lê thị nghe có vẻ hỏi ý kiến, nhưng giọng điệu cương quyết, không cho nàng từ chối. Mà nàng cũng không có ý từ chối.


''Con không còn ý kiến gì, đều theo ý của mẫu thân. Tạ ơn mẫu thân đã tác thành cho con ! ''


Nàng vờ như là mình rất vui mừng, đừng tưởng nàng không biết Lê thị nghĩ gì. Nàng đã đọc hết cuốn sách rồi, Nhưng sớm thôi, nàng sẽ trả lại tất cả cho nữ chính, trở về vị trí cũ nhanh nhất có thể, ai da, sao xuyên vào đâu lại xuyên vào Hề Như Quỳnh cơ chứ.


'Nếu không còn gì thì ta muốn nghỉ ngơi. Lui ra đi. '


Lê thị lên tiếng đuổi người. Bà không hề thích ở cùng đứa con không biết nhảy ra từ đâu này chút nào.


'Vậy Quỳnh nhi xin cáo từ, mẫu thân nghỉ ngơi cho tốt !'


Nàng nhanh chân đi ra khỏi điện, đột nhiên nàng muốn đi dạo, nàng cũng muốn xem phủ này thế nào, liền để Tam dẫn đến hoa viên, đến hoa viên thì gặp một cảnh tuyệt đẹp, lần đầu tiên nàng mới biết đến thế nào là hoa chỏ có thể e thẹn tô điểm thêm cho người. Người ở kia, xhính xác như một tiên nữ, một tiên nữ ở giữa rừng hoa, đẹp nhưng không hề trần tục! Người như phát ra ánh hào quang đến mức khiến người ra ngắm mãi không rời. Nàng không giỏi thành ngữ, nên chỉ tìm được một câu 'Nghiêng nước nghiêng thành' để miêu tả người đẹp trước mắt này.


Nàng mải mê ngắm nhìn đến thất thần, đột nhiên có tiếng thì thầm vào tai nàng


" Hề Như Tình kìa nhị tiểu thư, có nên dạy cho nàng ta một bài học không? '


Câu hỏi này đã kéo nàng thoát ra khỏi sự kinh diễm, đây là nữ chính sao? Hề Như Tình? Quả nhiên có bàn tay vàng, đẹp khiến nữ nhân cũng phải nao lòng, bảo sao Bát vương gia không chết mê chết mệt ! 


Hoa ở bên cạnh chỉ để làm nền cho nàng ấy. Chẳng như nữ phụ đây, suốt ngày chỉ gây rắc rối, người gặp người ghét ! Nữ phụ luôn ganh tị với Như Tình, nữ phụ cậy mình là 'đích nữ'  luôn bắt nạt, lên mặt với người ta. Không những thế, nữ phụ còn để cả nha hoàn cùng khi dễ nữ chính. Nhưng người ta không thèm so đo với nữ phụ, còn đối với nữ phụ rất tốt.


Nàng nghiêm mặt nói với Tam.


''Không được. Từ nay trở về sau, không được vô lễ với đại tiểu thư nữa nghe chưa? "


" Dạ?"


Người ta là Hoàng Hậu tương lai đấy ! Là mẫu nghi thiên hạ đấy ! Ngoan ngoãn ôm đùi thì sau này ta với ngươi mới có thể hảo hảo bảo toàn mạng sống. Mặc kệ Tam còn đang hoang mang, nàng đi đến gần nữ chính, quả nhiên đứng với Như Tình, nàng càng nổi bật vẻ xấu xí thô tục của mình.


"Tỉ tỉ hôm nay có nhã hứng đến đây ngắm hoa sao?"


Thấy Như Quỳnh bắt chuyện với mình, Hề Như Tình rất bất ngờ, hiển nhiên nàng không nghĩ tới vị muội muội luôn kiêu ngạo, luôn tìm cách bắt nạt nàng này sẽ nói chuyện với mình. Hề Như Tình cảm thấy hơi sợ sệt, không lẽ nàng ấy lại có ý định nào khác sao? Lần trước cố tình đẩy nàng ngã xuống hồ còn chưa đủ? Nghĩ tới nước lạnh lòng nàng liền lạnh run, Hề Như Tình chậm chạp mở miệng


"Ừm, tỷ ở trong phòng nhàm chán nên  ra đây ngắm hoa. Hiện tại là mùa xuân, hoa nở rất đẹp..."


