Nữ Phụ Không Muốn Nhân Vật Chính Chia Tay

Chương 77:




Nơi sâu nhất của Thiên Đạo cung cây cối rậm rạp, tán cây cơ hồ che lấp bầu trời. Càng đi sâu vào bên trong ánh sáng càng heo hút. Một luồng khí lạnh tỏa ra từ nơi sâu nhất, lạnh hơn so với bất kỳ thứ gì Kỷ Phi Thần đã từng gặp.
Ba người dừng lại trước một cửa đá. Trên cửa khắc rất nhiều hoa văn kỳ dị, cho dù cửa vẫn đóng nhưng Kỷ Phi Thần cũng có thể nghe thấy tiếng r3n rỉ loáng thoáng phát ra từ bên kia. Âm thanh kia không phải quá rõ ràng, cũng không vang lên gần sát bên tai mà giống như ma chú lởn vởn trong đầu mọi người, tuyệt vọng mà thê lương.
Rốt cuộc là thứ gì mà có thể bộc phát ra nỗi tuyệt vọng to lớn như vậy?
Chưởng môn rạch lòng bàn tay mình, ấn lên cánh cửa đá, máu của ông ta chảy xuôi theo hoa văn, cửa đá lóe lên ánh đỏ, mặt đất chấn động, tro bụi ào ào rơi xuống. Cánh cửa đá chầm chậm mở ra.
"Hu hu hu..."
Tiếng khóc, oán khí cùng với áp lực đè nặng lên lòng người.
Chưởng môn không nhúc nhích, ông ta trầm mặc hồi lâu mới cất bước, giọng nói già nua vang lên: "Kỷ công tử, ngày ta còn trẻ, ta cũng từng nhiệt huyết hăng hái, không biết trời cao đất dày giống như cậu vậy."
Bước chân Kỷ Phi Thần hơi khựng lại nhưng hắn không đáp lời ông ta.
"Khi đó ta cũng có người mình thích, danh tiếng, tung hô, ngưỡng mộ làm đầu óc ta choáng váng, cho rằng mình là thiên hạ đệ nhất, ai cũng có thể cứu vớt được."
Chưởng môn dẫn hai người đi về phía trước, vừa đi vừa tự thuật, nhưng giọng điệu của ông ta quá bình tĩnh, không hề giống người đang kể chuyện về chính bản thân mình: "Lúc ấy ta một lòng muốn chứng minh với thiên hạ rằng ta không gì không làm được, mà đi săn giết đám minh ma chính là cách chứng minh của ta. Minh ma chết đi đều sẽ để lại ma đan. Số ma đan ta thu thập được nhiều vô số kể. Những lời tán dương, nịnh bợ làm ta cảm thấy ta là thiên hạ đệ nhất, cho đến khi gặp một con Thông Thiên Tâm Yểm có vạn năm tu vi."
"Trận chiến đó vô cùng ác liệt. Thiên Đạo cung phái ra hẳn một nhánh để đi diệt trừ nó nhưng vẫn không có tác dụng gì. Bọn ta chiến đấu ba ngày ba đêm, cuối cùng các huynh đệ đồng môn của ta lấy sinh mệnh đã tiêu hao quá mức của mình tạo ra cho ta một cơ hội cuối cùng, để ta một chưởng gi3t chết con yêu quái kia."
"Nhưng khi đó, ta đột nhiên phát hiện Thông Thiên Tâm Yểm không biết từ lúc nào đã bắt được sư muội của ta. Nó giấu sư muội của ta ở dưới mạch máu của mình. Nếu ta giết nó, sư muội của ta cũng sẽ chết. Nếu không giết nó, tất cả đồng môn mở đường cho ta sẽ bị phản phệ, cuối cùng nổ tan xác mà chết."
"Ta do dự, ta không thể lựa chọn được." Chưởng môn dừng bước chân, ngẩng đầu, nhìn lên khoảng không mây đen giăng kín, không có một chút ánh sáng nào trên đỉnh đầu mình: "Sau đó sư muội ta chết, đồng môn của ta cũng chết. Bởi vì sự thiếu quyết đoán của ta, ta không thể cứu được bất kỳ ai cả."
