Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 75: Giam cầm




"Triệu Tự, người ta đau quá." Cô nhõng nhẽo nói.
Triệu Tự không dao động.
Thật sự không có đạo lý mà.
Đại Ninh tức giận nghĩ, Triệu Tự muốn hôn thì hôn, muốn xoa thì xoa, muốn mạnh thì mạnh. Nhưng anh không làm gì cả, chỉ dùng tư thế mười hai vạn phần kiềm chế bóp chặt eo cô, cố định cô trên đùi, để cô nghe tiếng hít thở âm u của anh.
Cô giống như con búp bê bằng vải, chẳng bao lâu nữa sẽ thành con búp bê vải rách tươm.
Đại tiểu thư sợ chết mới có quỷ.
Thấy hòa giải bầu không khí đã trở nên vô vọng, cô tát thẳng một cái vào mặt Triệu Tự.
Cô cáu kỉnh quát: "Tôi đau! Bộ anh điếc hả?"
Âm thanh trong trẻo ấy nghe rất rõ trong bóng tối. Dưới ánh trăng, cuối cùng người đàn ông cũng cụp mắt xuống nhìn cô.
Đôi mắt anh như hang tối trống rỗng, dù ăn một cái tát vẫn không thấy cảm xúc tức giận.
Triệu Tự giơ tay, Đại Ninh cho rằng anh ta muốn đánh mình, không ngờ ngay sau đó đèn đã bật lên.
Căn phòng thoáng cái sáng ngời.
Ánh sáng chiếu vào mắt cô, cô không kịp thích ứng với ánh sáng mạnh bèn nhắm mắt ngay.
Triệu Tự vẫn nhìn cô.
Một lúc sau, Đại Ninh mắt nhắm mắt mở từ từ mở hết ra.
Cô nghiêm mặt nói: "Đầu tiên, tôi xin nói trước. Tôi không xin lỗi anh, muốn nói lời xin lỗi cũng là anh mới phải. Tôi giúp anh cứu Triệu An An, anh nói xem phải không?"
Tay Triệu Tự xoa đầu tóc mềm mại của cô.
Anh nói rất bình tĩnh: "Phải."
"Vốn dĩ hai ta cũng không có quan hệ gì, vậy nên tôi tìm bạn trai lần nữa cũng không thành vấn đề, đúng không?"
Triệu Tự nói nhàn nhạt: "Đã ngủ cùng."
Đại Ninh: "..."
Thanh Đoàn: "..."
Đại Ninh: "Có ngủ thì cũng chỉ xem là bạn tình. Anh từng thấy bạn tình nào mà sau khi chia tay còn dây dưa lằng nhằng không?"
Triệu Tự nắm cằm cô, biểu cảm vẫn bình tĩnh như trước, dù nghe cô bảo quan hệ của họ chỉ là "bạn tình", vẻ mặt anh cũng không thay đổi.
Nét mặt anh như đang thể hiện, nói, em nói tiếp đi.
Đại Ninh hừ hừ.
"Nếu hai ta đã không có quan hệ, anh còn nợ tôi, dựa vào đâu trả thù tôi? Hơn nữa còn bắt tôi đến đây."
Đôi mắt xinh đẹp của cô có lý chẳng sợ đang trừng anh. Vẫn như mấy năm trước, hoạt bát và tràn đầy sức sống, dáng vẻ vừa yêu kiều vừa ngang ngược.
Cả thế giới chỉ có cô là đúng.
Nhưng cô chẳng hiểu gì cả.
Giọng điệu Triệu Tự vững vàng như mặt hồ không gợn sóng: "Thế nên, em có thể coi tôi là tên tâm thần."
Đại Ninh không hiểu sao lại nghe ra vài tia châm chọc nhàn nhạt trong câu này.
Triệu Tự cầm điện thoại đưa cho Đại Ninh.
"Chia tay hắn ta, em sẽ được vui vẻ hơn khi ở đây. An An rất nhớ em, Triệu Bình cũng thế."
Đại Ninh nhìn chằm chằm anh: "Anh nghiêm túc à?"
"Ừ."
Đại Ninh nhận điện thoại của mình, cô mở khóa, tìm wechat của Trần Cảnh, nhấn phần ghi âm.
Cô bỗng kêu to: "Anh ơi cứu em với, em bị Triệu Tự bắt đi!"
