Nữ Phụ Hào Môn Muốn Từ Hôn

Chương 32: Cam Ngọt 4





Diệp Thừa từng nghĩ đến rất nhiều phương thức ‘quay xe’ nhưng lại không ngờ đến phương thức ngu ngốc như vậy.
Còn không bằng để hắn trực tiếp nói cho cô biết!
Bên kia màn hình, dường như Diệp Thừa vừa mới vận động xong, mồ hôi trên cổ chảy xuống đến xương quai xanh, ngực áo màu trắng đã ướt đẫm, cơ ngực như ẩn như hiện.
Lê Thiên Thiên nuốt nước miếng rồi lên tiếng hỏi:
“Anh, đã sớm biết em chính là bạn trên mạng của anh rồi đúng không?”
“Tiểu miên hoa, trước tiên đừng nóng giận.
Em ở đâu, anh sẽ đến đó rồi trực tiếp giải thích với em.”
“Không, không cần.”
Hiện tại cô cần bình tĩnh.
Lê Thiên Thiên chủ động ngắt cuộc gọi rồi ngồi ngẩn ra, nhất thời rất khó tiêu hóa tin tức này.
Tuy rằng trước đó đã từng hoài nghi, cũng muốn xác nhận nhưng đến khi chân tướng lộ ra trước mắt thì đầu óc cô lại trống rỗng.
Tiếng gào thét của hai ‘con ma men’ bên cạnh cũng không thể quấy nhiễu đến cô, ngay cả Lục Tiến đã tìm đến từ lúc nào cô cũng không hề biết.
Lê Thiên Thiên ngồi im lặng nhìn chằm chằm vào nửa ly bia trước mặt như thể đang nghiên cứu một vấn đề thế kỷ nào đó nhưng trên thực tế, quẩn quanh trong đầu cô chỉ có một sự thật hiển nhiên và không thể xác thực hơn: Hóa ra Quả cam lại chính là Diệp Thừa.
Một vài tin nhắn trước đó từng gửi cho Quả cam cũng thoáng hiện ra khiến cô được thể nghiệm cảm giác suy sụp hết lần này đến lần khác, trái tim cũng bắt đầu run rẩy.
Nếu vậy, người bạn gái mà Quả cam nhắc đến chính là cô?
Còn cô vẫn luôn mắng chính bản thân mình là tra nữ!
Thậm chí cô còn từng tỏ tình với Quả cam.
“Tất cả những chuyện này chị đều làm được, chứng tỏ là chị thích hắn ta, không cần phải phủ nhận!”
Lời này khiến trái tim như bị quất roi đến mức máu chảy đầm đìa của Lê Thiên Thiên bỗng nhiên xiết chặt.
Cô nâng mắt lên nhìn thì nhận ra là Tần Hâm đang nói với Chu Nhiễm.
Nhẹ thở ra một hơi rồi lại giật mình sửng sốt, cô đang chột dạ cái gì vậy chứ?
Cả Tần Hâm và Chu Nhiễm đều uống quá nhiều nhưng cũng may là tửu lượng của Chu Nhiễm cao nên vẫn có thể giúp cô đỡ Tần Hâm gần như đã say đến bất tỉnh nhân sự lên xe taxi.
Taxi chạy đến dưới lầu ký túc xá, Lê Thiên Thiên đang lo lắng không biết làm cách nào để đỡ cô bạn lên phòng thì bỗng chỗ đỗ xe đen như mực phía trước sáng lên ánh đèn pha.
Cô dùng tay che chắn, cũng thấy được bóng dáng tuấn tú bước xuống từ chiếc xe kia.
Diệp Thừa đi đến chỗ xe taxi, cong hai ngón tay lại gõ nhẹ lên cửa sổ chỗ ghế sau, thân mình hơi khom xuống, con ngươi sâu thẳm ung dung nhìn cô.
Lê Thiên Thiên hạ cửa sổ xe xuống, tạm thời vứt bỏ xấu hổ giữa hai người, chỉ vào Tần Hâm rồi nói:
“Cậu ấy uống say.”
Diệp Thừa hơi nhíu mày, tầm mắt thoáng chuyển qua Tần Hâm rồi lại quay về trên người Lê Thiên Thiên, trầm giọng hỏi:
“Em muốn anh đỡ bạn em lên phòng?”
Thời điểm Lê Thiên Thiên còn đang do dự thì Diệp Thừa đã đi vòng qua bên phía Tần Hâm để mở cửa xe.
Gió lạnh tràn vào khiến Lê Thiên Thiên hơi rụt người lại.
Động tác bắt lấy hai vai Tần Hâm của Diệp Thừa khựng lại một chút, nâng mắt lên đối mắt với Lê Thiên Thiên, sắc mặt hắn u ám như thể cổ phiếu mình mới vừa đầu tư đã rớt giá thảm hại, sau đó lại tiếp tục túm người Tần Hâm kéo về phía lòng ngực mình.
