Nữ Phụ Không Có Khát Vọng Sống

Chương 54: Sống chung




Trần Liên Tinh có rất nhiều lời muốn nói cũng đã vẽ lên vô số cảnh tượng. Nào là cãi nhau, làm ầm ĩ, tủi thân, nghĩ cách hòa thuận với anh.
Vừa bước vào căn nhà lầu theo kiểu phương tây kia, tâm trạng cô ta đã tệ ngay, chỗ này sầm uất còn gần trường và bệnh viện, thoạt nhìn đã biết thuộc khu vực đắc địa, phòng ngăn nắp sạch sẽ, tầng trệt thấp, môi trường tốt, kiểu nhà này khá là đáng tiền ở thành phố Phượng Minh.
Không ngờ Trần Cảnh lại sống ở nơi tốt vậy, nếu cô ta biết thì đã ở chung với anh từ lâu rồi, sao phải hơn một năm chưa về nhà.
Cánh cửa mở ra, Trần Liên Tinh đang định mở miệng gọi Trần Cảnh, có điều khi nhìn rõ người đối diện, tiếng gọi lập tức nghẹn trong cổ họng.
Cô ta sửng sốt nhìn cô gái trước mặt.
Cô gái vừa ngủ trưa dậy, da dẻ hồng hào, trắng hồng căng mướt. Cô mặc một chiếc váy ngủ màu lam nhạt, mái tóc xõa sau lưng như rong biển.
Dù váy rộng thùng thình cũng không che được dáng người xinh đẹp của Đại Ninh, cả người cô lười nhác, nửa bờ vai lộ ra, đôi mắt sáng long lanh nhìn Trần Liên Tinh.
Dẫu cô ta là con gái cũng phải sửng sốt từ cái nhìn đầu tiên trước vẻ ngoài của cô gái này.
Con ngươi Trần Liên Tinh co lại, vậy mà Trần Cảnh lại có phụ nữ, còn là tiểu yêu tinh! Dáng vẻ yểu điệu, dụ người, chẳng trách anh thờ ơ với hai mẹ con cô ta.
Trần Liên Tinh liếc mắt đã chán ghét Đại Ninh ngay, cho rằng chính người nọ đã chia bớt sự chú ý của Trần Cảnh, cô ta ngước cằm, giọng điệu vừa kiêu căng vừa bất mãn: "Cô là ai? Sao lại ở trong nhà anh tôi?"
Đại Ninh ngáp một cái, đầu nghiêng sang cạnh cửa.
"Đây là nhà của tôi, tôi còn chưa hỏi cô là ai nữa đấy. Cô cách xa chút, đã xấu xí còn y như người xấu, tôi phải đi báo cảnh sát."
"Cô!" Trần Liên Tinh thiếu chút nữa bị lời của Đại Ninh làm bùng cháy, "Đây là nhà anh tôi, cô chỉ là loại con gái được anh ta bao nuôi vậy mà dám nói thế với tôi hả!"
Đại Ninh thiếu điều bật cười.
Với chỉ số IQ và cách nói chuyện này của Trần Liên Tinh, Kỷ Điềm lại có thể chịu đựng được mà ở bên Trần Liên Tinh lâu vậy, hơn nữa còn làm bạn thân.
Đổi thành cô, một ngày đã đập Trần Liên Tinh thành đầu chó rồi.
Nếu thứ bậc của Lam Dung Dung là thứ 8 thì Trần Liên Tinh chỉ xứng đạt phân nửa. Trần Kế Duệ không nhặt Trần Cảnh về nuôi, chỉ sợ cô ta đến cả shit nóng cũng không có mà ăn.
"Cô là em anh ấy à, đợi xíu nhé ~" Đại Ninh vươn tay đóng cửa lại.
Trần Liên Tinh trơ mắt nhìn cánh cửa khép lại, bây giờ cô ta chỉ muốn mắng người, lập tức gọi cho Trần Cảnh.
