Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 4:






Editor: Tulabachu1316Mẹ Khương bị mắng cho đến đỏ mặt tía tai, bà ta cũng biết việc này không đúng đạo lý, bởi vì bị nói trúng tim đen nên giọng nói có phần yếu ớt: “Chị dâu, có chuyện gì chúng ta đi vào trong nói chuyện được không?”Người phụ nữ trung niên cười giễu cợt: “Bà đây không muốn đi vào căn nhà bẩn thỉu của các người! Trương Tú Vân, coi như tôi nhìn nhầm bà rồi!”Người phụ nữ càng nghĩ càng tức giận, nước mắt cũng chảy ra: “Tôi thật sự hối hận trước đây đối xử với mẹ con nhà bà tốt như vậy! Bà trả lại tôi tiền lúc trước cho Khương Khê đi học, cả thịt tôi gửi đến những dịp lễ tết cũng trả lại đây! Tôi nghĩ bà không có chồng, trong nhà không có đàn ông, cần giúp đỡ nhiều hơn, nhưng không ngờ lại giúp ra một kẻ bạch nhãn lang* như bà!”*bạch nhãn lang: vô ơn“Từ khi thằng ba xảy ra chuyện, tôi có nói câu nào phải gả Tiểu Khê qua không? Tôi không phải cũng thương đứa nhỏ này, nên mới không nói gì hay sao? Kết quả bà đối xử với tôi như thế nào? Phàm là bà rộng lượng chút, đến từ hôn thì tôi đều có thể suy nghĩ lại, kết quả là bà lén lút làm ra loại sự tình này….
”Người phụ nữ không hề chửi bới, nhưng giọng nói to đầy căm giận, phẫn uất, mắng đến mức mẹ Khương - Trương Tú Vân không dám phản bác điều gì mà chỉ biết khóc, lại thêm đám người tò mò xem náo nhiệt xung quanh, mẹ Khương giống như toàn thân đang nướng trên lửa.

Người phụ nữ này là — mẹ của hôn phu bị vứt bỏ của nguyên chủ, cũng là người trong sách giúp nhặt xác của nguyên chủ.
Khương Khê trong lòng cảm động.
Hôn phu Bùi Hạ Quân của nguyên chủ, là do cha Khương trước khi chết sắp đặt, ông ấy và cha Bùi là bạn tốt, Bùi Hạ Quân tuổi cũng không nhỏ nữa, hôn sự vẫn luôn là tâm bệnh của ông, vừa hay cha Khương không yên tâm về vợ của mình liền sắp xếp trước cho con gái lớn, nghĩ rằng những ngày về sau sẽ có Bùi gia giúp đỡ.
Thực tế chứng minh ông ấy đã đúng, cha Khương mất ba năm nay, Bùi gia đều luôn chăm sóc cho Khương gia, bao gồm học phí cao trung và phí sách vở của nguyên chủ cũng đều do Bùi gia chu cấp, hai cô em gái nhỏ cũng được họ chăm sóc không ít.
Thậm chí……Khương Khê cúi đầu, dưới chân là đôi giày màu đen, đôi giày này cũng là mẹ Bùi làm cho, bà nghĩ tới con trai đi lính, cả năm về một lần cũng khó, bà sợ con dâu buồn bã, đã dỗ dành, lung lạc trước để những ngày về sau cô có thể vui vẻ sống cùng con trai của bà.

Nếu không phát sinh sự cố, nguyên chủ và Bùi Hạ Quân sẽ kết hôn trong năm nay.
Thế nhưng Bùi Hạ Quân xảy ra chuyện.
Khương Khê không biết nguyên chủ trong sách sau khi xem mắt về có xảy ra chuyện như vậy hay không, nhưng ngay lúc này, nhìn vẻ mặt đầy đau khổ và tức giận của người phụ nữ ấy, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ già nua, trái tim cô bỗng chua xót, khuôn mặt cũng trở nên nóng bừng.
Nguyên chủ nghĩ đến cảm thấy hổ thẹn, nhưng tính cách cô rụt rè, không dám phản kháng.

Khương Khê không phải người như vậy, cô đang lo lắng làm cách nào thoát khỏi hang sói này, mẹ Bùi xuất hiện như ánh sáng cứu rỗi cô, lại nói Bùi gia có ân tình đối với nguyên chủ, về tình về lý, cô đều không nên ngay lúc này đâm sau lưng Bùi gia.
Nghĩ đến như vậy, phía mẹ Bùi cũng mắng đủ rồi, nhưng bà cũng biết chuyện này đã không cách gì thay đổi được, không có cô gái nào có thể gả cho một người đàn ông có thể sắp chết, hôm nay đến đây chẳng qua là quá giận Khương gia lật mặt nhanh như vậy, còn lén lút đi xem mắt.
Mẹ Bùi hung dữ trừng mắt nhìn đối phương, hai mắt sưng đỏ, trong lòng chán nản tuyệt vọng muốn rời đi: “Thôi, dưa hái xanh không ngọt, gượng ép cũng không được gì, Trương Tú Vân, bà trả lại tất cả đồ cho Bùi gia chúng tôi, còn không đừng hòng gả Khương Khê cho người khác —“.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.