Không hiểu sao Lê Thiên Thiên bỗng cảm thấy tim mình trùng xuống, theo bản năng mở miệng ngăn cản:
“Chờ đã… Tự em đỡ là được, anh giúp em một tay thôi.”
Lê Thiên Thiên xoay người xuống xe, không nhìn thấy Diệp Thừa đang cong khóe môi lên, trong mắt cũng không giấu được ý cười.
Cô kéo cánh tay Tần Hâm qua để toàn bộ thân mình cô bạn đều dựa vào người mình.
Tay trái cô vòng qua eo cô ấy, có lẽ là do nhột nên cô ấy hơi vặn vẹo một chút rồi bật cười ra tiếng.
Sau đó, dù cho Lê Thiên Thiên chạm vào chỗ nào Tần Hâm cũng đều sẽ trốn tránh rồi lại bật cười.
Tần Hâm dần mở mắt, nửa tỉnh nửa say nhìn hai người trước mặt, gió lạnh thổi qua khiến cô ấy tỉnh táo hơn một chút, tự mình lảo đảo đi về phía ký túc xá, vừa đi vừa xua tay nói:
“Không cần đỡ, tớ không say.”
-
Xe taxi rời đi, dưới lầu ký túc xá chỉ còn lại hai người bọn họ, bầu không khí xấu hổ lại tràn ngập.
Rõ ràng Lê Thiên Thiên không làm gì sai nhưng lại không dám nhìn thẳng vào Diệp Thừa, cô muốn đuổi theo Tần Hâm nhưng đã bị ngăn lại.
Diệp Thừa chặn mọi bước đi của Lê Thiên Thiên bằng những chuyển động nhanh nhẹn chính xác, trước sau kề sát người cô, ánh mắt cũng dán chặt trên mặt cô.
Lê Thiên Thiên hiểu rõ tình thế nên từ bỏ giãy giụa, lấy lùi làm tiến, nhìn chằm chằm ngược lại Diệp Thừa.
Không ngờ chiêu này rất hữu dụng, vẻ mặt Diệp Thừa vốn còn hơi có chút trêu chọc nhưng khi bị cô nhìn như vậy thì lập tức nghiêm túc lại, chủ động thừa nhận sai lầm của bản thân.
“Thật xin lỗi, anh không nên gạt em.”
Lê Thiên Thiên vẫn không nói chuyện, bất động thanh sắc mà nhìn hắn.
“Vốn dĩ anh cũng không biết người bạn trên mạng kia là em, mãi đến khi em cho anh xem đoạn tin nhắn thổ lộ lần đó thì anh mới biết được.”
Lê Thiên Thiên: …
Ai bảo anh nhắc lại chuyện này!
“Sở dĩ anh không kịp thừa nhận chuyện này là vì lúc đó em rất bài xích anh, anh sợ sau khi em biết anh chính là Quả cam thì sẽ chặn anh, anh sẽ không cách nào biết được vì sao em thích Quả cam nhưng lại không thích anh.”
Lê Thiên Thiên hít vào một hơi rồi lại chậm rãi thở ra, xoa dịu tâm tình không vui.

“Nhưng lời mà bạn cùng phòng em nói vừa nãy, là thật đúng không?” Diệp Thừa chăm chú nhìn cô như sợ sẽ bỏ lỡ dù chỉ một phản ứng nhỏ.
Vẻ mặt Lê Thiên Thiên cứng lại, nỗ lực nhớ lại xem vừa nãy Tần Hâm đã nói gì?
“Cô ấy nói em thích Quả cam là bởi vì Quả cam giống anh khi còn nhỏ? Cho nên…”
Đầu lưỡi Diệp Thừa chạm vào môi dưới, yết hầu lên xuống.
“Thật ra người mà em thích, vẫn luôn là anh có đúng không?”
Lần này có hít sâu cũng vô dụng, trái tim Lê Thiên Thiên đập nhanh như bay, hai bên tai và mặt dần nóng lên.
Cô nuốt xuống một ngụm nước bọt để làm dịu cổ họng khô khốc, cố gắng dùng sắc mặt như thường để che giấu vẻ hoảng hốt.
“Anh nghe lầm rồi.”
Diệp Thừa hơi nghiêng đầu, cẩn thận nhìn khuôn mặt nhỏ đã đỏ bừng của cô, ý cười không che giấu được.
“Tiểu miên hoa…”
“Đừng nói nữa! Nói nữa em sẽ chặn anh!”
Lê Thiên Thiên để lại một câu tàn nhẫn rồi liền vòng qua người Diệp Thừa để chạy đi.
Chạy được hai bước mới phát hiện là nhầm hướng, cô nhắm mắt ổn định tâm trạng, điều chỉnh phương hướng rồi chạy như bay vào ký túc xá với vẻ mặt buồn bực.