Trần Cảnh đang rèn luyện cách chiến đấu, công việc này đầy rẫy nguy hiểm đến tính mạng nên anh phải duy trì thực lực của chính mình.
Ban ngày anh không cần đến đấu trường ngầm, anh ra ngoài tập luyện như trước nhưng phải trong giờ làm việc bình thường mới đi, làm thế để Đại Ninh không nghi ngờ công việc của anh.
Nhận được cuộc gọi của Trần Liên Tinh, anh tháo găng tay ra: "Chuyện gì?"
"Trần Cảnh..." Trần Liên Tinh còn chưa kịp mách lẻo thì cánh cửa trước mặt lại mở.
Thiếu nữ mặc chiếc váy màu lam nhạt đang cầm một khẩu súng nước đồ chơi dài nửa mét, nhìn cô ta một cách ngây thơ. Ngay sau đó, khóe môi Đại Ninh cong lên, chĩa súng nước vào ngay mặt Trần Liên Tinh và bắn.
"A--" Trần Liên Tinh thét chói tai ra tiếng! Khốn khiếp!
Thanh Đoàn che hai mắt, khẩu súng nước to đó là do Trần Cảnh mua sau buổi xem phim hồi cuối tuần trước, té ra nó còn chơi được vầy.
Trần Liên Tinh bị bắn làm nhảy cẫng cả lên, một bên la hét chửi bới.
Trần Cảnh ở đầu bên kia điện thoại cũng thấy có điều không ổn, tiếng hét của Trần Liên Tinh vô cùng tức giận và thảm thiết, anh cau mày, định hỏi cô đang ở đâu.
Đột nhiên một giọng nói mềm mại, ngang ngược vang lên: "Cái đồ ma lem, dám giành anh trai với tôi nè!"
Trần Cảnh đỡ trán, đờ mờ.
Trần Đại Đại!
Không cần hỏi cũng biết Trần Liên Tinh đang ở đâu, mặc kệ việc tập luyện, anh mặc áo thun vào, người ướt đẫm mồ hôi chạy về nhà.
Trần Cảnh chạy nhanh về nên lúc đến nơi, Trần Liên Tinh đang ướt như chuột lột vừa chửi vừa đập cửa. Đại Ninh rất thông minh, đánh người xong đã bỏ chạy, đóng chặt cửa nhốt Trần Liên Tinh ở ngoài.
Nhìn thấy Trần Cảnh, sự uất ức của Trần Liên Tinh đồng loạt dâng lên, cô ta gần như quên mất mình đã không gọi xưng hô này bao nhiêu năm, khoảnh khắc này cứ thế buột miệng thốt ra.
"Anh ơi! Đứa con gái xấu xa kia lại đối xử với em như vậy!"
Trần Cảnh đã từng có lúc rất thích nghe xưng hô ấy, nhưng nhiều năm trôi qua, sau khi nghe được anh lại không có cảm giác gì.
Bộ dạng của Trần Liên Tinh khá là chật vật, từ khi anh che chở mẹ con nhà họ Trần chả ai dám bắt nạt cô ta cả, đây là lần đầu cô ta giống hệt mụ điên, không giữ hình tượng.
Trần Cảnh đã nghĩ vô số trường hợp để giới thiệu "hai em gái" gặp nhau, nào ngờ mọi chuyện xảy ra không kịp trở tay, trường hợp đã thành gà bay chó sủa.
Trần Cảnh gõ cửa: "Đại Đại."
Đại Ninh nghe thấy nhưng không định mở cửa cho họ, cô dựa vào ghế sô pha bưng bát thủy tinh ăn dâu tây do Trần Cảnh rửa.
Thanh Đoàn biết, tuy đại tiểu thư vừa chơi đến sảng khoái nhưng cô vẫn không vui vì trong lòng Trần Cảnh vẫn có vị trí của một người "em gái" khác.