Triệu Tự lạnh lùng nhìn cô, không hề ngăn cản. Thậm chí sau khi cô gửi đi, anh cũng không có ý định thu hồi tin nhắn.
Triệu Tự lấy điện thoại về và trực tiếp tắt máy.
Anh ném Đại Ninh lên giường, bóp chặt cổ cô.
Tầm mắt anh dừng trên cổ Đại Ninh, nơi đó có vài dấu đỏ mờ ám, không phải do anh làm, hiển nhiên cô thật sự chơi rất vui vẻ.
"Tôi chỉ hỏi em một câu." Triệu Tự nhìn vào mắt cô: "Em đã từng thích tôi chưa?"
Đột nhiên Đại Ninh lộ ra nụ cười vừa thơ ngây vừa đáng yêu.
"Không thích, từ đầu đến cuối, tôi chỉ đang lừa anh." Cô không thèm để ý cái tay đặt trên cổ mình, Triệu Tự cũng không dùng sức, Đại Ninh hoàn toàn không cảm thấy đau.
Tay cô chạm vào tim anh.
"Khó chịu không? Đau lòng không? Ở đây có đau không, đau thì anh nói tôi biết để người ta vui vẻ nhé." Ánh mắt cô long lanh mang theo ác ý không thèm che giấu.
Đại Ninh chờ mong người đàn ông trước mặt sẽ phát điên hay nổi giận.
Nhưng đáng tiếc Triệu Tự không có biểu cảm gì từ đầu đến cuối, anh chỉ lẳng lặng nhìn cô. Cứ như thể cả đời anh chưa từng nhìn thấy cô vậy.
"Những lời này của em mà đặt trong ba năm nay, chắc tôi đã giận đến mức bóp ch.ết em rồi." Triệu Tự cúi đầu hôn lên mắt cô.
Đại Ninh không thể không nhắm mắt lại.
"Nhưng bây giờ, em có nói những lời đó cũng vô dụng."
Giọng anh lạnh lùng nhưng động tác của anh lại trái ngược với giọng nói, anh dịu dàng hôn cô.
Từ khuôn mặt trắng nõn đến bờ môi mềm mại.
Anh vừa hôn từng tấc vừa lạnh giọng nói: "Tôi biết em là thứ gì."
Những lời này làm Đại Ninh nổi giận! Thứ gì là thứ gì hả!
Anh mới là cái "thứ" ấy.
Cô ngậm chặt miệng, bắt đầu giãy giụa đá anh. Biến biến biến, không cho anh chạm vào tôi.
Bàn tay Triệu Tự bỗng luồn vào váy cô.
Động tác Đại Ninh cứng đờ, cô chớp mắt, hét lên.
"Nếu anh dám hiếp tôi thì tôi sẽ không tha cho anh đâu, tôi sẽ giết cha mẹ anh rồi giết luôn hai đứa em anh, tiếp đó chém hai tay hai chân anh, cho anh đi ăn xin dưới chân cầu vượt luôn... A... Huhuhu..."
Vẫn ác độc như trước.
Triệu Tự bỗng bật cười, anh rút bàn tay khỏi váy cô, lau khô nước mắt cho cô.
Đại Ninh trừng to mắt, phồng má.
"Không cho phép anh lấy cái tay này đụng vào tôi!"
Đã chạm vào chỗ đó... của cô, còn dám sờ mặt cô, cô muốn giết Triệu Tự!
Triệu Tự vỗ mặt cô: "Im lặng nào, bằng không tôi vói vào miệng em."
Đại Ninh ngây người.
Đổi lại ba năm trước, Triệu Tự sẽ không bao giờ nói những lời này, nhưng bây giờ anh lại làm chuyện bỉ ổi nhất với vẻ mặt lạnh nhạt, nói lời phóng túng nhất với vẻ mặt cấm dục.
Đại Ninh nén nước mắt, không có tâm trạng chảy nước mắt tiếp.
"Anh ta điên rồi sao?" Đại Ninh hỏi Thanh Đoàn.
Nó nghi ngờ cuộc đời của chính mình khi đang sống giữa một cộng đồng giàu mạnh bác ái lấy chủ nghĩa xã hội làm giá trị quan cốt lõi.
Tại sao tất cả chuyện xấu đều do người ta làm mà nó phải cõng nồi, người nào có bản lĩnh làm chuyện xấu thì nhìn đây để làm sạch tư tưởng đi!