Diệp Thừa đứng dưới lầu ký túc xá nhìn đèn cảm ứng ở từng tầng lầu sáng rồi tắt, mãi đến khi toàn bộ tắt hẳn mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, cong khóe môi rời đi.
-
Sáng hôm sau vừa mở mắt Lê Thiên Thiên đã cảm thấy phiền muộn.
Nhìn Tần Hâm cũng đang dần tỉnh giấc, dường như cô ấy không còn nhớ gì đến chuyện ngày hôm qua nữa, Lê Thiên Thiên càng thêm phiền muộn.
Thôi được rồi, đã quên thì quên đi, vừa lúc cô cũng không có dũng khí để nói đến chuyện Diệp Thừa chính là Quả cam.
Diệp Thừa gọi đến nhưng vì đang bận thu dọn đồ đạc nên cô không nghe máy, sau đó hắn gửi tin nhắn WeChat hỏi khi nào cô chuyển nhà.
Do dự một lúc lâu, cuối cùng cô vẫn thật thà đáp lại: Hôm nay.
Tần Hâm và Lê Thiên Thiên ăn ý rời giường rửa mặt rồi yên lặng thu dọn hành lý.
Hôm nay cả hai đều phải dọn đến phòng thuê của riêng mình, bốn năm ở chung sắp kết thúc, sự yên tĩnh giữa hai người khiến nỗi buồn càng nhân lên.
Hai người có hơn mười kiện hành lý, lúc đem xuống dưới lầu ký túc xá thì được tách riêng ra.
Khi kiện hành lý cuối cùng được mang xuống, Tần Hâm ôm lấy Lê Thiên Thiên, dường như sắp khóc.
“Thiên Thiên, sau này tớ không ở bên cạnh cậu nữa, cậu không được đạp chăn, nghiến răng, đánh rắm hay ngáy ngủ lung tung đâu.”
Lê Thiên Thiên: …
“Cậu đang nói chính mình đấy à?”
“Là cậu!”
“Cậu đó!”
Đang ban ngày ban mặt, hai cô bạn thân đứng đổ tội qua lại lẫn nhau khiến nỗi buồn ly biệt được giảm xuống mức thấp nhất.
Lúc này bỗng có một con mèo trắng như tuyết chạy đến dưới chân Tần Hâm rồi lười nhác nhắm mắt lại, dường như muốn gối lên giày của cô ấy ngủ một giấc.
“Bạch cầu?” Tần Hâm bế mèo trắng lên, kinh ngạc mà gọi một tiếng.
Lê Thiên Thiên thấy một chàng trai cao gầy đang tiến về phía này, lịch sự nhã nhặn, trên mặt đeo một cặp kính gọng vàng thoạt nhìn rất giống với giáo viên trung học nhưng lúc cong môi lên cười lại mang đến cảm giác văn nhã bại hoại.
“Hành lý đều đã thu dọn xong rồi à? Có phải tôi đã đến trễ rồi không?” Chàng trai đứng trước mặt Tần Hâm, lễ phép hướng về phía Lê Thiên Thiên nở một nụ cười lịch sự.
Tần Hâm cười một tiếng rồi bắt đầu giới thiệu:
“Thiên Thiên, đây chính là Trần Thân, đồng nghiệp của tớ, lần trước đã từng nhắc đến với cậu.”
Lê Thiên Thiên lục tung tất cả ký ức, mơ hồ nhớ ra dường như Tần Hâm từng nói qua phải giới thiệu cho cô một người đàn ông có nuôi mèo.
Cô để ý thấy Trần Thân vẫn luôn nhìn về phía Tần Hâm.
Nhưng mắt kính của anh chàng có chút phản quang nên không rõ là đang nhìn Tần Hâm hay vẫn là nhìn con mèo trong tay cô ấy.
“Con mèo này tên là Bạch cầu à?”
“Nó tên Princess, tiểu Hâm thích gọi nó là Bạch cầu.”
Đối với chuyện tình cảm của bản thân thì mờ mịt nhưng với chuyện tình cảm của người khác, Lê Thiên Thiên chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu.
Anh chàng này khi nhắc đến Tần Hâm, ngữ khí có chút không bình thường.
“Trần Thân, đây chính là Lê Thiên Thiên mà em từng nhắc đến, là chị em tốt của em, hai ngươi có muốn thêm bạn WeChat với nhau không?”
Tần Hâm đắm chìm trong giấc mộng Hồng Nương* của chính mình, không chú ý tới Trần Thân đang khẽ biến sắc.
*Hồng Nương: bà mai, bà mối
Chưa kể Trân Thân cũng che giấu rất khá, không dễ phát hiện.
“Hâm Hâm, cậu gọi xe chưa?” Lê Thiên Thiên cố ý xem nhẹ đề nghị thêm WeChat của cô bạn, mở phần mềm đặt xe ra.
Tần Hâm vẫn chấp nhất đóng vai Hồng Nương.