"Kỷ công tử, nếu là cậu, cậu sẽ chọn thế nào?"
Đây không phải là chuyện mà ai cũng có thể ngay lập tức đưa ra câu trả lời.
"Ta biết cậu cũng không thể trả lời được." Chưởng môn quay đầu nhìn Kỷ Phi Thần: "Cho nên lúc ấy ta đột nhiên nhận ra, ít nhất lúc ấy ta đã chờ đợi có người lựa chọn thay ta biết bao nhiêu, giải thoát ta từ mâu thuẫn đau đớn kia biết bao nhiêu."
"Cậu có biết tại sao Thiên Đạo cung lại gọi là Thiên Đạo cung không?"
"Thất tình lục dục không tồn tại trong thiên đạo mà tồn tại trong nhân đạo. Trời cao sẽ không suy xét đến hỉ nộ ái ố của cậu. Nó chỉ là kẻ quyết định, quyết định những điều cần thiết và bắt buộc phải làm."
Kỷ Phi Thần: "Ta không biết lựa chọn như thế nào nhưng ta sẽ không tự ý quyết định thay cho người khác."
Chưởng môn: "Cậu chỉ là đang sợ phải gánh lấy tiếng ác mà thôi."
Tay Kỷ Phi Thần theo bản năng nắm chặt thành quyền, mím môi, không nói gì nữa.
Chưởng môn cười to, xoay người nhìn về phía Tạ Vô Diễn: "Tạ Vô Diễn, ngươi xem..."
"Đừng hỏi ta, ta có thể cứu được cả hai." Tạ Vô Diễn lạnh nhạt liếc ông ta một cái. Ánh mắt hắn tỏ ý ghét bỏ: Chưởng môn gì mà gà zl.
4
Chưởng môn: "..."
Kỷ Phi Thần: "..."
Phá mood quá đấy anh giai.
Mục đích của Tạ Vô Diễn vô cùng rõ ràng. Hắn không bị dao động bởi câu chuyện kia của chưởng môn mà lập tức đi thẳng vào bên trong. Không biết đã đi bao lâu, cuối cùng cũng đến nơi. Đồng tử của Kỷ Phi Thần co rụt lại, hắn đứng ngây ra tại chỗ.
Đó là một sườn núi trông không thấy tận cùng, trên sườn núi chi chít những bia mộ đứng lặng lẽ. Bia mộ nào cũng có một linh chú đặc biệt dùng để trấn áp, trói buộc, giam cầm linh hồn của Thiên Đạo cung.
Kỷ Phi Thần ngẩng đầu bây giờ hắn mới nhận ra thứ đang che mất mặt trời không phải là mây đen mà chính là những oan hồn của những người đã chết này. Bởi vì số lượng quá nhiều, hơn nữa bọn họ bị chú thuật giam cầm, không có cách nào siêu sinh được nên mới tuyệt vọng lởn vởn ở đây.
"Bọn họ là ai?"
"Tộc nhân của ta."
Tạ Vô Diễn nhìn về phía chưởng môn, nhàn nhạt nói: "Quả thật hai mươi năm trước thuật thiêu huyết đã hoàn toàn biến mất rồi nhưng Thiên Đạo cung chưa từng từ bỏ việc lợi dụng sức mạnh của người có huyết mạch này. Thế nên mỗi một tộc nhân khi chết đi, chỉ cần hồn phách không tiêu tan thì sẽ bị cầm tù ở đây."
"Tại sao lại như vậy?"
"Để đợi bọn họ đầu thai." Tạ Vô Diễn nói: "Thiên Đạo cung đang đánh cuộc xem sau vô số lần đầu thai, liệu những linh hồn này có thể tạo ra người có thể chất thiêu huyết thêm một lần nữa hay không."
"Nếu không thì sao?"
Tạ Vô Diễn không trả lời hắn, nhưng Kỷ Phi Thần đã biết đáp án. Chính vì vậy nên những hồn phách đó mới luôn bị nhốt ở đây.