Nếu Trần Liên Tinh biết điều và đáng yêu như Triệu An An, đại tiểu thư cũng không so đo chi, nhưng Trần Liên Tinh là cái thá gì!
1
Trần Cảnh lấy chìa khóa của mình ra mở cửa.
Trần Liên Tinh đi theo sau lưng anh, cô ta chú ý trang trí của căn phòng, tia vui sướng, bất mãn chợt lướt qua trong mắt. Vui là phòng mới, trang trí cũng đẹp mắt, đồ đạc và thiết bị thoạt nhìn rất đắt. Bất mãn là anh trai lại sống cùng con khốn đó trong phòng tốt vậy thay vì cô ta.
Trần Liên Tinh nhìn người đàn ông cao to trước mặt, nhớ lời mẹ mình nói mà thoáng lay động. Nếu thật sự ở bên nhau cùng Trần Cảnh, bây giờ anh dường như cũng không thiếu tiền... Trần Liên Tinh lập tức lắc đầu trong lòng, không được, anh ta là tên nói lắp! Dây thanh đã hỏng, sao cô ta có thể lấy Trần Cảnh.
Trần Cảnh mở cửa thì thấy Đại Ninh đang ngồi ăn dâu trên sô pha, cô ôm bát dâu tây, không hề nhìn anh. Có thể thấy rõ dù cô đánh người cũng không để mình chịu thiệt, giờ còn phát cáu.
Trần Liên Tinh nhìn thấy cô liền giận dữ: "Chính là con nhỏ này đó anh, tôi đã bảo mình là em gái anh, vậy mà nó vẫn lấy súng nước bắn vào người tôi."
Nước trên người Trần Liên Tinh vì di chuyển mà nhỏ giọt khắp sàn. Trần Cảnh không nói lời nào, anh đi vào phòng khách lấy khăn tắm và máy sấy tóc để cô ta lau khô, sau đó nhìn về phía Đại Ninh.
Trong lòng Trần Liên Tinh đắc ý, cô ta còn không hiểu anh ư, lúc cô học cấp hai bị bạn nam cạnh lớp ức hiếp, sau khi nói cho anh biết, anh không nói hai lời đã đánh bạn nam đó đến mức không dám đến trường.
Cô gái này vừa nhìn đã biết thuộc dạng như cây tầm gửi chỉ biết sống bám vào anh mình, vị trí của cô ta không ai có thể thay thế trong lòng anh. Dù bây giờ Trần Cảnh không chia tay người bạn gái này thì cô cũng có cách khuyên anh đá người nọ. Vừa nãy cô bị đối xử như thế, anh trai chắc chắn sẽ trút giận giúp mình.
Trần Cảnh đi đến bên cạnh Đại Ninh, anh chưa nói gì, Đại Ninh ngồi trên sô pha đã đẩy anh ra trước: "Anh hôi quá đi mất, tránh xa em ra."
Trần Liên Tinh kinh ngạc nhìn Trần Cảnh, trong lòng tin chắc rằng anh sắp nổi giận rồi.
Kết quả cô ta chờ một lúc, chỉ thấy anh lùi lại mấy bước rồi cầm lấy quyển vở trên bàn trà.
"Vậy anh đi tắm trước, em đừng ra tay với Trần Liên Tinh được không?" Trần Cảnh viết trên vở, anh biết tính tình Đại Ninh ra sao, bản thân ưa sạch nên cũng ghét người nào toàn mồ hôi. Khi tập luyện xong, anh thường tắm trước mới về nhà.
Đại Ninh nhăn mặt: "Cô ta bắt nạt em thì sao?"
"Anh hứa, sẽ không có chuyện đó."
Trần Liên Tinh không thể tin nhìn anh, anh đi đến chỉ phía khác sô pha ý bảo Trần Liên Tinh qua đó ngồi: "Em lau khô người đi, đừng chọc em ấy."