“Tới đi, đừng thẹn thùng, thêm WeChat, thêm một người b…”
Một loạt tiếng gầm từ xa truyền tới lấn át lời nói còn dang dở của Tần Hâm.
Chiếc Porsche màu đen quen thuộc nhanh chóng dừng lại trước mặt ba người.
Một người đàn ông cao gần hai mét bước xuống từ vị trí ghế lái, dáng người cường tráng cùng với khí thế không giận tự uy*, Hàn Dương vừa xuống xe liền thành công uy hiếp tất cả.
*không giận tự uy: dù không hề giận dữ nhưng vẫn không suy giảm tính khí trang nghiêm.
Sau đó Diệp Thừa cũng chậm rãi xuống xe, hắn nhìn một đống hành lý bên người Lê Thiên Thiên rồi lại nhìn về phía Hàn Dương, hơi giương cằm lên.

Hàn Dương thập phần nghe lời, bắt đầu thu dọn hành lý của Lê Thiên Thiên lên xe.
“Vị tráng sĩ này là ai vậy?” Tần Hâm túm tay Lê Thiên Thiên hỏi nhỏ.
“Trợ lý của Diệp nam thần của cậu.”
Cùng lúc đó, Diệp Thừa cũng đang đứng trước mặt Trần Thân, lấy ưu thế cao hơn một cái đầu, từ trên cao nhìn xuống đánh giá anh chàng bằng sắc mặt khó chịu.
Tần Hâm hít hà một hơi, lập tức đi qua kéo tay Trần Thân rồi bắt đầu giới thiệu:
“Đây là bạn của em, không có quan hệ gì với Thiên Thiên cả.”
Lê Thiên Thiên dựa sát vào Tần Hâm nhỏ giọng nói:
“Trước đó là ai nói nếu Diệp Thừa bắt nạt tớ thì sẽ tìm người đến nói chuyện với anh ấy? Uy vũ bất năng khuất* nha!”
*Uy vũ bất năng khuất: Không cúi đầu tùng phục trước bất cứ một thế lực, quyền lực nào.
“Nhưng vị trợ lý này của Diệp nam thần trông hung thần ác sát như vậy, tớ sợ anh ta đánh người, Trần Thân cũng không phải là đối thủ của anh ta.” Tần Hâm nhỏ giọng nói.
“Đang êm đẹp thì người ta đánh người làm gì chứ?” Lê Thiên Thiên cảm thấy cạn lời.
“Bởi vì Trần Thân là đối tượng mà tớ muốn giới thiệu cho cậu, mặc kệ Diệp Thừa là thật tình hay là giả ý cũng đều là đang theo đuổi cậu.”
Lê Thiên Thiên theo bản năng vì Diệp Thừa mà biện giải.
“Hiện tại tớ cảm thấy Diệp Thừa không phải là tra nam như chúng ta từng nghĩ.
Hơn nữa dường như là Trần Thân có ý với cậu.”
Biểu tình của Tần Hâm như nuốt phải ruồi bọ, vội vàng phủ nhận.
“Đó là huynh đệ của tớ!”
“Cậu đó, không thông suốt.” Lê Thiên Thiên ghét bỏ mà nói.
“Cậu thì thông suốt à? Vậy cậu có biết rốt cuộc là mình thích ai không? Diệp Thừa hay là người bạn trên mạng kia?”
Lê Thiên Thiên: …
Cô chậm rãi thở dài rồi sát lại gần bên tai Tần Hâm, có thể nhỏ giọng bao nhiêu liền nhỏ giọng bấy nhiêu mà nói:
“Hai người bọn họ, thật ra là một.”
Lê Thiên Thiên nói xong cũng lập tức bịt miệng Tần Hâm lại, đem tiếng thét chói tai của cô bạn bóp chết từ trong cổ họng.
Cô đón nhận ánh mắt không ngừng nhìn qua của Diệp Thừa rồi lại đưa mắt cảnh cáo Tần Hâm bình tĩnh.
Tần Hâm mãi ngẩn ngơ vì bị kinh hách quá độ, đến tận khi cùng Trần Thân ngồi lên xe taxi thì mới bình tĩnh lại, giơ ngón tay cái lên tặng cho Lê Thiên Thiên.
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Tiểu khu Trung Hoàn không cao cấp như tiểu khu mà Diệp Thừa đang ở, ven đường trồng vài gốc cây liền xem như là đã xanh hoá, khoảng cách giữa các tòa nhà cũng tương đối nhỏ, người xe hỗn loạn.
Xe chạy vào trong vòng qua vòng lại hai vòng vẫn chưa tìm được chỗ đậu, cuối cùng ỷ vào sàn xe cao nên tạm thời đậu trên vỉa hè đi bộ.
Từ khi tiến vào tiểu khu Diệp Thừa vẫn luôn cau mày, nhìn Lê Thiên Thiên vài lần muốn nói lại thôi.
