Nữ Phụ, Đừng Coi Thường Nữ Chủ

Chương 34: Chương 34





Từ sau lần trước Tập Vi Lam bị Tần Cảnh làm cho hết cả mặt mũi trước cửa lớn Tần gia, An Nham vẫn canh cánh trong lòng, nghĩ vô số thứ chán nản, nếu như anh ta là ông xã của Vi Lam, hoặc sợ là vị hôn phu của cô ấy, lúc đó anh ta có thể danh chính ngôn thuận giáo huấn Tần Cảnh, thay Vi Lam anh ta yêu nhất trút giận.
Thế là, xoắn xuýt rất nhiều ngày, xong, anh ta rốt cục quyết định muốn cầu hôn Tập Vi Lam.
Tuy rằng trước mắt anh ta không có nhiều tiền như vậy đi mua kim cương to bằng trứng bồ câu, nhưng trước mua 1 ca-ra rồi về sau đổi lại cũng được, chỉ cần làm Vi Lam nhận được thâm tình và quyết tâm bảo hộ nàng của anh ta là đủ rồi!
An Nham chọn nhẫn được một nửa, đột nhiên nhận được điện thoại công việc, liền cầm di động ra ngoài cửa hàng nói chuyện.
Tần Cảnh cùng Doãn Thiên Dã đi qua, xa xa nhìn thấy bóng lưng anh ta, bỗng nhiên nhãn châu xoay động, nghĩ có chuyện vui đây, thế là vội vàng quay sang bảo Doãn Thiên Dã: “Tôi vào có vài câu nói với người phục vụ trong này, anh đứng ở ngoài canh, bao giờ thấy An Nham đi qua đây, thì gọi vào di động của tôi!”
Doãn Thiên Dã không hiểu mô tê gì, nhìn nhìn Tần Cảnh, rõ ràng một bộ dáng nham hiểm nhiều mưu mô, hỏi: “Em lại muốn làm chuyện xấu xa gì?”
“Nào có? Tôi là người tốt đi!” Tần Cảnh cầm trong túi shopping tay nhét vào trong tay anh, “Lát nữa sẽ nói cho anh!” Nói xong, chạy xẹt khói khói xông vào tiệm trang sức.
Doãn Thiên Dã chặn nàng không được, vô lực lắc lắc đầu, chỉ đành đứng gác cẩn thận.
Đầu nhịn không nổi thấy kỳ quái, nhiều năm không gặp, Tần Cảnh tính tình có phải rộng rãi hơn chút hay không, không chỉ là với anh, hay là với An Nham, tuy rằng có chút nghịch ác, nhưng cũng không phải giữ ở trong lòng mài ra oán hận.
Ai, con người hẳn luôn luôn thay đổi!
Chỉ là, có thể hay không thay đổi như thế, ngược lại so với trước kia càng phù hợp hơn?
Anh quay đầu nhìn thoáng hướng tiệm trang sức, Tần Cảnh đang nằm bò ở trên quầy, nghiêng đầu, bộ dạng quỷ tinh quái, hình như đang nói gì đó với nhân viên bán hàng.
Hai người cư nhiên còn trò chuyện với nhau thật vui.
Doãn Thiên Dã khóe môi cười khẽ, nhìn cô một lúc lâu, phát hiện An Nham đã đi tới đây.

Anh lại nhìn Tần Cảnh trong tiệm, gọi điện thoại. Không quá 3 giây, đã thấy cô cầm điện thoại lên, vẫy vẫy tay với nhân viên cửa hàng, sau đó như con thỏ nhỏ chạy từ trong cửa hàng ra.
Doãn Thiên Dã đang nghe tiếng nhạc chờ hào hứng trong điện thoại di động, liền như thế, ngắm Tần Cảnh tươi cười sáng lạn như bông hoa hướng dương, từ trong cửa hàng đèn sáng rõ chạy như bay ra, liền như vậy, chạy thẳng, giống như sắp chạy thẳng sà vào lòng anh.
Ngực anh dường như bị thứ gì đó thật ấm áp va vào một chút, không trốn tránh, cứ như vậy, đầu óc trống rỗng nhìn bóng dáng vui vẻ của cô.
Tầm mắt dường như không thể nhìn được thấy người khác, chỉ có nụ cười vui vẻ kia mà thôi.
Cô rốt cục chạy đến trước mặt anh, lại không có đụng vào anh, mà là đột nhiên khoác lấy tay anh, kéo anh chạy trốn.
Doãn Thiên Dã như có ma xui quỷ khiến cùng cô giữa đại sảnh sầm uất hàng hóa ánh đèn chạy thẳng một đường, nghe tiếng cười sung sướng của cô, khóe môi cũng vô ý thức cong lên thật rộng.
