Nữ Phụ Không Lẫn Vào

Chương 2: Nữ đầu bếp (1)




Hiện tại Lâm Đạm có chút mờ mịt, theo bản năng kêu một tiếng hệ thống trong đầu, sau đó ngây ngẩn —— hệ thống là cái gì? Cô cầm trong tay một thìa canh, trong thìa là nước canh màu trắng sữa nhàn nhạt, ngửi mùi thơm xông vào mũi, trong miệng còn sót lại mùi vị, hiển nhiên vừa rồi cô có uống một hớp. Nhưng vấn đề là, Lâm Đạm căn bản không rõ mình là ai, đang làm gì, tại sao không thể hiểu nổi xuất hiện tại nơi này.
Cô nhìn chằm chằm hai bàn tay gầy nhỏ, mọc đầy vết chai, cảm thấy đôi tay này là của mình, nhưng hình như cũng không phải, cô đứng ở đây, nhưng rõ ràng không thuộc về nơi đây, giống như một vị khách đột nhiên xông vào thế giới xa lạ, xa lạ với hết thảy mọi thứ xung quanh. Cô thậm chí còn không hiểu bây giờ là tình huống gì.
Nhưng người chung quanh không hề phát hiện Lâm Đạm hiện tại đã không còn là Lâm Đạm trước kia nữa, một người trong đó chỉ mâm thức ăn trước mặt cô mà nói: "Hình như vẫn kém một ít mùi vị." Nhưng rốt cuộc là mùi vị gì, cậu cũng không nói được rõ ràng, dẫu sao cậu không phải đầu bếp chuyên nghiệp, chỉ là vị giác nhạy bén hơn người bình thường mà thôi.
Lâm Đạm được câu nói này làm bừng tỉnh, ngẩng đầu nhìn lại mới phát hiện đối phương là một thiếu niên mặc đồ bông lụa gấm. Cậu vóc người gầy nhỏ, da thịt trắng noãn, mi mắt tuấn tú, nếu không phải mở miệng nói chuyện, nhìn qua y như một tiểu cô nương. Cậu cũng giống Lâm Đạm, cầm trong tay một thìa canh thưởng thức, chân mày hơi nhíu, vẻ mặt tỏ vẻ nghiêm túc.
"Đúng là thiếu một chút trình độ." Lại có một người từ từ nói.
Lâm Đạm quay đầu nhìn xem, phát hiện người nói chuyện lần này là một ông lão râu hoa râm. Ông đang không ngừng mím mím bờ môi, tựa hồ đang phân biệt mùi vị trong nước canh.
Lâm Đạm rất nhanh dời tầm mắt nhìn xung quanh, dù trong lòng cái gì cũng không biết, trên mặt lại không biểu lộ chút hốt hoảng nào. Cô hình như đã quen xử lý tình huống bột phát thế này rồi.
"Cái gì gọi là thiếu một chút trình độ? Ta thấy cũng không sai biệt lắm, không có gì khác nhau." Người nói chuyện lần này là một người đàn ông trung niên tướng mạo uy nghiêm, trên người mặc bộ áo bào thêu đầy tường vân và kỳ lân màu lam, địa vị thân phận hình như không thấp, bởi vì hắn vừa dứt lời, người đứng xung quanh bắt đầu gật đầu phụ họa, nụ cười trên mặt hơi có vẻ nịnh hót.
Nhưng Lâm Đạm cũng không đặt sự chú ý lên người hắn, mà quay đầu nhìn một bên khác. Cách cô khoảng bảy tám thước có một tiểu cô nương đang đứng, chỉ mười ba mười bốn tuổi, trước người cô bé có bày một cái bàn vuông, trên bàn cũng có một mâm thức ăn, chỉ nhìn sắc, hương, vị, không khác lắm với mâm thức ăn dưới mắt Lâm Đạm.
Tổng hợp lại hoàn cảnh, nhân vật, tin tức qua cuộc nói chuyện vừa rồi, Lâm Đạm rất nhanh có kết luận —— mình tựa hồ đang so tài nấu nướng với người ta.
Tiểu cô nương kia nghe được lời của thiếu niên và ông lão râu bạc, trên mặt lộ ra nụ cười, lại thấy người đàn ông trung niên không ủng hộ mình, lông mày lập tức nhướng lên, tỏ vẻ quật cường: "Xin Hầu gia hãy cẩn thận nếm thử một chút."