Cuối cùng hắn chỉ kéo chiếc ba lô nặng trĩu trên người Lê Thiên Thiên xuống rồi khoác lên vai mình.
Chiếc ba lô duy nhất trên người bị Diệp Thừa lấy đi, Lê Thiên Thiên hai tay trống trơn đưa mắt nhìn Hàn Dương đang xách túi lớn túi nhỏ, vì áy náy nên cô chủ động tiến lên muốn hỗ trợ.
“Đưa cho em một túi đi.”
Vừa dứt lời, một thứ gì đó mềm mại màu trắng bỗng được nhét vào trong lòng ngực cô, trông có vẻ lớn hơn mặt cô gấp hai lần.
Diệp Thừa khoác chiếc ba lô lớn màu vàng nhạt của cô trên vai đi lên phía trước, để lại một bóng lưng cùng câu nói:
“Em ôm cái này đi, là quà mừng em chuyển đến chỗ mới.”
Lê Thiên Thiên nhìn kỹ lại thứ đồ trong lòng ngực mình, là một cái gối ôm màu trắng có hình đám mây, cũng giống một cục bông lớn.
Nhãn hiệu bị ẩn ở một góc khó nhìn thấy khiến nó như trở nên có giá trị hơn những chiếc gối ôm thông thường.
Cô thử lên mạng tìm giá rồi chỉ biết tặc lưỡi cảm khái, cục bông này được dát vàng à? Quả nhiên là hàng xa xỉ không lừa tiền người nghèo.
Lê Thiên Thiên bước nhanh đuổi theo Diệp Thừa, hắn như cảm ứng được mà quay đầu lại nhìn, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa cô và gối ôm rồi gật gật đầu như khẳng định với ánh mắt của chính mình.
“Thật đúng là giống.”
Lê Thiên Thiên: …
Ba người đến trước phòng thuê, ấn chuông nhưng mãi không thấy ai ra mở cửa.
Chẳng lẽ đi ra ngoài rồi sao?
Lê Thiên Thiên đang định gọi điện cho Chu Nhiễm thì đột nhiên trong phòng truyền ra tiếng đồ vật bị ném xuống sàn, ngay sau đó tiếng gầm rú cuồng loạn của Chu Nhiễm cũng truyền đến.
“Cmn anh là đồ khốn!”
“Tôi là đồ khốn? Tôi là bạn trai của cô, tôi muốn ở cùng cô thì làm sao? Dù sao thì phòng bên kia của tôi cũng đã trả lại, hiện tại tôi cũng không có việc làm, nếu cô nhẫn tâm để tôi ăn ngủ đầu đường thì cô cứ đuổi tôi đi!” Lục Tiến cũng tức muốn hộc máu mà gào lại.
“Anh muốn ở chung với tôi, tôi biết phải giải thích thể nào với học muội đây? Người ta vẫn còn là một cô gái nhỏ, ở cùng một người đàn ông xa lạ như anh sẽ rất bất tiện.”
“Vậy cô mau trả tiền thuê lại cho người ta đi, nếu không hai ta liền chia tay!”
“Anh chỉ biết lấy chuyện chia tay ra uy hiếp tôi, anh khẳng định là tôi không thể rời khỏi anh có đúng không?”
“Đúng vậy.”
Lê Thiên Thiên đứng ngoài cửa nghẹn một hơi nghe được rõ ràng mọi chuyện, cô suýt chút nữa đã nghẹn đến chết.
Vị bạn trai này của học tỷ, đúng thật là hiếm có khó tìm.
“Đây là phòng mà em tìm được à.”
Diệp Thừa đứng bên cạnh bỗng nhiên nói một câu như vậy.
Hắn nhìn vào mắt Lê Thiên Thiên, rốt cuộc cũng nói ra lo lắng của bản thân từ khi tiến vào tiểu khu này.
“Anh không nghĩ sẽ can thiệp vào bất cứ quyết định nào của em, nhưng hoàn cảnh chỗ này không tốt còn chưa nói tới, nếu bạn trai của cô ấy muốn ở cùng nữa thì anh kiên quyết không đồng ý, quá không an toàn.”
Sắc mặt Lê Thiên Thiên cứng lại, không phản bác lời của Diệp Thừa.
Thật ra ngày hôm qua cô cũng có chút lo lắng về việc Lục Tiến có chìa khóa của nơi này, chẳng qua thấy lời của học tỷ nói như chém đinh chặt sắt nên cô cũng không nói gì nữa.
Người trong phòng vẫn tiếp tục cãi nhau.
“Anh cút đi, Chu Nhiễm tôi đây muốn đàn ông nào mà không có, anh lớn lên ngoại trừ ưa nhìn thì còn có cái gì khác nữa?”
“Còn đối tốt với cô nữa! Là ai chăm sóc cho cô lúc cô sinh bệnh? Là ai đứng xếp hàng đợi ba tiếng đồng hồ để mua bánh chỉ vì cô nói cô thích ăn bánh bao hấp của Khánh Phong Tường*?”