Đại Ninh nhìn thấy một vật gì đó sáng lấp lánh.
Cô một phát tóm được tay Triệu Tự, nói rất chi đắc ý: "Được đó, anh kết hôn rồi mà còn bắt nạt tôi như thế, tôi phải nói cho vợ anh hay, để cô ấy đánh chết anh."
Triệu Tự chợt bật cười.
Anh cười đến không ai hiểu, Đại Ninh đá anh: "Anh ngoại tình, anh sẽ không được chết yên, đẻ con trai không..."
Triệu Tự che miệng cô, lấy mền quấn cô lại.
Anh nằm ngủ cạnh cô, lạnh nhạt hỏi.
"Giờ em muốn ngủ hay làm tình?"
Đại Ninh căm giận nhắm nghiền mắt, dùng hết sức cả đời mình véo mạnh lên eo anh.
Đại tiểu thư vừa hung dữ vừa ngang ngược, nhe nanh múa vuốt.
Triệu Tự không chịu nổi phải xoay người cô lại, đưa lưng về phía mình, bây giờ anh mới ôm cô từ phía sau, kéo cô vào ngực mình.
Anh nhắm mắt, biết cô trong lòng nhất định đang chửi bới mình, có lẽ lời khó nghe cũng có.
Cô là người rất thức thời, chọn ngủ chứ không chọn cái sau.
Cũng chính tại lúc này, cuối cùng Triệu Tự cũng có cảm xúc khác.
Trong mộng tuyết đã ngừng rơi.
Kỷ Đại Ninh đã từng ngừng thở trong vòng tay anh, đó là cơn ác mộng mà cả đời anh không thể thoát ra. Anh đã từng cầu nguyện với các vị thần trên trời cao, nguyện thân này có thể hóa thành bộ xương khô hôi hám hay chết không được yên thân, người có thể nghiền xương con thành tro.
Đổi lấy việc được gặp lại cô ấy lúc còn sống.
1
Cùng đắp chiếc chăn to ngủ chung và làm một giấc mộng thật đẹp.
*
Đại Ninh rất có khí phách thức đến nửa đêm, kết quả sau nửa đêm còn ngủ ngon hơn Triệu Tự.
Có lẽ cùng nằm chung giường mà giấc mơ khác nhau, Triệu Tự không có mộng đẹp, trong giấc mơ là cảnh cô ôm hôn với tên đàn ông khác trên đường phố. Lúc tỉnh dậy trời còn chưa sáng, anh cúi đầu nhìn người trong lòng mình, cô đặt một bàn tay lên gối, tay kia cuộn lại trong lòng bàn tay anh.
Cô thích người đó?
Anh gạt tóc cô ra, trước mắt như hiện lên cặp mắt ngây thơ lại chứa đầy ác ý.
Anh khó chịu không? Trái tim có đau không?
Anh không đau.
Anh đã chết trong trận gió tuyết, an táng bên cạnh Kỷ Đại Ninh vào ba năm trước.
Và cũng đã vứt bỏ sự chính trực, lương thiện.
Cô thích ai cũng vô dụng, Kỷ Đại Ninh là quái vật không có trái tim, lâu ngày cô cũng sẽ quên đi phần thích ấy.
Triệu Tự buông tay nhỏ cô ra, anh rời giường mặc quần áo, thắt cà vạt, áo khoác vắt ở khuỷu tay, đứng trước giường nhìn cô một lúc mới đẩy cửa ra ngoài.
Khi lão Bát đến báo cáo công việc thì thấy Triệu Tự đang nấu ăn trong bếp, hắn suýt nữa sợ đến rớt cằm.
Kẻ... kẻ điên đã làm hơn hai mươi món ăn sáng này, có thật là Triệu Gia không?
Triệu Tự nói: "Chuyện gì?"
"Mỏ châu báu bên đó phát hiện một khối ngọc bích có chất lượng đặc biệt tốt." Nói xong, lão Bát bèn hưng phấn: "Là vật vô giá! Chúng ta có nên cân nhắc bán đấu giá không ạ?"
"Cầm đi gia công." Triệu Tự đặt đĩa xuống: "Làm thành con hổ."
Lão Bát nghi ngờ có phải anh đang bệnh nặng không.
Triệu Tự: "Còn gì nữa không?"
"Không."
"Vậy đi đi."