Hầu gia? Lâm Đạm đang cố góp nhặt tin tức nhanh chóng liếc người đàn ông trung niên một cái.
Người đàn ông trung niên đang chuẩn bị nói chuyện, thiếu niên tuấn tú đã nhịn không được nói: "Thức ăn tốt hay xấu chính ngươi không nếm ra sao, vậy còn làm đầu bếp thế nào?" Lời này hiển nhiên là nói với Lâm Đạm, bởi vì đôi mắt trắng đen rõ ràng của cậu đang nhìn Lâm Đạm chằm chằm. Tiểu cô nương lúc này mới vui vẻ, cúi đầu xuống, vểnh môi, cười một tiếng ngượng ngùng.
Trước đó Lâm Đạm đã nếm thử một miếng đồ ăn mình làm, cũng không chịu thua, nói rằng "không chịu thua" thì không thích hợp cho lắm, phải nói là cô bé hoàn toàn không nếm ra được thức ăn của mình kém ở chỗ nào, thiếu sót mùi vị gì, mà thiếu niên cho rằng cô bé đã thua rất khó chịu với chuyện này.
Vừa biết rõ tình trạng, Lâm Đạm lấy bất biến ứng vạn biết, cô phải dựa theo phản ứng của người bình thường diễn xong vở kịch này, vì vậy đưa thìa canh vào miệng yên lặng đánh giá một hồi, lại tới bên người tiểu cô nương đang giận dữ bất bình, múc nước canh trong bát của cô bé kia.
Hai bát canh đều là canh gạch cua với rau cải, nhìn qua chỉ là mấy lá rau cải nấu chín, nhưng nếu muốn hoàn thành phải phí công phí sức một phen. Đạo nấu nướng cũng như vậy, càng là món ăn đơn giản làm càng khó.
Lâm Đạm vốn chỉ định tùy tiện ăn hai miếng rồi chủ động nhận thua, như vậy mới có thể giúp mình nhanh chóng thoát thân, sau đó tìm một chỗ yên lặng tiêu hóa tình trạng hiện nay. Nhưng khi thực sự thưởng thức hai món ăn, vị giác và đầu óc của cô đã tự cho ra phán đoán. Cô lúc này mới kinh dị phát hiện, vị giác của mình dường như nhạy bén hơn người bình thường rất nhiều, chút khác biệt rất nhỏ dưới đầu lưỡi của cô phóng đại gấp mấy lần, mà đây vừa vặn là điều Lâm Đạm trước kia thiếu sót nhất.
"Ta thua." Sau khi đặt thìa canh xuống, cô thật lòng thật dạ nói: "Gạch cua của ta hơi đắng." Vị đắng này người bình thường căn bản nếm không ra, chỉ có người vị giác cực kỳ nhạy bén mới phát hiện được.
Ông lão râu bạc nhìn cô một cái thật sâu, chỉ điểm, "Vậy thì đúng rồi, thời điểm ngươi cho thêm bột súng vào canh không đợi gạch cua hoàn toàn chín muồi, điều này làm cho thời gian hâm nóng của tinh bột kéo dài, dễ dàng khét tạo vị đắng, khẩu vị cũng không thực sự sảng hoạt (nhớt, trơn, nhẵn). Mà tinh túy của gạch cua chính là ở hai chữ này, một là tươi sống, hai là sảng hoạt. Món này của ngươi nhìn ra hình ra dạng, nhưng vẫn kém vài phần mùi vị.
Lâm Đạm gật đầu một cái, nói lần nữa: "Ta thua."
Thấy vẻ mặt cô bình thản an nhiên, cũng không hề oán trách giận dữ vì thua cuộc, ông lão râu bạc mới gật đầu một cái. Người đàn ông trung niên mới xúc động thở dài, mặt lộ vẻ không đành lòng, một người phụ nữ đứng ẩn đằng sau che ngực ngã xuống, dọa mọi người giật mình.
"Không tốt, Tề thị té xỉu! Lâm Đạm mau đến xem mẹ ngươi đi!" Lập tức có hai cô gái đỡ lấy người phụ nữ kia, liên tục gọi Lâm Đạm.