*tên riêng của địa điểm, theo bản cv khác là Qing feng xiang.
Lời này vừa được nói ra, khí thế của Chu Nhiễm rõ ràng đã yếu xuống.
“Đây, đây không phải do anh là bạn trai của tôi sao?”
“Vậy nên Nhiễm Nhiễm à, anh là bạn trai của em đó, sao em có thể thà rằng thu lưu người ngoài cũng không cho anh ở cùng với em chứ?”
“Nhưng một mình em gánh tiền thuê nhà…”
“Chờ anh tìm được công việc không phải là được rồi sao?”
“Vậy em phải nói với người ta thế nào đây? Tiền thuê nhà cũng đã thu rồi.”
“Ăn ngay nói thật đi, nếu cô ta không ngại chuyện anh ở lại đây thì càng tốt chứ sao? Chúng ta cùng chia tiền thuê nhà.”
Ngoài cửa Hàn Dương đã nắm chặt tay, quay đầu nhìn về phía Diệp Thừa xin chỉ thị.
“Thừa ca?”
Nếu Thừa ca đồng ý sẽ lập tức phá cửa.
Sắc mặt Diệp Thừa âm trầm nhưng lại không tỏ thái độ, hắn đang đợi Lê Thiên Thiên quyết định.
Hắn không thể tự tiện thay cô làm chủ, nhưng quyết định của cô, mặc kệ đúng sai hắn đều sẽ duy trì, cũng sẽ biến nó trở thành chính xác tuyệt đối.
Sắc mặt Lê Thiên Thiên nhìn không ra hỉ nộ, cô vươn tay gõ cửa đánh gãy thanh âm bên trong.
-
Cửa mở, Lục Tiến đứng ở cửa thấy ba người thì kinh ngạc trố mắt một lát, nhất thời không phản ứng kịp.
“Nhường một chút.”
Giọng điệu trầm lạnh của Diệp Thừa như tỏa ra một luồng khí không cho phép cự tuyệt khiến Lục Tiến không tự giác mà nghe theo, nghiêng người nhường đường cho bọn họ.
Lê Thiên Thiên đứng trước mặt Chu Nhiễm, nhìn thấy ánh mắt chột dạ của cô ấy thì khẽ thở dài rồi nói:
“Học tỷ, tạm thời em có việc nên không thể thuê phòng với chị được.”
Chu Nhiễm thở phào nhẹ nhõm trong vô thức nhưng sau đó lại phản ứng lại, nhất định là Lê Thiên Thiên đã nghe thấy được nhưng vì muốn giữ lại mặt mũi cho mình nên mới nói vậy.
“Vậy để chị trả lại tiền thuê cho em… Thật xin lỗi.”
Lê Thiên Thiên giang hai tay ôm lấy cổ Chu Nhiễm, dán sát bên tai cô ấy nhẹ giọng nói:
“Học tỷ, người khác đối tốt với chị là bởi vì chị ưu tú, đây không phải là ưu điểm của anh ta.”
Sắc mặt Chu Nhiễm đông cứng lại, tựa như câu nói của Lê Thiên Thiên đã đánh vỡ một nhận thức nào đó của cô ấy, mãi lâu sau cũng chưa hoàn hồn lại.
Một bên khác, Lục Tiến vẫn luôn yên lặng đánh giá Hàn Dương, cuối cùng nhịn không được mà lên tiếng hỏi:
“Anh, anh làm trợ lý ở Diệp thị đúng không?”
Lúc trước hắn làm việc trong một công ty bảo hiểm xe, đã từng cùng đồng nghiệp tiếp đãi người đàn ông gặp qua là khó có thể quên được này.
Chưa kể đến tên tuổi tập đoàn Diệp thị cùng với những chiếc siêu xe mà Hàn Dương mang đến xử lý, thật sự là quá đáng chú ý, làm người ta ấn tượng sâu sắc.
Hàn Dương nghi hoặc nhìn Lục Tiến, hiển nhiên không nhớ được hắn là ai.
“Tôi là tiểu Lục ở công ty bảo hiểm đây, lần trước anh đến làm thủ tục, tôi là người đã rót cà phê cho anh.”
Lục Tiến thay đổi thái độ rất nhanh, lấy ra một hộp thuốc lá cung kính mà đưa cho Hàn Dương và Diệp Thừa, dáng vẻ có hơi hèn mọn.
Diệp Thừa không thèm nhìn đến Lục Tiến, đẩy điếu thuốc hắn ta đưa qua, nói:
“Cô ấy không ngửi được mùi khói thuốc.”
Thanh âm không cao không thấp nhưng rơi vào tai Lê Thiên Thiên rất rõ ràng.
Cô quay đầu nhìn về phía Diệp Thừa, trong mắt lóe lên tia kinh ngạc.