Dưới sự can thiệp của Thiên Đạo cung, bọn họ đã đầu thai vô số lần. Đầu thai xong lại bị gi3t chết. Vĩnh viễn luân hồi, vĩnh viễn không được siêu sinh.
Kỷ Phi Thần nắm chặt kiếm: "Chưởng môn luôn miệng nói những việc ông làm là vì thiên hạ thương sinh, vậy những sinh mệnh bị chính tay các ngươi bóp ch3t không phải là những người sống sờ sờ hay sao?"
Tạ Vô Diễn bình thản đáp: "Huynh sẽ đau lòng vì một thanh kiếm rèn hỏng hay sao?"
Kỷ Phi Thần nhìn về phía chưởng môn.
Chưởng môn nói: "Kỷ công tử, cậu cho rằng lúc ta làm hết thảy những việc này chưa từng nghĩ thử xem trong thiên hạ có bao nhiêu người phản đối ta sao?"
Kỷ Phi Thần nhìn chằm chằm vào đôi mắt của ông ta.
"Đối mặt với kiếp nạn lớn như vậy, những lời thóa mạ và bêu rếu đó đối với bộ xương già như ta vốn dĩ không quan trọng. Chỉ cần thuật thiêu huyết có truyền thừa, vậy thế gian sẽ lại xuất hiện một người có thể chống lại Tạ Vô Diễn, minh ma sẽ bị trấn áp. Chỉ cần người đời sau được bình an yên ổn, vậy những gì ta làm sẽ không phải là hoài công." Chưởng môn cười nhẹ: "Kỷ công tử, cậu muốn làm một người trong sạch, vậy cậu vĩnh viễn không thể trở thành một người mưu cầu hạnh phúc cho thương sinh chân chính."
Vừa dứt lời, mái tóc bạc phơ và quần áo của chưởng môn tung bay. Toàn thân ông ta tỏa ra kim quang, linh lực lập tức cuộn trào. Tiếng sấm ầm ầm vang lên, tiếng sau kinh hồn táng đảm hơn tiếng hơn tiếng trước.
"Tạ Vô Diễn, nơi này chính là mồ chôn của ngươi, hôm nay ta sẽ cùng ngươi..."
Lời còn chưa nói xong, thanh âm đột nhiên im bặt.
Tạ Vô Diễn như đã đoán trước đươc. Hắn còn chẳng buồn nhìn lên, chỉ giơ tay nắm đấy đầu ông ta, hai ngón tay hơi siết lại. Chưởng môn ban nãy còn hùng hùng hổ hổ bỗng nhiên như bị rút cạn hết linh lực, khí tức trên người đột nhiên tan đi, kim quang thu lại trong lòng bàn tay Tạ Vô Diễn, ngay cả ánh mắt ông ta cũng trở nên ảm đạm.
"Ngươi..."
Tạ Vô Diễn ghét bỏ rút tay về, thổi thổi ngón tay mình.
Chưởng môn ngồi bệt dưới đất, đôi mắt tối tăm vô hồn như rối gỗ. Ông ta ngồi một lúc mới nhìn về phía Kỷ Phi Thần đầy mong chờ: "Kỷ công tử, cậu sinh ra ở danh môn chính phái, bây giờ chính là cơ hội tốt nhất để cậu cứu vớt thương sinh..."
Kỷ Phi Thần ngồi xổm đối mặt với ông ta: "Ta từ chối."
Bây giờ chưởng môn đã không có hơi sức đâu mà tra hỏi tại sao Kỷ Phi Thần lại lựa chọn như vậy. Ông ta nhìn Tạ vô Diễn vươn tay hướng về đám oan hồn đang tụ thành mây đen kia, những oan hồn đó như đang ngập ngừng, chỉ dám chạm nhẹ vào đầu ngón tay hắn.
"Tạ Vô Diễn! Ngươi không thể làm như vậy!"
"Tại sao không thể làm như vậy?" Tạ Vô Diễn cười nhẹ: "Ta đâu có phải người danh môn chính phái, ta chỉ là một quái vật huyết mạch dơ bẩn, không chuyện ác nào không làm mà thôi."