Lão Bát đành phải lúng túng rời đi.
Sau khi trời hửng sáng, Triệu An An đã đọc sách được một lúc, cô bé ngửi được mùi đồ ăn bèn hỏi thím dọn vệ sinh.
"Con có thể ăn không ạ?"
Thím Dịch biết tiểu thư rất lễ phép và rụt rè, cô bé khác hẳn với đám tiểu thư nhà giàu.
Nhưng lần này thì không được.
"Đây là do Triệu Gia làm, tiểu thư không thể động vào, nếu cô muốn ăn thì phải hỏi anh cô ạ."
Triệu An An ngẩn người, cô bé biết anh cả đã rất lâu không vào bếp.
Cô bé không biết chuyện gì xảy ra, đành đi khỏi phòng bếp vào thư phòng đọc sách.
Chờ đến giờ ăn trưa, Triệu An An và Triệu Bình vẫn không gặp Triệu Tự.
"Anh cả đâu?" Triệu Bình hỏi.
A Thập nhìn thoáng qua trên lầu, giả bộ như không có gì: "Dạo này Triệu Gia có việc nên không thể ăn chung hai đứa, nếu cậu rảnh thì dẫn tiểu thư ra ngoài chơi."
Bọn họ đến Kinh Thị cũng được một thời gian, Triệu Bình vẫn chưa thực hiện được lời hứa dắt cô bé đi chơi.
Đôi mắt Triệu An An sáng lên: "Anh hai, được không anh?"
Triệu Bình cười gật đầu: "Ăn xong anh hai dẫn em đi chơi."
Hai đứa nhỏ ăn xong, tài xế đưa họ ra ngoài.
Đến chiều, Triệu Tự xuống lấy một món tráng miệng. Anh vân vê khối bánh và nếm thử.
"Không đủ ngọt."
Đầu bếp lập tức lên tiếng: "Triệu Gia đợi lát, tôi làm lại liền."
A Thập đứng ở cửa, suýt toát mồ hôi lạnh. Không phải do tố chất tâm lý hắn không tốt mà... Triệu Gia của bọn họ đúng là đang làm chuyện phi pháp, bắt cóc cục cưng phiền phức, khó chịu của nhà họ Kỷ về đây, hơn nữa còn to gan trực triếp bắt về phòng mình.
Đây chính là giam cầm đó.
Hết lần này đến lần khác cả nhà họ Triệu hay lão Bát đều không biết, nhưng A Thập biết trên lầu đang nhốt một bà cô.
Hắn chột dạ đến mức phải để Triệu Bình và Triệu An An đi khỏi, sợ chuyện này sẽ ầm ĩ to môt trận.
Triệu Gia mau nghĩ thông suốt đi, làm ơn đưa người về đi mà.
A Thập nói: "Triệu Gia, tập đoàn Thiên Vũ cần tổ chức cuộc họp vào chiều nay."
"Lùi lại." Triệu Tự nói lạnh nhạt: "Việc gần đây đều lùi hết đi."
Triệu Tự thấy A Thập vẫn không nhúc nhích: "Anh đứng đó làm gì, anh làm xong việc rồi à?"
A Thập hậm hực: "Chưa."
Hắn há miệng muốn khuyên, thế nhưng khi đối diện với đôi mắt đen láy của Triệu Tự, lập tức không nói nên lời.
Triệu Tự không quan tâm hắn, cầm lấy món tráng miệng được đầu bếp làm lại rồi đi lên lầu.
Đầu bếp lầm bầm: "Triệu Gia thích ăn đồ ngọt từ khi nào vậy?"
A Thập có khổ nói không ra, cái cảm giác chỉ mình hắn biết sự thật thật quá khổ mà.
Triệu Tự quay về phòng, rèm cửa đã được kéo, song ánh sáng trong phòng vẫn rất tối, nhưng cặp mắt rực lửa của cô gái có vẻ sáng lạ thường.
Anh cầm đĩa hỏi cô: "Em muốn ăn cái nào?"
Đại Ninh cắn ngón tay anh, cô cắn rất mạnh. Xuyên qua máu thịt, thậm chí cô còn cảm thấy mình cắn đến xương cốt của anh.
Máu tươi chảy xuống từ khóe miệng cô, Triệu Tự nhìn cô, đột nhiên bật cười.
Giống như kẻ điên.