Lâm Đạm nhanh chóng thu được thêm tin tức về thân phận mình qua câu nói kia không chút do dự chạy tới, cao giọng nói: "Làm phiền mọi người giúp ta tìm một thầy thuốc, ta đưa mẹ ta về trước." Dứt lời cực kỳ tự nhiên đỡ lấy người phụ nữ nọ từ tay cô gái kia. Cô gái vừa rảnh tay không hề phát hiện ra chút khác thường nào, vội vội vàng vàng đi trước dẫn đường, rất nhanh mang Lâm Đạm về nhà của cô.
Bận bịu một phen thầy thuốc cũng đã tới, nói người phụ nữ không có bệnh gì nhiều, chỉ là lo lắng quá độ dẫn đến ngất xỉu, uống chút thuốc an thần là sẽ tốt lên.
Lâm Đạm sau khi nhận lấy toa thuốc liền tháo xuống một cây trâm bạc trên đầu mình trả tiền khám bệnh. Cô không biết người phụ nữ kia cất tiền ở đâu, dù biết tiền ở đâu thì hộp đựng chắc đã khóa, người phụ nữ nọ lại đang ngất xỉu, không có cách nào hỏi bà chìa khóa chỗ nào, chỉ có thể làm vậy.
Thầy thuốc dùng ánh mắt thương hại nhìn cô một cái, ôn hòa nói: "Tiền xem bệnh Hầu gia đã trả, cây trâm này ngươi giữ lại đi. Phương thuốc này ngươi cũng giao cho ta, ta để sai vặt ở Hầu phủ đi bốc giùm cho, mẹ ngươi đang ngất xỉu, không thể không có người trông. Aiz..."
Nhìn thầy thuốc một bên lắc đầu một bên từ từ đi xa, Lâm Đạm ý thức được buổi so tài nấu nướng trước đó hình như rất quan trọng với cô, nếu không mọi người cũng không có lòng đồng tình lớn đến vậy với cô, mà mẹ cô cũng không vì cô nhận thua mà té xỉu. Nhưng thua chính là thua, đây là sự thật không thể chối cãi, cho nên Lâm Đạm không hề hối tiếc về hành vi của mình.
Thấy mặt người phụ nữ đầy mồ hôi lạnh, cô bưng chậu đồng lên ra ngoài rót nước, lại thấy một thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi đi tới, nhỏ giọng nói: "Lâm Đạm, ta giúp ngươi bốc thuốc rồi, lấy một bọc thuốc và ba chén nước đun sôi bằng lửa to, rồi dùng lửa nhỏ nấu cho còn một bát, bã thuốc dư lại đừng đổ đi, có thể dùng để nấu thuốc hai lần nữa, một ngày ba lần, uống đủ bảy ngày là hết."
Lâm Đạm vội vàng nói cảm ơn, tiễn đối phương đi rồi tới phòng bếp nấu thuốc, vô luận là bửa củi đốt bếp hay rót nước vào thùng, thân thể này đều hoàn thành theo bản năng. Thuốc thang đã đun sôi, đang nổi bọt khí ùng ục, Lâm Đạm rút ra một ít củi khô, đổi thành lửa nhỏ đun chậm, sau đó dọn ra một cái ghế nhỏ, ngồi cạnh bếp sửa sang lại trí nhớ.
Cô hình như đã hình thành thói quen làm vậy, vì vậy rất nhanh đã hiểu tình cảnh của mình. Cha cô là đầu bếp Lâm Bảo Điền ở phủ Vĩnh Định Hầu. Bởi vì Vĩnh Định Hầu là một người tham ăn, cực kỳ chú trọng phương diện thức ăn, cho nên Lâm Bảo Điền có kỹ thuật nấu nướng tuyệt vời rất được đối phương coi trọng, thậm chí hành quân đánh giặc cũng phải mang theo, địa vị có thể thấy được. Cũng vì vậy, cuộc sống của Lâm Đạm và Tề thị ở Hầu phủ trôi qua vô cùng tốt, chẳng những có một viện độc lập để ở, còn có nha hoàn sai vặt phục vụ.