Nói đoạn, hắn vươn tay vào sâu trong đám oan hồn kia, nhắm mắt lại. Trong phút chốc, tiếng gió nổi lên.
"Đoàng!"
Trong nháy mắt, tất cả các bia mộ trên sườn núi đồng thời nổ tung, bụi đất bắt tung tóe, kim quang lập lòe, linh chú dùng sức lực của cả môn phái để duy trì lập tức tan biến. Đám mây đen kia bị rạch ra một đường, vô số hồn phách bay về hướng chân trời, huy hoàng mà bi thương.
Nỗi đau đớn ngàn năm luân hồi, cuối cùng cũng kết thúc.
Tựa như tín ngưỡng cuối cùng đã bị bóp nát, chưởng môn quỳ trên mặt đất như một con búp bê vải rách nát, thân mình lung lay như sắp đổ.
Tạ Vô Diễn không nhìn ông ta và lập tức cất bước đi về phía trước. Kỷ Phi Thần bước theo hắn, hai người như tâm linh tương thông, ăn ý không nhắc lại chuyện vừa rồi: "Vậy là ngươi gọi ta đến đây chỉ để khoe cho ta xem ngươi mạnh bao nhiêu thôi à?"
"À, cũng không hẳn." Tạ Vô Diễn nói.
... May mắn là ngươi mạnh đấy, không thì ta đã ám sát ngươi luôn rồi.
Kỷ Phi Thần không nhắc đến những lời vừa rồi của chưởng môn Thiên Đạo Cung là bởi vì có rất nhiều chuyện vốn dĩ không có đáp án chính xác tuyệt đối. Nếu đã lựa chọn thì không cần phải giải thích lí do vì sao lại chọn như vậy.
Tạ Vô Diễn nhanh chóng tìm thấy nơi hắn muốn đến. Nơi kia là một cái địa lao. Chỉ cần đến gần là có thể phát hiện ở đây được hạ thuật trấn áp rất mạnh mẽ.
"Đây là ta chuyện ta muốn huynh giúp ta."
"Chuyện gì?"
"Chỗ này nhốt một con minh ma, gọi là Thông Thiên Tâm Yểm."
"...Thông Thiên Tâm Yểm?"
Đó là con Thông Thiên Tâm Yểm đã tạo thành thảm kịch năm đó.
"Ừ, nhưng bây giờ nó chẳng khác gì những con minh ma bình thường cả."
"...Vậy ngươi muốn ta làm gì?"
"Gi3t chết nó."
Kỷ Phi Thần ngẩn ra. Đối với Tạ Vô Diễn mà nói, việc gi3t chết con Thông Thiên Tâm Yểm này còn đơn giản hơn gi3t chết một con kiến, tại sao cứ phải hắn ra tay mới được?
Nhưng Kỷ Phi Thần cũng không hỏi, hắn gật đầu đi vào địa lao.
Nơi này vô cùng hôi hám, hình như đã lâu không có người tới, thỉnh thoảng có vài tiếng xích sắt va chạm vào nhau cùng với tiếng thở rất khẽ. Men theo hơi thở mỏng manh kia, Kỷ Phi Thần tìm được con Thông Thiên Tâm Yểm kia.
Quả thật nó đã không còn uy hiếp gì nữa. Sự tra tấn của Thiên Đạo cung với nó mấy năm nay đã làm nó hoàn toàn mất đi uy phong khuấy đảo càn khôn năm đó. Nó bị đóng đầy đinh treo lửng lơ trên tường, toàn thân đều là những vết thương không thể khép lại. Rõ ràng hấp hối sắp chết đến nơi nhưng bọn họ lại cố tình giữ lại một hơi thở cho nó.
Hình như biết có người đến nên Thông Thiên Tâm Yểm mở mắt ra nhìn Kỷ Phi Thần hồi lâu sau đó chậm rãi nhắm mắt lại.
Kỷ Phi Thần không thấy chút h@m muốn sống sót nào trong đôi mắt của nó. Tại sao Tạ Vô Diễn lại muốn gi3t chết một con minh ma đã không còn chút uy hiếp gì như nó?
