Nữ Phụ, Hôm Nay Phải Rời Đi

Chương 1:




Edit: Ngô Diệp Tử
Beta: Hương
"Cho cô 5 triệu NDT, mau rời khỏi con trai tôi. "3
Trước mặt tôi, là một vị phu nhân mặc đồ hiệu. Còn kia là lời bà ấy nói với tôi.
Tôi thấy chắc bà ấy bị điên rồi mới có thể bỏ ra nhiều tiền như vậy chỉ để đuổi một cô gái mà con trai mình coi như một thế thân.
Nhưng tôi lại rất thích điều này.
Tôi gật đầu như giã tỏi, bình tĩnh ra giá: "10 triệu NDT, là giao dịch nhỏ thôi, từ chối mặc cả. "1
Bà ấy: "..."
Chắc bà ấy nghĩ bệnh của tôi nặng quá rồi, nên vội đứng dậy xoay người rời đi. Động tác dứt khoát như vậy, hình như tôi vừa đánh mất 500 vạn tệ thì phải.
Hối hận quá.
5 triệu NDT đã rất tốt rồi, thời đại bây giờ trúng xổ số cũng rất khó mà.
Tôi đứng dậy, đi theo muốn giữ bà ấy lại, đang định nói rằng có thể thương lượng lại giá cả thì đột nhiên thấy bà ấy vẫy tay về phía sau:
"Con đã thấy rõ bộ mặt thật của bạn gái con chưa?"
Tôi ngẩng đầu, khuôn mặt đẹp trai của Cố Trình Tiềm xuất hiện.
Tôi: "?"
Tôi: "!"
Tôi: "..."
Trong lòng tôi như có một ngàn con ngựa chạy qua, rốt cuộc bà ấy có định đưa tiền cho tôi không!?2
Tất cả mọi sự xui xẻo đều bắt nguồn từ một tháng trước.
Một tháng trước, tôi xuyên vào quyển tiểu thuyết ngôn tình tổng tài bá đạo này.
Số chương cũng không nhiều lắm, nên tôi dễ dàng đưa ra kết luận.
Tôi, Tạ Kiều Kiều, một nữ phụ phản diện, nghèo kiết xác, trà xanh, và là một kẻ thế thân.
Vì tác giả muốn thúc đẩy nội dung cốt truyện, mang tôi đến bên cạnh tổng giám đốc Cố Trình Tiềm. Bạch nguyệt quang- thanh mai trúc mã kiêm bạn tốt của anh lúc đó đã cao chạy xa bay, đi ra nước ngoài.
Có lẽ chuyện này đã khiến Cố Trình Tiềm bị tổn thương, nên quyết định tìm thế thân là tôi đây.
Khoảng 4 năm sau, khi tôi đã thượng vị thành công, đính hôn với Cố Trình Tiềm thì bạch nguyệt quang lại đột nhiên về nước, phanh phui những việc xấu xa trước kia của tôi. Thế nên, Cố Trình Tiềm đá bay tôi đi, quay về bên cạnh bạch nguyệt quang. Còn tôi, rơi vào kết cục bi thảm, thân bại danh liệt, đi đến đâu cũng bị mọi người xua đuổi.
À, Cố Trình Tiềm vì bạch nguyệt quang mà trả thù tôi, thu hồi tấm thẻ hồi trước đã cho tôi, còn bắt tôi đi làm bốc vác gạch ở công trường.
Tên tổng tài này có vẻ không phải người tốt.
Nhưng, tôi nghĩ mình vẫn có thể cứu vãn được.
Một tháng trước khi xuyên đến đây, tôi đã liều mình để cứu tổng tài.
Để tạo nên tình tiết cảm động này, tôi đã tự tạo ra một vụ tai nạn. Khi chiếc ô tô lao đến, tôi vội đẩy Cố Trình Tiềm ra, cũng còn may, tôi cũng chỉ bị xây xước nhẹ.
Nhưng Cố Trình Tiềm cũng đi theo thiết lập, trong lòng vô cùng cảm động. Quyết định từ bỏ bạch nguyệt quang, đính hôn với tôi.
Sau đó, mẹ Cố lên sàn, vì bà ấy chỉ chấp nhận bạch nguyệt quang là con dâu, nên đã dùng 5 triệu NDT, đuổi tôi đi.
Suy cho cùng, tôi cũng chỉ là cô bé lọ lem, không thích hợp làm phu nhân nhà giàu.
Hừ, so sánh cô bé lọ lem với tôi là đang sỉ nhục cô bé lọ lem. Ít nhất cô bé lọ lem còn có tấm lòng lương thiện, còn tôi chỉ là một nữ phụ phản diện vì để đạt được mục đích mà không từ bất kỳ thủ đoạn.
Tôi đã sớm suy nghĩ kỹ rồi, tôi sẽ lấy 5 triệu NDT hoặc 10 triệu NDT của bạch nguyệt quang rồi rời đi, Cố Trình Tiềm không bao giờ tìm thấy được tôi nữa.
Nhưng trong nguyên tác, tôi đã lạnh lùng từ chối yêu cầu mẹ Cố, nên Cố Trình Tiềm mới không xuất hiện.
Được rồi, khá lắm. Mẹ Cố tạo thêm đất diễn cho anh.
Đương nhiên, ở trong nguyên tác, mẹ Cố cũng rất muốn cho anh xuất hiện.Nhưng lúc đó tôi từ chối rất dứt khoát, dù anh có xuất hiện cũng không có công dụng gì.
Nhưng... tình huống này... thực sự rất lúng túng.
Nhưng không sao, "Chỉ cần bạn bạn không ngại, người ngại sẽ là người khác"- đây là chân lý mà tôi luôn tin tưởng đấy.1
Tôi nhìn Cố Trình Tiềm, Cố Trình Tiềm nhìn tôi.
Một giây sau, anh hỏi: [Kiều Kiều, em không muốn nói gì với anh sao?]
Có.
Tôi nói: [Anh có định nhân đôi số tiền đó lên không, 10 triệu NDT?]
Cố Trình Tiềm: [...]
Tôi nói tiếp: [Thật vô lý, khi giá trị của vị tổng tài chỉ giá trị bằng 5 triệu NDT, anh thấy có đúng không]
Cố Trình Tiềm: [...]
Tôi tiếp tục tẩy não anh ấy: [Trong truyện, các vị tổng tài khi mở miệng ra là hô 10 triệu NDT, không thể để làm mất mặt nghề tổng tài được, càng không thể người khác nghĩ nghề tổng tài rất dễ làm.]1
Cố Trình Tiềm: [...]
Cố Trình Tiềm im lặng tầm khoảng 3 giây, từ trong túi móc ra tấm thẻ.
Tôi cảm thấy anh vô cùng biết điều, động tác móc thẻ cũng rất đẹp trai, đang định cầm lên xem, anh nói: [Hầy, cứ tưởng chỉ bị ngốc thôi, nào ngờ bây giờ có bị tổn thương não, phải làm sao bây giờ.]
WTF!
WTF!
Nghe thử đi, đây có tiếng người không?
Càng tuyệt hơn, anh lôi bệnh án của tôi ra.
Tôi: [!!!!!?]
Anh không chỉ không biết nói tiếng người, còn không biết cách làm người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.