Nhưng hai tháng trước, Lâm Bảo Điền bỗng nhiên bạo bệnh mà chết, trước khi chết đem toàn bộ kinh nghiệm nấu nướng cả đời tổng kết được ghi lại và dao làm bếp truyền cho con gái duy nhất Lâm Đạm. Lâm Đạm ái mộ tiểu Hầu gia từ nhỏ, mà đối phương cũng giống hệt lão Hầu gia, cũng là người thích ăn, cho nên cô bé ngày nào cũng khổ luyện nấu nướng, chỉ vì để tiểu Hầu gia nhìn mình nhiều hơn.
Sau khi cha chết, cô bé tiếp nhận y bát tiếp tục làm đầu bếp ở Hầu phủ, mặc dù mới mười hai mười ba tuổi, kỹ thuật đã hết sức thành thạo. Chợt có một ngày, bảng hiệu đồ ăn cô bé khổ luyện ra bị hạch sách bôi nhọ, nghe tiểu Hầu gia nói món này cô bé làm còn lâu mới ngon bằng tiểu nha hoàn trong viện cậu.
Lâm Đạm trước giờ tâm cao khí ngạo, lúc này tìm tiểu nha hoàn kia so tài, lại không đoán ra tiểu nha hoàn kia cất giấu một bí mật động trời. Hóa ra tài nấu nướng và dao làm bếp của Lâm Bảo Điền là trộm được từ chỗ ông nội cô bé kia, Lâm Bảo Điền căn bản không phải truyền nhân của cái gì mà kim đao ngự trù, mà là hạng người khi sư diệt tổ.
Tiểu nha hoàn tên là Nghiêm Lãng Tình, ông nội Nghiêm Bác là kim đao ngự trù của tiền triều, danh tiếng trong giới khá tốt, sau khi rời cung thu mấy người học trò, một người trong đó chính là cha Lâm Đạm Lâm Bảo Điền. Sau đó Nghiêm Bác bệnh nặng sắp chết, cha Nghiêm Lãng Tình vừa vặn đang ở ngoài, không thể kịp thời chạy về đưa tiễn cha mình đoạn đường cuối cùng, Lâm Bảo Điền an táng cho Nghiêm Bác, nhân cơ hội trộm đi kim đao vua ban và công thức nấu ăn của nhà họ Nghiêm, từ đây biến mất không còn bóng dáng tăm hơi.
Cha của Nghiêm Lãng Tình nghi ngờ việc này, mang vợ con đi khắp nơi khổ sở tìm kiếm, rốt cuộc tìm được Lâm Bảo Điền ở phủ Vĩnh Định Hầu, lại không đoán được đối phương đã chết, vì vậy để con gái lẻn vào Hầu phủ, tìm hiểu tình huống đời sau của kẻ địch, cũng tìm thời cơ khiêu chiến Lâm Đạm, tiền đặt cược là kim đao vua ban và công thức nấu ăn của nhà họ Nghiêm.
Lâm Đạm hết sức tranh cường háo thắng, làm sao có thể chịu mất thể diện trước mặt Hầu gia, lại vì bảo vệ danh dự của cha, lúc này đồng ý lời khiêu chiến... Sau đó cô bé thua, về sau trở thành "Lâm Đạm" hiện tại. Thiếu niên tuấn tú đảm nhận chức vị giám khảo chính là tiểu Hầu gia, còn người đàn ông trung niên biết Lâm Đạm không địch lại Nghiêm Lãng Tình vẫn lên tiếng ủng hộ cô bé là lão Hầu gia.
Mặc dù cùng tên, nhưng Lâm Đạm có thể cảm nhận được rõ ràng, mình trước kia và mình bây giờ không phải cùng một người. Trước kia trong lòng Lâm Đạm chỉ có mỗi tiểu Hầu gia, có thể vì một nụ cười của cậu ta mừng rỡ như điên, cũng có thể vì một cái nhíu mày của cậu ta mà băn khoăn do dự, nhưng bây giờ, Lâm Đạm không có chút cảm xúc nào, khi nhớ tới đối phương giống như nhớ tới một người xa lạ.
Chuyện cần cô giải quyết bây giờ không phải vấn đề về thân phận và trí nhớ, mà là nên làm gì tiếp theo. Thua hết mọi thứ, lại có mẹ ruột bệnh tật cần chăm sóc, sau này cô nên làm gì đây?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.