Một khắc lúc rút kiếm ra, Kỷ Phi Thần đột nhiên biết được nguyên nhân. Cho dù rất mỏng nhưng hắn vẫn cảm nhận được trên người Thông Thiên Tâm Yểm tản ra một loại hơi thở. Đó là hơi thở chết chóc giống như Tạ Vô Diễn khi hắn không hề che giấu sức mạnh của mình.
2
Hai loại hơi thở này giống nhau như đúc, như sinh ra từ một gốc vậy.
Kỷ Phi Thần đột nhiên nhớ tới một lời đồn. Tại sao Tạ Vô Diễn có thể mạnh như vậy? Bởi vì thứ đang chảy trong người hắn là huyết mạch mạnh nhất của nhân loại kết hợp với sát ý hung bạo nhất của minh ma.
Thì ra là thế.
Lúc Kỷ Phi Thần bước ra khỏi địa lao, sắc trời đã nhá nhem. Tạ Vô Diễn ngồi trên đỉnh núi, tay đặt trên đầu gối, nhìn vầng trăng treo trên đầu một cách nhàm chán.
"Đây." Kỷ Phi Thần đưa ma đan cho Tạ Vô Diễn.
Tạ Vô Diễn nhận lấy ma đan, ngắm nghía nó một lúc sau đó nhẹ nhàng bóp nát, tùy tiện như đang nghịch bong bóng vậy.
"Đúng rồi, về thuật thiêu huyết..."
Tạ Vô Diễn: "Từ nay về sau sẽ không còn thuật thiêu huyết nữa."
Kỷ Phi Thần suy nghĩ một lát, cảm thấy cũng đúng. Người sở hữu loại bí thuật này nhất định sẽ trở thành mục tiêu của tất cả mọi người. Nhưng hắn lại nhớ ra: "Khoan đã, ta nhớ rõ ngươi và Vãn Tình đều có huyết mạch của tộc này. Nhỡ đâu về sau..."
"Không có nhỡ." Tạ Vô Diễn nói.
Kỷ Phi Thần nghĩ một lúc lâu mới hiểu được ý của Tạ Vô Diễn. Hắn sửng sốt trong chốc lát.
Tuy rằng hắn sẽ không can thiệp vào cuộc sống sinh hoạt sau này của Tạ Vô Diễn và Thẩm Vãn Tình nhưng ít nhiều cũng cảm thấy tò mò. Dù sao thì bây giờ người của tu chân giới cũng vẫn hơi cố chấp với chuyện truyền thừa huyết mạch. Người càng mạnh thì lại càng muốn huyết mạch của gia tộc mình được kéo dài.
Kỷ Phi Thần hỏi: "Tại sao?"
Tạ Vô Diễn: "Tại sao lại hỏi tại sao?"
Kỷ Phi Thần cảm thấy hắn trả lời như đang đọc vè nói nhịu, nhưng vẫn giải thích: "Ở Tu chân giới, nhất định phải giải thích nguyên nhân của cái chuyện như này."
Tạ Vô Diễn suy nghĩ một lát, sau đó cười nhẹ: "Nàng ấy sợ đau."
2
Nói xong, hắn vung tay đứng lên: "Đi thôi."
"Khoan đã." Kỷ Phi Thần gọi với hắn lại, nghĩ nghĩ, sau đó trịnh trọng tuyên bố: "Ta quyết định phó thác Vãn Tình... cho ngươi."
Không gian bỗng rơi vào yên lặng, chỉ có thể nghe thấy tiếng gió thổi qua tai.
"Ha ha..." Lát sau Tạ Vô Diễn mở miệng, hắn kiêu ngạo: "Cần huynh đồng ý chắc?"
3
"..." Đệch.
Sau đó hai người lại bắt đầu giương cung bạt kiếm.
"Ta không đồng ý, hôm nay trở về ta sẽ đưa Vãn Tình về Kỷ gia."
"Cười chết, dựa vào huynh ấy hả?"
Hai người vừa đi vừa chí chóe, lúc đến cửa của Thiên Đạo cung thì đột nhiên nghe thấy tiếng "ai da ai da" thảm thiết.