Hắn thế nhưng biết được cô không thể chịu được mùi thuốc?
Nghĩ lại, thật đúng là đã lâu rồi cô không còn nhìn thấy Diệp Thừa hút thuốc.
Diệp Thừa lấy từ trong túi ra hai cây kẹo m út đưa cho Hàn Dương và Lục Tiến, nói:
“Ăn cái này đi.”
Ba người đàn ông cao lớn mỗi người ngậm một cây kẹo m út, bầu không khí thế mà lại hài hòa đến lạ.
Lục Tiến - người này nhìn như thích sĩ diện nhưng một khi đã ra vẻ hèn mọn thì đến cả ăn mày cũng phải hổ thẹn vì không bằng.
Có khả năng đây cũng là một trong những kỹ năng để an cư lạc nghiệp của hắn ta.
“Công ty của chúng ta thật đúng là một đại gia đình yêu thương lẫn nhau.
Hai người thân là lãnh đạo lại còn đến giúp cấp dưới chuyển nhà.
Tôi thật sự đặc biệt muốn gia nhập công ty.
Anh xem, chúng ta quen biết một hồi cũng là duyên phận, vậy nên có thể sắp xếp cho tôi một chức vụ được không?”
“Răng rắc.”
Hàn Dương cắn nát kẹo m út trong miệng, lấy cây kẹo không hợp với khí chất của mình xuống rồi chỉ về phía Lê Thiên Thiên, nói:
“Tôi nghe em ấy.”
“Không phải anh là sếp của cô ấy sao?” Lục Tiến cười hỏi.
“Tôi là sếp của em ấy nhưng em ấy là bà chủ của tôi.”
Lục Tiến:!!!
Bởi vì câu nói này của Hàn Dương mà Lê Thiên Thiên bỗng lọt vào một trận khen tặng cùng với lấy lòng mà xưa nay cô chưa từng trải qua.
“Thiên Thiên học muội, tất cả đều là anh sai, anh sẽ không sống ở chỗ này nữa, em xem có chỗ nào không thoải mái, anh sẽ trang hoàng lại tất cả cho em, tiền anh sẽ trả…”

Loại tài năng không biết xấu hổ trước mặt kẻ mạnh này của Lục Tiến thật ra rất thích hợp làm trong hoàng cung thời cổ đại, một loại chức vị thất truyền đã lâu.
Chu Nhiễm tựa hồ bị câu nói kia của Lê Thiên Thiên đánh thức, hiện tại cũng bắt đầu hối hận, lên tiếng nói:
“Thiên Thiên, em cứ ở lại đi.”
“Không cần, em thực sự đã có chỗ ở.” Giọng Lê Thiên Thiên nghe mềm mại nhưng lại kiên định.
“Vốn dĩ hôm nay em định dọn đến đây mà, em còn ở đâu nữa?”
“Ở nhà tôi.” Người nãy giờ vẫn luôn không nói chuyện - Diệp Thừa chậm rãi lên tiếng.
Lê Thiên Thiên: …
-
Lê Thiên Thiên đến nhà Diệp Thừa, cô cũng không hiểu được vì sao mọi chuyện lại thành như vậy.
Ngồi ở mép giường nhìn căn phòng quen thuộc, nhất thời không biết nên làm gì.
Tin nhắn trong nhóm chat của phòng ban tổng tài theo nhau mà đến, mọi người đang bàn luận về chuyện team building vào dịp tết Dương lịch.
Thời gian team building của mỗi phòng ban trong công ty khác nhau, lần này phòng ban tổng tài đi hai ngày một đêm ở làng du lịch của Diệp thị, toàn bộ chi phí đều do công ty chi trả.
Lê Thiên Thiên hoảng hốt mà nhìn thời gian, vậy mà ngày mai đã là tết Dương lịch.
Cô vẫn luôn bận rộn việc chuyển nhà nên đều xem nhẹ mọi việc.
Thật vất vả mới có được ngày nghỉ, cô không muốn đi ra ngoài tham gia team building chút nào nên thử lên tiếng hỏi trong nhóm chat xem có thể không tham gia được hay không.
Doãn Hoằng lập tức đáp lại
【Doãn Hoằng: Có thể, vậy ngày mai cô đến công ty tăng ca đi.】
【Tôi còn có thể ăn thêm hai bát nữa: Thật ra tôi đặc biệt yêu thích team building, ngày mai nhất định sẽ đến đúng giờ.】
Lê Thiên Thiên suy sụp ném điện thoại xuống, ngã người lên chiếc gối ôm màu trắng hình đám mây.
Cô quyết định hôm nay cứ như vậy trước đã, chờ ngày mai lại tìm phòng mới rồi dọn đi.
-
Thời gian tập hợp đi team building vô cùng sớm, tối hôm qua Lê Thiên Thiên ngủ không ngon lắm, cô ráng chống đỡ rời giường rửa mặt, thu thập tốt hành lý trong thời gian quy định rồi chuẩn bị ra cửa.