Trần Liên Tinh siết chặt khăn trong tay, không tin nổi nhìn bóng lưng Trần Cảnh, lúc này Đại Ninh còn cố ý làm mặt quỷ với cô ta. Trần Liên Tinh tức chết đi sống lại.
Trần Cảnh vội vã đi tắm, anh sợ hai cô nhóc ngoài đó lại cãi nhau nên thay đồ nhanh đi ra. Trần Liên Tinh ngồi xa xa sấy khô tóc mình, nhìn Đại Ninh bằng ánh mắt căm hận.
Đại Ninh đang ăn dâu, cô rất kén chọn nên chỉ ăn những phần đỏ nhất, cắn miếng nhỏ, phần còn lại thì vứt đi. Mùa này dâu ở Phượng Minh rất mắc, Trần Liên Tinh đau lòng cả mắt đều đỏ. Con nhỏ đó lại lãng phí tiền anh mình như thế!
Trần Cảnh gõ bàn vài cái để giới thiệu hai người họ.
- -- "Liên Tinh, em ấy tên Đại Đại và cũng là em của anh."
- -- "Đại Đại, em ấy tên Trần Liên Tinh, trước đó anh đã nói với em."
Trần Liên Tinh đột ngột đứng dậy: "Anh! Đứa em gái này của anh từ đâu mà có chứ?" Cái thế giới này điên rồi sao? Khi cha nhặt Trần Cảnh về làm gì có người thân nào.
Trần Cảnh không định giải thích với cô ta, Trần Liên Tinh vừa tức vừa gấp: "Anh đã quên đồng ý chuyện gì với cha tôi rồi sao? Anh không muốn chăm sóc mẹ con tôi nữa phải không?"
"Anh vẫn lo tiền viện phí cho mẹ, tiền học phí và sinh hoạt của em, anh cũng đưa như trước."
Đại Ninh làm như thể mình không liên quan, cô còn cố ý cắn một miếng dâu tây đưa đến môi Trần Cảnh, anh giữ tay cô ra hiệu đừng gây sự.
Trần Liên Tinh cắn môi, trong lòng nguội lạnh không ít. Ngày trước cô ta tùy hứng đều dựa trên việc anh bao dung mà ra, bây giờ đã có "vật thay thế", nỗi khủng hoảng nhất cứ thế trỗi dậy trong lòng. Cô ta không hề làm ầm ĩ, nghĩ đến việc phải xây dựng mối quan hệ tốt với anh.
"Biết rồi, vậy tôi có thể về đây sống không?"
Trần Cảnh nhìn về phía Đại Ninh theo bản năng.
Đại Ninh chớp chớp mắt, đột nhiên trong đầu nảy ra suy nghĩ thú vị nên cô không nói gì.
Dù sao Trần Liên Tinh vẫn là em gái của Trần Cảnh, anh thấy Đại Ninh không phản đối thì gật đầu.
Trần Liên Tinh vô thức thở phào nhẹ nhõm, cô ta muốn sống trong căn nhà đẹp. Hơn nữa cô ta nhất định phải tìm ra điểm yếu của Đại Ninh rồi đuổi đi.
Thanh Đoàn nhìn Đại Ninh, nó luôn cảm thấy cô lại muốn gây sự.
Nhà lầu có bốn phòng, Trần Liên Tinh ở lại, còn hai phòng cho cô ta chọn, Trần Liên Tinh để ý thấy phòng tốt nhất trong nhà đã cho Đại Ninh!
Căn phòng đó có ánh sáng tốt, vừa thuộc dạng rộng rãi nhất vừa có phòng thay đồ như công chúa.
Ba phòng còn lại, gồm cả phòng của Trần Cảnh đều chỉ là phòng ngủ có bày trí bình thường.
Lúc trước ở nhà thì thứ gì tốt đều cho cô ta, Trần Liên Tinh nhìn phòng của Đại Ninh một cách tham lam, nói như lẽ đương nhiên: "Tôi muốn phòng này."