Đại Ninh cắn một hồi đã buồn nôn, vội nhả ra.
Triệu Tự dùng ngón tay suýt nữa bị cô cắn đứt đè xuống môi cô, thoa máu lên đôi môi cô từng chút.
"Anh điên rồi hả." Cô vùng vằng tới lui, cực kỳ tức giận.
Hiếm khi Đại Ninh bị người khác ép đến cáu kỉnh như vậy, lại chạy không thoát.
Lúc sáng cô tỉnh dậy đã muốn rời khỏi đây ngay, Triệu Tự không nói năng gì đã kéo cà vạt xuống, buộc chặt hai tay cô ra sau lưng.
Hai chân cô cũng không may mắn thoát khỏi mà bị vải lụa cột chặt. Đại Ninh đã thử gọi ai đó, có điều căn phòng này cách âm.
Không ngờ cắn anh một cái còn khiến cô nhận được sự đối đãi tởm hơn.
Triệu Tự hỏi cô lại lần nữa: "Em muốn ăn cái nào?"
Lần này Đại Ninh không thể không nói: "Vị vani, anh mau lau khô máu cho tôi, tôi muốn ăn gì đó."
Triệu Tự không làm khó cô, anh lấy khăn ướt lau sạch môi cô.
Đôi mắt to đen láy nhìn anh, không quên buông lời hung ác: "Một khi người nhà tôi phát hiện tôi mất tích, họ điều tra ra xem như anh xong đời."
"Ừm."
Triệu Tự cầm món tráng miệng vị vani đút cô ăn.
"Tôi muốn tự ăn."
"Em có thể chọn không ăn." Anh hoàn toàn không để mình bị xoay như chong chóng.
Khi Đại Ninh ăn trưa chỉ toàn lo ầm ĩ với anh đến nỗi cô không ăn no. Nhìn sắc mặc lạnh nhạt của Triệu Tự, cô lại nghi ngờ nhân sinh, anh lạnh lùng như thế cũng không dỗ cô ăn, vậy mà bảo thích cô?
Cô cắn một miếng bánh ngọt, định ăn no xong tìm cách.
Triệu Tự rất khó đối phó, đầu óc anh ta đặc biệt phức tạp, trước nay Đại Ninh chưa từng hiểu rõ.
Đợi ăn no xong, thấy Triệu Tự còn chưa chịu đi, Đại Ninh bắt đầu thay đổi phong cách cáu kỉnh sang ngoan ngoãn, chớp mắt nói: "Không phải đến sinh nhật của Triệu An An rồi à? Cô bé đâu, để tôi tổ chức sinh nhật cho."
Triệu Tự không để ý cô, chỉ hỏi: "No rồi?"
Đại Ninh gật đầu.
Triệu Tự đặt đĩa xuống, bắt đầu cởi đồ.
Lúc anh đè cô xuống, Đại Ninh mặc kệ còn đang giả vờ ngoan ngoãn, mắng anh xối xả.
"Tên điên, Triệu Tự mụ nội anh, đmm Triệu Tự, tôi muốn cùng chết với anh!"
Chẳng phải trước đó vẫn đang nói chuyện rất rốt sao?
Triệu Tự nói: "Em chửi khá hay, chửi thêm hai tiếng đi."
1
Thấy anh định làm thật, Đại Ninh nói: "Anh đối xử như thế với tôi, tôi sẽ vĩnh viễn không thích anh."
Triệu Tự nói thản nhiên: "Đâu bảo em phải thích. Quan hệ bạn tình vừa vặn dùng đúng chỗ. Tôi hiếp trước giết sau."
Dứt lời, anh sáp lại gần hôn cô.
Đại Ninh hét to trong biển ý thức: "Thanh Đoàn, mau cứu ta, tên khốn này muốn hiếp trước rồi giết ta kìa."
Thanh Đoàn hết đường xoay xở: "Ta, ta không làm gì được."
Nó chỉ là Đoàn vô dụng mà thôi.
1
Triệu Tự thấy cô trừng to mắt hung tợn nhìn mình, anh vén váy cô lên: "Mở chân ra."
Đại Ninh nghĩ thầm, đợi anh ta làm xong, bước tiếp theo chính là giết mình, cô nức nở một tiếng bắt đầu chịu thua: "Triệu Tự, người ta sai thật rồi, tôi chia, chia tay ngay bây giờ với Trần Cảnh."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.