Ra khỏi phòng, cô thả chậm bước chân khi đi ngang qua căn phòng đóng chặt cửa của Diệp Thừa, tò mò suy đoán lúc này hẳn là người bên trong đã tỉnh dậy.
“Nhìn cái gì? Muốn đi vào tham quan à?”
Giọng Diệp Thừa bỗng vang lên khiến Lê Thiên Thiên sợ tới mức làm rơi ba lô xuống đất.
Diệp Thừa khom lưng nhặt ba lô lên, ánh mắt tối lại, nhíu mày nhìn cô hỏi:
“Em phải đi à?”
“Hôm nay có team building.” Lê Thiên Thiên gật đầu đáp.
Vẻ mặt căng thẳng của Diệp Thừa lập tức dịu xuống khi nghe thấy câu trả lời này.
“Team building? Đi đâu vậy?”
“Địa điểm cụ thể em cũng không biết, mọi người tập hợp ở công ty, em sắp muộn rồi, mau trả ba lô cho em.”
Cô dùng sức kéo lấy dây đeo ba lô nhưng không ngờ Diệp Thừa cũng không chịu buông tay, lực phản ngược lại khiến cô lao về phía trước, suýt chút nữa đã đâm mạnh vào người hắn.
Hương tuyết tùng dễ ngửi len lỏi vào trong mũi.
Chóp mũi của cô cọ vào lồng ngực cường tráng của Diệp Thừa, cách lớp áo lông mỏng mềm mại, cô cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của hắn.
Diệp Thừa hạ mắt nhìn cô, yết hầu giật giật, khàn khàn mà nói:
“Anh cũng muốn đi, mang anh đi theo với.”
Lê Thiên Thiên: “… Nếu không tự anh nói với thư ký Doãn đi.”
-
Bị Diệp Thừa làm chậm trễ một lúc nên suýt nữa cô đã đến trễ.
Còn may là đang sáng sớm, một đường cũng toàn gặp đèn xanh nên cuối cùng cũng đến kịp trước lúc xuất phát.
“Chỉ chờ mỗi cô thôi đó Lê Thiên Thiên, đi ra ngoài chơi cũng không tích cực.” Doãn Hoằng trông thấy cô liền tức giận.
Chẳng qua lần này ông ấy nhịn xuống không thao thao bất tuyệt giáo huấn mà chỉ bảo Lê Thiên Thiên lên xe mở định vị, chờ hai đồng nghiệp khác đi vệ sinh về thì bọn họ liền xuất phát.
“Thư ký Doãn, là làng du lịch nào vậy ạ?” Lê Thiên Thiên mở khóa điện thoại tìm kiếm ứng dụng định vị mà cô không thường dùng.
“Khu Lương Đức.” (Liangde)
“Cái gì lạnh (冷: lěng) ạ?” Lê Thiên Thiên không rõ địa lý ở Bắc thành nên hỏi lại.
“Thôi để tôi nhập cho.”
Doãn Hoằng bất đắc dĩ cầm lấy điện thoại của cô định nhập định vị nhưng không biết ông ấy đụng phải chỗ nào mà album trong điện thoại bỗng hiện ra, chiếm hơn phân nửa album là ảnh của Diệp Thừa, cứ vậy mà xuất hiện trước mắt Doãn Hoằng.
Lê Thiên Thiên:!
Doãn Hoằng nghiêm giọng, phảng phất như đang cố cứu vớt thiếu nữ bất lương nhầm đường lạc lối.
“Cô… Vậy mà lại lén lưu giữ ảnh chụp của tiểu Diệp tổng? Đó là người mà cô có thể mơ ước sao?”
Một bên cửa sổ xe bỗng nhiên bị che khuất khiến ánh nắng biến mất.
Doãn Hoằng và Lê Thiên Thiên đồng thời nhìn ra phía ngoài cửa sổ thì thấy Diệp Thừa - người đang tự tạo thành cảnh đẹp bên ngoài, hai người bất giác co rúm lại một chút.
“Tiểu, tiểu Diệp tổng?”
Diệp Thừa nhìn ảnh chụp trong điện thoại Lê Thiên Thiên, vui vẻ nhếch khóe môi.
“Đưa điện thoại cô ấy cho tôi, mọi người lấy điện thoại tôi dùng định vị đi.” Nói xong liền đưa điện thoại của mình ra.
Sau thấu kính thật dày, hai mắt Doãn Hoằng đang trừng lớn hết mức có thể.
Ảnh màn hình khóa của tiểu Diệp tổng, rõ ràng là ảnh Lê Thiên Thiên, hơn nữa lại là kiểu ảnh chụp lén khi ngủ.
Ông ấy hoài nghi nhân sinh, đồng thời cũng có chút hiểu ra vì sao bản thân mình luôn bị tiểu Diệp tổng trừng mắt nhìn..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.