Hai người cứ như vậy chạy đến thang máy, một đường cười vui vẻ, lên tầng thượng vào nhà hàng xoay tròn.
Ngồi xuống rồi, Tần Cảnh gọi món, chỉ liên tục lên menu, bít tết, súp nấm, lasagna, linh tinh đủ loại.
Doãn Thiên Dã kinh ngạc: ” Nhiều như vậy, em ăn hết được sao?”
Tần Cảnh rất thành thật: “Đã là anh trả tiền mà, tôi đương nhiên phải ăn nhiều một chút! Nếu không thì phí quá!”
Doãn Thiên Dã bất mãn nâng mi, “Em trực tiếp ngoan ngoãn nói ‘Ăn được hết’, không được sao? Nhất định phải khích tôi là sao?”
Tần Cảnh thành thật nói theo: “Nha, ăn được hết!”
Cô quả thật là ăn được hết, còn ăn thật sự thưởng thức, vừa ăn vừa không quên khen ngợi Doãn Thiên Dã: “Tôi thấy ở đây họ làm lasagna không ngon bằng của anh làm đâu!”
Doãn Thiên Dã không bị bộ dạng này của cô làm mất tỉnh táo: “Em khen ngợi là có mục đích, lại nghĩ bắt tôi làm đầu bếp cho em, hả?”
Tần Cảnh âm mưu tán thưởng thất bại, lập tức chuyển sang chế độ van nài khổ sở: “Ôi, nhưng đúng là tôi rất thích lasagna anh làm a? Hay là, có thể dùng bánh quai chèo rượu nếp trao đổi được không?”
Bánh quai chèo rượu nếp làm mất có mấy phút, lasagna mấy tiếng đồng hồ, so thế mà cũng là so sao?
Doãn Thiên Dã mi run rẩy lo sợ, biết cái dạng đáng thương tội nghiệp này là cố ý giả vờ, nhưng trời ạ, sao anh lại bị cái trò xiếc này của cô làm cho không thể không mềm lòng được thế này?
Doãn Thiên Dã nhìn chòng chọc cô nửa buổi, ánh mắt cũng dần dần nhu hòa, nói: “Đến lúc nào em muốn ăn, thì nói với tôi!”
Tần Cảnh rất vừa lòng cười gật gật đầu. Vừa muốn nói cái gì đó, lại nhìn thấy đối diện đi tới, Quan Hân Hân?
Tần Cảnh không biết từ sau lần gặp ở studio đó, Quan Hân Hân và Doãn Thiên Dã đã gặp mặt ở chỗ khác rồi, càng không biết cô ta đã biết Doãn Thiên Dã chính là Doãn Thiên Dã thật. Cho nên lúc nhìn thấy cô ta, cô cũng chỉ cười cười một chút từ ca, xem như ngầm gọi nàng đến đây.
Nhưng Quan Hân Hân tươi cười thì không chân thật như vậy, lúc trước Tần Cảnh người này bịa đặt hại thảm nàng, trực tiếp làm cho cô ta lưu lại ấn tượng xấu không thể nhạt phai trong Doãn Thiên Dã.
Sau khi cô ta đưa danh thiếp cho Doãn Thiên Dã, không hề nhận được bất kỳ cuộc điện thoại nào, cô ta vốn chuẩn bị tìm Cao Hàn xin số, nhưng lại bị từ chối, nói là Doãn Thiên Dã ghét nhất người khác đem số của anh cho người khác.
Kết quả, từ đó về sau cũng chẳng tin tức gì nữa!
Lần này cô ta nhìn thấy Tần Cảnh, tính cười một cái rồi lướt qua, không ngờ ngồi đối diện cô, không phải là Doãn Thiên Dã sao? Đúng lúc, Doãn Thiên Dã đang rất chăm chú đổ sốt salad cho Tần Cảnh.
Chẳng lẽ bọn họ là người yêu?
Không thể a! Hôm đó, Doãn Thiên Dã rõ ràng còn ra bắt chuyện với cô ta! Quan Hân Hân đầu óc nghĩ một vòng, lập tức ra được kết luận, Tần Cảnh đang theo đuổi Doãn Thiên Dã, nên nửa đường phải sử rất nhiều mưu kế.
Nghĩ vậy, Quan Hân Hân liền không chịu phục, liền cười tít mắt đi qua chào hỏi, còn rất thân mật: “Thiên Dã, thật hay quá, ở chỗ này cũng gặp anh!”
Tần Cảnh:…
Ách, nàng biết thân phận thực của Doãn Thiên Dã rồi sao? A, chết rồi! Tần Cảnh thế là nhanh chóng cúi đầu ăn súp, ra vẻ cái gì cũng không biết!
