Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 30: Làm Rõ 2






Thậm chí Trương Hổ không suy xét đến chuyện có người giúp Khương Khê làm loại chuyện này hay không, mười đồng có khả năng sẽ không động tâm, nhưng 100 đồng, sức hấp dẫn kia tuyệt đối không tầm thường, hôm nay hắn ta dám ký hiệp nghị, cuộc sống ngày sau tuyệt đối bị mọi người nhìn chằm chằm không yên.

Lúc này hắn ta thật sự tức muốn hộc máu, con nhỏ chết tiệt này lại tình nguyện quăng tiền cho người ngoài cũng không muốn cho người cậu là hắn ta, đúng là bạch nhãn lang*!*bạch nhãn lang: sói mắt trắng ám chỉ kẻ vô ơn, có ý nghĩa gần giống các câu tục ngữ như ăn cháo đá bát, qua cầu rút ván, vắt chanh bỏ vỏKhương Khê lạnh lùng nói: "Mẹ tôi nuôi hai đứa con gái của bà ấy là chuyện thiên kinh địa nghĩa, tôi cũng đã bỏ ra 200 đồng, còn chưa biết đủ? Nếu không muốn nuôi, vậy sao lúc trước phải sinh ra?!”Trương Hổ mắng: "Cái gì không muốn nuôi? Làm gì có nhà ai nuôi con y hệt cung phụng tổ tông như thế, Đại Muội, cháu cứ nhất định phải như vậy, có chỗ tốt gì với cháu đâu?!”Khương Khê nói, "Chỉ cần tiền không rơi vào tay cậu, cho dù tặng người ngoài, tôi cũng cảm thấy cao hứng, đây là chỗ tốt!”"Mày ——" Trương Hổ âm trầm trừng mắt nhìn cô, không ngờ cô có thể làm đến mức này, dứt khoát không đánh bài thân tình nữa, trực tiếp uy hiếp nói: "Giao tiền sính lễ ra đây!”Khương Khê cười lạnh: "Giao ra? Dựa vào đâu phải đưa cho cậu? Lúc trước nhà họ Bùi đưa sính lễ, tiền sính lễ không hề ít, cũng bị mẹ tôi cầm đi cho cậu, một câu tỗi cũng chưa nói! Cậu lấy mặt mũi đâu ra đi đòi tiền sính lễ của tôi? Cậu có nuôi tôi được ngày nào chưa? Vừa muốn tiền vừa không muốn nuôi con, trên đời này nào có chuyện đẹp tới vậy?!”Trương Hổ nghiến răng nghiến lợi, mắt thấy sắp muốn động thủ.
Mẹ Bùi lập tức gân cổ hô: "Thằng cả thằng hai đâu hết rồi, mau tới giúp, một ông cậu lại chạy tới tiệc cưới của cháu gái gây chuyện này ——"Tình huống này, hôn sự quá nửa là thành công, hai anh em Bùi Đức Minh tiếc nuối lắc đầu, vẫn phải đứng dậy đi chống đỡ.
Người phía sau Trương Hổ cũng hùng hổ tiến về phía trước một bước, song phương nhìn chằm chằm nhau hình thành thế giằng co.

Đại đội trưởng đúng lúc đi tới, đè bả vai Trương Hổ xuống, ý muốn khuyên giải cười nói: "Tới uống rượu thì uống rượu, làm loạn gì chứ? Tránh cho cảnh sát tới tận nhà áp giải mọi người tới đồn cảnh sát uống trà.
”Trương Hổ giật giật mặt, suy cho cùng vẫn không cam lòng, đẩy Trương Tú Vân tiến lên: "Chị xem con gái chị nói cái gì? Với mẹ ruột mình còn xem như người ngoài như vậy, rốt cuộc có phải con gái của chị không?!”Trương Tú Vân bị đẩy tới, hơi chột dạ, tự cảm thấy hợp tình hợp lý nói: "Đại Muội, cậu con nói đúng đó, hơn nữa chúng ta là người một nhà ——"Khương Khê nhìn chằm chằm bà ta, gằn từng chữ nói: "Nương, xin nương biết, con họ Khương, không phải người một nhà với người nhà họ Trương!”Tinh thần Trương Tú Vân bị chấn động mãnh liệt, hoàn toàn không ngờ con gái lại nói như vậy, bà ta rưng rưng nói: "Đại Muội, dù thế nào ông ấy cũng là cậu của con! ""Hôm nay con sẽ nói rõ ở đây luôn!" Khương Khê ngắt lời bà ta, cố gắng tăng âm lượng để tất cả mọi người đều nghe rõ: "Con họ Khương, không phải họ Trương, nương muốn lấy tiền của con đi giúp người Trương gia, nằm mơ đi! Con muốn giữ lại tiền sính lễ để nuôi hai em gái con, sẽ không đưa nương, con giúp nương nuôi hai đứa con gái, coi như giảm bớt gánh nặng của nương, chờ nương già cả không làm việc nổi nữa, con sẽ phụng dưỡng cho nương, những thứ khác, đừng nghĩ tới, cho dù con có chết, cũng sẽ không cho nhà họ Trương một xu nào cả!”Nguyên chủ bị nhà họ Trương bóc lột còn chưa đủ?Trương Tú Vân gián tiếp hại chết cô ấy, tuy không phải là người trực tiếp gây nên, nhưng nếu không phải do bà ta, nguyên chủ sẽ không nghe lời ông cậu tham tiền đó, để rồi nhận mệnh.

Dẫn đến cô ấy vi phạm đạo lý nhân nghĩa chạy đi xem mắt, từ chối gả cho nhà họ Bùi, một cô gái đang yên đang lành chạy đi làm mẹ kế cho người ta, lãng phí cả đời người.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.