Trần Cảnh xem xét Đại Ninh, quả nhiên khuôn mặt cô gái tức giận, đứng dậy muốn đánh người.
Anh đè Đại Ninh lại, từ chối ý kiến của Trần Liên Tinh.
"Không được, em chọn lại đi."
Chỉ với hai ngày mà Trần Liên Tinh đã nhận được lời từ chối của anh còn nhiều hơn nửa đời trước mình sống. Trong lòng cô ta vô cùng ảo não và hối hận, nếu biết trước có ngày hôm nay thì cô ta đã luôn ở nhà rồi, tình cảm giữa hai người cũng không xa lạ đến thế, còn cho người khác lợi dụng sơ hở.
Trần Liên Tinh miễn cưỡng chọn một phòng dành cho khách, trong lòng thầm mắng Đại Ninh 800 lần.
Thanh Đoàn hỏi Đại Ninh: "Tại sao cô lại đồng ý cho Trần Liên Tinh ở lại?"
"Ngày ngày trôi qua quá nhàm chán, ta muốn Trần Cảnh hiểu rõ một đạo lý."
"Đạo lý?"
"Trong trái tim của mỗi người chỉ có một báu vật."
Không có mâu thuẫn nảy sinh thì với cuộc sống yên bình này, Trần Cảnh mãi mãi sẽ không nhận ra điểm khác nhau giữa cô và Trần Liên Tinh, vậy đành phải giúp anh phân biệt cho rõ.
*
Ngày hôm sau là thứ hai, Đại Ninh và Trần Liên Tinh đều phải đến trường.
Trần Liên Tinh cả đêm không ngủ ngon, liên tục gặp ác mộng về việc Trần Cảnh bỏ rơi cô ta nên giờ mặt mũi bơ phờ, dưới mắt có quầng thâm nhạt.
Trái lại Đại Ninh, cô đã quen không tim không phổi đó giờ, hai má hồng hào mềm mại.
Trần Liên Tinh nhìn bữa sáng phong phú lại càng hối hận sao mình không về đây sống sớm hơn.
"Em ăn xong rồi, anh đưa em đi học đi." Đại Ninh kéo tay áo Trần Cảnh, anh gật đầu đứng dậy, lấy cặp sách cho Đại Ninh.
Khóe môi Đại Ninh dính sữa bò, Trần Cảnh giơ tay lau giúp cô theo bản năng.
Có điều khi Trần Liên Tinh ngẩng đầu, anh cũng không biết vì sao mình mất tự nhiên buông tay, ý bảo Đại Ninh ra ngoài.
Đại Ninh không thèm nhìn Trần Liên Tinh, chạy ra ngoài cùng anh.
Trần Liên Tinh cầm ly sữa đậu nành, mở miệng muốn nói, chợt nhớ chính mình không thích Trần Cảnh đến trường đại học. Vậy nên nhiều năm trôi qua, anh biết điều không đến quấy rầy cô ta.
Cô ta vừa hối hận vừa chán nản, có một số thứ chỉ khi bị người khác cướp đi mới cảm thấy quý giá, con người cũng vậy. Không có Đại Ninh thì sinh mạng của Trần Cảnh trong mắt Trần Liên Tinh chỉ rẻ như con kiến, sau khi biết sự có mặt của Đại Ninh, trong đầu cô ta như xuất hiện một dây cung bị kéo căng, cuối cùng cũng ý thức được Trần Cảnh đại diện cho điều gì.
+
Đại Ninh chạy ra ngoài, cuối cùng cũng không thấy Trần Liên Tinh nữa.
Trước khi đội mũ bảo hiểm cho cô, anh lau sữa dính trên môi cô bằng ngón tay cái như thường lệ.
Đại Ninh nghiêng đầu nhìn anh, có lẽ Trần Cảnh vẫn không hiểu, tại sao lại không thể làm hành động như thế trước mặt Trần Liên Tinh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.