Doãn Thiên Dã không kịp phản ứng nhíu mày, anh không thích người không thân thuộc xưng hô với mình thân mật như vậy. Anh ngẩng đầu, nhìn Quan Hân Hân, mặt không biểu cảm nói: “Ừ!”
Một chữ, sau đó im bặt!
Quan Hân Hân có chút tức giận, càng thêm khó hiểu, tới cùng thế là thế nào, rõ ràng lần đầu tiên gặp anh ấy còn rất có hứng thú nói chuyện với mình, làm sao mà sau đó mỗi lần gặp, đều là không nóng không lạnh như vậy?
Nghĩ đến đây, Quan Hân Hân hung hăng trừng mắt nhìn Tần Cảnh.
Tần Cảnh cảm nhận được ánh mắt oán hận của cô ta, càng bảo trì im lặng.
Quan Hân Hân thấy Tần Cảnh cũng không chủ động phản ứng cô ta, cho là Tần Cảnh chột dạ, chỉ cần cô ta chọc thủng được thủ đoạn nham hiểm của Tần Cảnh, cô ta không tin Doãn Thiên Dã còn xem trọng được Tần Cảnh nữa. Thế là, cô ta rất tự tin cười khẽ nói: “Thiên Dã, đây là bạn gái của anh phải không? Lần trước ở studio, cô ấy còn đùa nói là anh chỉ là trợ lý của cô ấy cơ đấy!”
Tần Cảnh run lên, hận không thể đem đầu nhét xuống dưới bàn!
Khó trách!!! Biết ngay mà!!!
Hôm đó cô còn làm bộ làm tịch phân tích cho hắn cái gì loại nữ nhân thứ năm!!!
Hồ ly giảo hoạt mà!!!
Doãn Thiên Dã nhướng mắt lên, ánh nhìn sâu thẳm, ý vị thâm trường nhìn chằm chằm Tần Cảnh đủ ba giây, người nó bị bắt bài, cúi đầu chăm chỉ ăn súp, đầu chỉ kém rớt vào trong bát súp.
Thực bi thống, anh ta sẽ không báo thù đi, sẽ không đi, sẽ không đi?
Quan Hân Hân thấy thế, trong lòng liền thập phân đắc ý.
Không ngờ, Doãn Thiên Dã liếc cô ta một cái, thản nhiên nói: “Bạn gái tôi chính là tính hay thích đùa mà! Còn có, ‘Thiên Dã’ là xưng hô cho người quen, về sau đừng dùng nữa!”
Tần Cảnh đang cúi đầu ăn canh đột nhiên ngẩn ra.
Quan Hân Hân cũng sửng sốt, a, chẳng lẽ đoán sai rồi sao, Tần Cảnh nhanh như vậy đã chộp hết tâm tư người này rồi, đáng hận, lại đáng giận, nhưng cũng không thể làm khó hơn. Quan Hân Hân vừa oán vừa hận, lại chỉ có thể lúng túng cười mấy tiếng, nhanh chóng rời đi.
Tần Cảnh vẫn cúi đầu, suýt tý nữa nhìn cái khay đến thủng luôn, nhưng vẫn không chịu nổi ánh mắt sáng quắc của Doãn Thiên Dã, cẩn thận dè dặt ngẩng đầu, không thừa nhận sai lầm, ngược lại đổi lại bộ dạng chân chó, cười hì hì nói: “Cám ơn anh vừa rồi giải vây cho tôi nha! Lấy ơn báo oán, đúng là người tốt mà!”
Doãn Thiên Dã ánh mắt thâm trầm nhìn cô một hồi lâu, sắc mặt rất không tốt, rốt cục, nghiến răng nghiến lợi phun ra mấy chữ:
“Tai to mặt lớn, ha?”
Tần Cảnh toàn thân run lên: tiểu tử thúi, loại chuyện như vậy thì nhớ rõ thế!
Cơm nước xong về nhà, Tần Cảnh đột nhiên muốn ăn nho, lại rẽ qua siêu thị mua một chút.
Về nhà, hai người vừa xem tivi vừa ăn bồ đào, Doãn Thiên Dã nửa nằm trên ghế sofa, Tần Cảnh ngồi trên thảm trải sàn. Bình an vô sự.
Xem, đổi kênh, vừa vặn nhìn thấy Tập Vi Lam trong một phim truyền hình thần tượng.
Doãn Thiên Dã tự nhiên nghĩ đến chuyện buổi sáng nay, hỏi: “Đúng rồi, lúc An Nham không ở đó, em nói cái gì với nhân viên bán hàng vậy?”

Tần Cảnh đầu cũng không quay lại, nhét quả nho vào trong miệng, lẩm bẩm nói: “Không có gì nha, tôi chỉ nói người anh ta sắp cầu hôn là bạn thân tôi, vì tôi biết cô gái đó đối với chuyện cầu hôn này rất trông đợi, nhưng chàng trai này lại không lãng mạn! Tôi chỉ đem suy nghĩ của tôi thuật lại cho nhân viên bán hàng, muốn nhân viên đó gợi ý cho An Nham thôi!”
