Nữ Phụ Không Lo Mẹ Kế Đối Chiếu Tổ [Thập Niên 70]

Chương 25: Sính Lễ 1






Người phụ nữ nghi ngờ: "Thật sao?”“Đúng vậy, không đau nữa!” Cẩu Đản cố ý lắc lư, cánh tay cử động bình thường, cậu nhóc như phát hiện trò chơi mới thú vị, không ngừng nhéo nhéo, ngoại trừ chỗ máu bầm hơi sưng đau, cảm giác đau đến không nhúc nhích được lúc trước hoàn toàn biến mất!Người phụ nữ: "! "Mắt thấy là thật, cô ta khó có thể nhắc lại chuyện gãy xương.
Có ai bị gãy xương mà dễ khỏi như vậy?Nhưng! Sắc mặt người phụ nữ có phần mất tự nhiên hỏi: "Em còn biết trị trật khớp?”Khương Khê gật đầu, rất tự nhiên nói: "Lúc trước khi đi học, có một thầy thuốc già thấy tôi hiếu học, thuận tay dạy tôi một ít.

”Thái độ của người phụ nữ tức khắc chuyển biến tốt đẹp: "Hóa ra là vậy, chị ——"Không thể đắc tội người biết y thuật, không chừng ngày nào đó có thể giúp đỡ nhà mình, cô ta nhìn con trai nhảy nhót tung tăng, lại nhìn hai cô bé đáng thương trốn sau lưng Khương Khê, càng chột dạ hơn, đang muốn xin lỗi.
Chỉ là chưa kịp nói thêm hai câu, giọng mẹ Bùi vang lên: "Nhà Thiết Ngưu? Sao cháu lại ở đây?”Cha mẹ Bùi tan làm trở về, thấy cảnh tượng trong sân, trong lòng lộp bộp, mẹ Bùi trực tiếp tiến lên, nhìn thấy bộ dáng Khương Nhị Muội và Khương Tam Muội, không bị thương, bà cười nói: "Có phải bọn nhỏ đùa giỡn không? Xin lỗi xin lỗi! "Vợ Thiết Ngưu cười: "Thím, không phải như thím nghĩ đâu, ai, bọn nhỏ chơi đùa với nhau không phải chuyện lớn gì, Thiết Đản tự mình ngã làm cánh tay bị trật khớp, con dâu nhỏ nhà thím chữa khỏi cho thằng bé, không sao cả.
”"Cái gì? Chữa khỏi?” Mẹ Bùi bồn chồn.
Vợ Thiết Ngưu cười gượng nói: "Đúng vậy! Thím không biết sao? Con dâu nhỏ nhà thím rất lợi hại, nắn xoay có một cái, cháu còn chưa nhìn rõ làm thế nào, cánh tay của con trai cháu đã khỏi rồi, cũng hết đau, lúc trước thằng bé khóc lóc lợi hại quá, cháu tưởng rằng bị gãy xương, không ngờ là trật khớp!”Mẹ Bùi nhìn về phía Khương Khê: "Thật vậy sao?”Khương Khê lặp lại lời vừa rồi với mẹ Bùi, cười nói: "Chỉ biết một ít, cháu chưa từng thực sự xem bệnh cho người khác.
”Mẹ Bùi mừng rỡ không thôi, muốn khen Khương Khê, nhưng ngại có người ngoài, bà đè nén kích động trong lòng: "Một ít cũng tốt rồi, chuyện tốt nha!”Thời buổi này hơi đau đầu nhức óc đều cố gắng chịu đựng, ngoại trừ phải tiêu tiền, càng nhiều chính là phải đến phòng khám ở trấn trên, phí tiền!Thật ra mấy năm đầu đại đội có một thầy thuốc nông thôn, không may đắc tội với người khác, bị người ta tố cáo, người nọ chạy trốn suốt đêm, dẫn đến việc đi khám bệnh trở nên khó khăn, người tố cáo bị đại đội ghét bỏ, phải sống ẩn dật, lẩn tránh, nhưng cũng không đổi lại được 1 người thầy thuốc.

Hiện giờ Khương Khê biết một ít, mẹ Bùi đã rất cao hứng.
Bà không hoài nghi, bởi quanh thôn mình không được mấy người đọc sách, Khương Khê có thể học đến cấp 3, tuyệt đối lợi hại!Vợ Thiết Ngưu cũng cho rằng như vậy, vì thế vừa rồi cô ta vô lý đến làm loạn, vốn rất chột dạ, cô ta không dám nán lại nữa, vội nói: "Chú, thím, vậy cháu về trước, cháu còn phải nấu cơm cho người trong nhà nữa.
”Cô ta nói xong, kéo con trai mình về nhà.
Chờ người rời đi, Khương Khê cũng muốn đi nấu cơm, mẹ Bùi ngăn cản cô: "Để thím để thím.
”Khương Khê dở khóc dở cười, trở tay đè tay bà: "Thím, ngày mai thím còn phải bận rộn, hôm nay tranh thủ nghỉ ngơi đi.

”Mẹ Bùi không giành lại Khương Khê, đành phải đến nhà chính ngồi nghỉ ngơi, nhìn ba chị em nhà họ Khương bận rộn trong phòng bếp, mặt mày hớn hở nháy mắt với bạn già: "Ông nói xem cô con dâu này tôi chọn không sai chứ? Tiểu Khê thật lợi hại, có thể nhẹ nhàng chữa khỏi trật khớp, ngay cả thầy thuốc già lúc trước cũng chưa chắc đã làm được vậy đâu!”Nói đến chính là vị thầy thuốc già trong thôn trước kia.
Cha Bùi cũng rất cao hứng, uống nước sôi để nguội cũng uống ra cảm giác của trà, tấm tắc khen ngợi: "Đúng là có chút bản lĩnh, con bé này bình thường nhìn ngoan ngoãn thật thà, thực ra rất thông minh!”Chỉ cần từ thái độ đối với mẹ Khương Trương Tú Vân đã nhìn ra được.
Người phụ nữ như Trương Tú Vân, kỳ thật không quá hiếm thấy ở thời đại này, nhưng không ai giống như Khương Khê, nắm sính lễ trong tay mình.
.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.