Nhìn ánh mắt của Như Tình có chút rụt rè và đề phòng, ngay cả câu nói cũng có phần nhỏ nhẹ yếu ớt, giọng nói ngọt ngào dịu dàng chỉ nghe thôi mà cũng rất kích thích người ta muốn bảo vệ.


Tại sao thân chủ cũ có thể không "thương hoa tiếc ngọc'' đến như vậy a ? Nàng liền càng nhẹ nhàng hơn


'Vậy ta ngắm cùng tỷ có được không?"


"Thật sao?"


Giọng nói  Như Tình vui mừng pha chút ngạc nhiên, tuy nhiên cũng có sự rụt rè và nghi ngờ trong đó. Muội muội muốn ngắm hoa cùng nàng sao? Muội muội không ghét bỏ nàng nữa sao? Hay đột nhiên lại có ý định gì?, nghĩ đến đây, mày liễu không nhịn được nhíu lại một chút...


Ôi nhìn kìa,mỹ nhân nhíu nhẹ mày cũng đủ khiến người ta đau lòng, Hề Như Quỳnh liền ôn hòa


'Thật ! Chúng ta cùng đi dạo nhé?'


Nói rồi nàng đi trước một bước, quay lại đợi người con gái xinh đẹp kia tỉnh khỏi cơn bàng hoàng và nghi ngờ để đi cùng mình. Hề Như Tình nở nụ cười, một nụ cười mỉm của nàng thôi đã khiến người ta chao đảo. Nàng nhanh chân đi lên một bước để đi cùng Hề Như Quỳnh, tuy rằng vẫn có chút dè dặt.


Đi được một đoạn, Hề Như Quỳnh dừng lại giọng điệu khẩn khoản


"Tỷ tỷ, mọi chuyện trước kia ta làm với tỷ, tỷ tha thứ cho ta được không?"
Nàng thấy Hề Như Tình ngây người, liền nói tiếp


"Ta lúc ấy còn hồ đồ, sau khi suy nghĩ thông suốt đã cảm thấy rất có lỗi với tỷ. Ta tại đây xin lỗi tỷ !"


Nàng thầm nghĩ, nhất định sau này ta sẽ trả lại trượng phu cho tỷ, Tỷ còn giúp ta được rất nhiều! Nói rồi nàng cúi người xuống, một câu xin lỗi rất chân thành, ngụ ý muốn làm hòa rất rõ ràng.


Hề Như Tình giật mình, chớp chớp mắt, đây, đây là muội muội mũm mĩm đáng yêu muốn làm hòa với nàng sao? Nàng lấy lại phản ứng, từ trước đến nay nàng luôn rộng rãi, chỉ cần nhận được lời xin lỗi, nàng cũng có thể bỏ qua hết thảy.


"Được được, không sao đâu, ta không để bụng đâu ! Muội ngẩng lên đi, muội mới bình phục , đừng cúi như thế ! "


Nói xong Như Tình liền đỡ nàng đứng thẳng dậy, trời ạ, thân thể này cúi xuống chút đã cảm thấy thật là khó khăn, lưng eo cũng mỏi. Nàng phải giảm béo thôi, thế này nàng không chịu được, không sớm cũng sẽ sinh bệnh mất.


"Đa tạ tỷ tỷ. "


Nàng chân thành cảm ơn cái cây đại thụ to lớn này, nàng ấy chính là chỗ sống của nàng sau này đó! Không thể làm phật ý người ta được !


"Đa tạ cái gì chứ ? Chúng ta là tỷ muội mà ! "


Hề Như Tình hẳn chưa biết chính nàng đã cướp đi vị trí của nàng ấy đi ?


Nàng biết khi Hề Như Quỳnh được ban hôn với Bát vương gia. Hề Như Tình đã rất đau lòng, nhưng Hề Như Tình đã cố gắng kìm lại nó, chỉ tủi thân ở trong phòng len lén lau nước mắt. Hề Như Tình lúc đó nghĩ rằng "mình không thể tranh giành với muội muội! Bản thân cũng có tư cách thân phận gì đâu... " nhưng sau khi biết thân phận thực sự của mình, Hề Như Tình vẫn không trách Hề Như Quỳnh đã từng làm ra nhiều chuyện quá đáng. Thậm chí nàng còn suy nghĩ con đường sau này giúp Như Quỳnh khi về thân phận thật, không phải máu mủ mà như vậy, còn gì tuyệt vời hơn nữa ?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.