Doãn Thiên Dã hứng thú, giơ chân cọ người cô: “Em lại làm trò quỷ gì vậy?”
Tần Cảnh nghiêng đầu nhìn anh một cái, mím môi, cười thật sự giảo hoạt: “Cách đây không lâu, đại minh tinh Uông Nhất Thành không phải dùng quảng cáo trên tàu điện ngầm để cầu hôn bạn giá người mẫu sao? Tôi nói, An Nham có thể học tập, trên màn hình lớn của quảng trường thời đại quay lại cảnh cầu hồn! Để tất cả mọi người đều biết hạnh phúc của bọn họ!”
Doãn Thiên Dã hơi hơi ngẩn người, bất lực cười lắc lắc đầu: “Em quá hư hỏng!”
“Nghe nói Tập Vi Lam không phải đối với ai cũng giấu giếm quan hệ với An Nham sao? Em dạy An Nham làm như vậy, không phải làm cho toàn thế giới biết chuyện của bọn họ?”
Tần Cảnh nhún nhún vai: “Dù sao chuyện anh ta cầu hôn không phải là tôi nói anh ta làm, sớm muộn không phải mọi người cũng đều biết. Phải nói, An Nham khả năng mơ mộng vô cùng phong phú, anh ta chắc chắn sẽ tưởng tượng ra Tập Vi Lam chan chứa hi vọng toàn thế giới chia sẻ niềm vui sướng. Tôi ấy mà, chỉ là hơi hiếu kỳ thôi!”
Mắt cô chợt lóe sáng, “Anh nói xem, Tập Vi Lam bị anh ta kéo đến quảng trường thời đại cầu hôn, cô ta có đồng ý không?”
Doãn Thiên Dã cốc trán cô, lại không có trách cứ cô gì cả.
Tần Cảnh tiếp tục ăn nho, đột nhiên một khắc, trong đầu đột nhiên xẹt qua một tia sáng, đột nhiên xoay người nằm bò trên ghế sofa, cười tít mắt nhìn Doãn Thiên Dã.
Người kia bị ánh mắt không có ý gì tốt đẹp của cô làm cho sợ hãi, cảnh giác nhìn cô nằm bò trên đầu ghế sofa: “Em lại định làm gì?”
Tần Cảnh tâm địa lương thiện an ủi: “Này, anh nói đi, An Nham nếu cầu hôn Tập Vi Lam anh có phải sẽ ghen không?”
Doãn Thiên Dã bị cô nói đến khóe môi nhếch lên: “Em cho rằng cô ta và tôi có quan hệ gì?”
Tần Cảnh nhún nhún vai: “Quan hệ gì không phải rõ sao! Tuy rằng hiện tại không quan hệ, nhưng là, trước kia có quan hệ!”
“Không có quan hệ!” Doãn Thiên Dã đột nhiên lạnh hẳn xuống, giọng điệu cũng dị thường bình tĩnh, mất một nửa khí thế vui đùa ầm ĩ, “Sau này, hiện tại, hay trước đây, đều không có quan hệ!”
Không thể! Bịa chuyện!
“Không tin!” Tần Cảnh mím miệng, cũng không biết mình là bị làm sao, trong lòng một hồi cảm thấy hết sức không vừa ý, câu nói kế tiếp cũng nhịn không được, “Anh trước kia rõ ràng từng cùng đi thuê phòng với cô ta!”
Lời nói đột ngột phát ra muốn thu lại cũng không kịp, phòng khách nhất thời một mảnh yên tĩnh, chỉ có tiếng quảng cáo quang quác trên tivi.
Tần Cảnh nhìn thấy, tất cả cảm xúc trên mặt Doãn Thiên Dã trong khoảnh khắc rút lui sạch sẽ bóng loáng, đạm đạm, trống rỗng, giống như bị nước rửa qua.
Ánh mắt anh không tiếng động khóa lại trên mặt Tần Cảnh, yên tĩnh mà lại trầm mặc, xem không ra một chút cảm xúc.
Nhưng, Tần Cảnh lại có chút hồi hộp, thậm chí có điểm sợ hãi, giống như, tới nay đã lâu như vậy, rốt cục, lần đầu tiên, chọc đến anh!
Tần Cảnh thân thể cứng ngắc, bị loại ánh mắt trầm tĩnh này nhìn không biết bao lâu. Hình như cả thế kỷ đã trôi qua, rốt cục, anh trầm giọng mở miệng: “Cho nên, đến hôm nay, em muốn cùng tôi thảo luận chuyện trước kia sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.