Hai người nhìn lên thì thấy Thẩm Vãn Tình chống nạnh đứng trên bậc cao trên đại điện của Thiên Đạo cung, bên dưới hơn một nửa số đệ tử của Thiên Đạo cung đang quỳ vô cùng chỉnh tề.
"Ta cho các ngươi một cơ hội cuối cùng nhé?"
"Hu hu hu chúng ta thật sự không biết Tạ Vô Diễn đã đi đâu, hắn vừa tới đã đánh bọn ta một trận sau đó không thấy tăm hơi nữa."
"Ta mặc kệ, ta không tìm được hắn."
"Rõ ràng cô đánh bọn ta nãy giờ chứ có đi tìm đâu!"
Thẩm Vãn Tình nghe thế cũng thấy có lý, nhưng cô bắt đầu cãi lại: "Các ngươi không thể chủ động đi tìm giúp ta chút sao? Ta đâu có quen đường đi lối lại ở đây đâu!"
"Nhưng mà lúc đó Tạ Vô Diễn... ài, bọn ta trốn còn không kịp thì tìm thế nào được chứ?"
"Môn phái các ngươi lợi hại như vậy mà sao đệ tử lại hèn vậy? Một tiểu cô nương như ta còn dám tìm Tạ Vô Diễn mà các ngươi lại không dám?"
"...Cô là sủng phi của hắn chứ đâu phải bọn ta!"
"Ngươi còn dám cãi lại nữa!"
Sau đó Thẩm Vãn Tình lại đúm cho đám người này môt trận.
Đệ tử của Thiên Đạo cung thi nhau khóc ngào ngào. Đây là đang lấy việc công trả thù tư đúng không?
Kỷ Phi Thần lấy tay che hai mắt mình lại, vô cùng không muốn thừa nhận đây là muội muội nhà mình. Tạ Vô Diễn khoanh tay đứng cách đó mấy mét nhìn Thẩm Vãn Tình làm loạn một hồi.
Một lúc lâu sau, có đệ tử của Thiên Đạo cung tinh mắt nhìn thấy hai người kia, bèn chỉ tay về phía bọn họ, miệng kích động hô to lên như vừa được giải thoát: "Tạ Vô Diễn! Tạ Vô Diễn ở kia!"
Thẩm Vãn Tình vừa nhìn thấy bọn họ thì lập tức cong cong đuôi mắt, nhảy chân sáo đến chỗ bọn họ, bổ nhào vào lòng Tạ Vô Diễn làm nũng: "Sao chàng đi đánh nhau mà lại không đưa ta theo?"
____
Meo: Sở dĩ Tạ Vô Diễn nói: "Không có nhỡ." là vì anh Diễn chị Tình không dự định sẽ có em bé đấy mọi người. Anh Diễn không muốn có em bé vì chị Tình sợ đau, mình đoán là ảnh không muốn chị phải chịu đựng nỗi đau khi sinh em bé ra á, chứ với tu vi của ảnh thì con ảnh sinh ra có làm bố đời mẹ thiên hạ cũng không có vấn đề gì, không ai làm lại nhóc ấy luôn. Còn chị Tình thì không muốn có em bé vì lo lắng chuyện huyết mạch truyền thừa, lo lắng tương lai em bé cũng sẽ lại phải trải qua những gì hai anh chị đã phải chịu đựng. Tuy rằng ba ẻm rất vip pro nhưng tương lai là điều không thể khống chế được. Hơn nữa anh Diễn chị đã lo được lo mất rồi, thêm một bé con nữa chắc bả xây bar khắp tam giới để xả xì trét mất. Đây chỉ là mình đoán thôi hen, nhưng dù sao thì không được chứng kiến thêm cảnh nhóc con của hai anh chị cũng là một điều tiếc nuối, thêm mấy nhóc con nữa thì bao hài bao vui. Thế nên bìa của chương này tui mới cố ý chọn ảnh một nhà bốn người đó. Trong truyện không có thì thôi mình tưởng tượng đỡ đi ha.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.