Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 85:




Ánh mặt trời gay gắt.
Ninh Tri cởi giày, dẫm lên nền cát, Lục Tuyệt đi bên cạnh cầm giày giúp cô.
Chân Ninh Tri vừa trắng lại vừa đẹp, ngón chân nhỏ nhắn tròn trịa hồng hồng như màu hoa anh đào, đến mắt cá chân cũng có cảm giác yếu ớt vô cùng, xinh xắn đến nỗi khiến người ta chỉ hận không thể giúp cô lau đi những hạt cát dính lên đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tuyệt cúi đầu nhìn, chân Tri Tri dễ nhìn quá.
Lúc này, Thẩm San San cũng dắt em trai Thẩm Quát đi đến bãi biển.
Cô mặc một bộ bikini màu đỏ sexy lộ thân hình quyến rũ, dáng người em trai Thẩm Quát cũng rất tốt, thon gầy lại không yếu ớt, cậu mặc một chiếc quần bơi màu đen bó sát.
Hai chị em hấp dẫn không ít ánh nhìn.
Thẩm San San từ xa đã thấy hai người Lục Tuyệt và Ninh Tri, hai người họ giá trị nhan sắc cao, dáng người cân xứng, từ đằng xa nhìn cũng rất hút mắt.
Tuy rằng nhan sắc của cô không đọ được với Ninh Tri, nhưng ít nhất về dáng vóc cô cũng tự nhận hạng nhất, không có nhiều người có thể vượt qua cô nàng.
Thẩm San San bước nhanh về phía trước, tiến về hướng Lục Tuyệt và Ninh Tri.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm San San cũng có tính háo thắng, không có được Lục Tuyệt, dáng người hơn Ninh Tri cũng được, ít nhiều cũng an ủi được tâm hồn yếu đuối bi thương của cô.
Cô nàng cố ý lướt ngang qua bên Lục Tuyệt, sau đó giả vờ quay đầu, “Lục Tuyệt, trùng hợp quá đi.”
Ánh mắt Thẩm San San không nhịn được mà liếc nhìn thân hình Ninh Tri.
Cô nàng thấy đối phương mặc một chiếc áo không tay che đến là kín kẽ, nhưng đường cong không bị lấp đi một tí nào. Hơn nữa eo Ninh Tri thon nhỏ, đến đôi chân cũng thon dài thẳng tắp, trắng đến phát sáng.
Thật là một đôi chân hoàn mỹ.
Cô vốn tưởng thân hình gầy gò đó của Ninh Tri chắc giống như chồi non mới nhú vậy, gầy còm lại phẳng lỳ, không ngờ mình bị vả mặt bôm bốp.
Thẩm San San ngượng ngùng thu lại ánh mắt, một giây trước còn tự tin trùng trùng, giờ giống như chim rơi xuống nước, chìm xuống dưới đáy.
Thẩm Quát đuổi theo, cậu chàng đi đến bên cạnh chị gái, ánh mắt cũng không kìm được mà rơi trên người Ninh Tri.
Dưới ánh mặt trời, thiếu nữ mắt sáng răng trắng, làn da trắng như tuyết, đôi môi hồng nhuận, đôi mắt đen tuyền trong vắt, rất là hút mắt.
Cậu lấy hết cam đảm, “Ninh Tri, thật là trùng hợp.”
“Cậu là?” Ninh Tri thấy đối phương rất quen mắt nhưng không tài nào nhớ ra được tên cậu.
Con mắt Thẩm Quát ánh lên vài phần hiu quạnh, cậu đã sớm biết cô không nhớ rõ mình, “Mình là Thẩm Quát.”
“Chị là Thẩm San San, đồng nghiệp của Lục Tuyệt. Còn đây là em trai của chị, thằng nhóc học cùng trường với em.” Thẩm San San không chịu được bộ dạng ngượng ngùng của em trai, rõ ràng bình thường rất là tự tin, hiện giờ đứng trước mặt Ninh Tri lại thẹn thùng như một con chim non.
“Chào mọi người.” Ninh Tri cười gật gật đầu.
Lục Tuyệt ở bên cạnh mím chặt môi, không thích Thẩm Quát nhìn Tri Tri của anh.
Thẩm San San không thể không thừa nhận, Ninh Tri đúng là xinh đẹp, nhìn ở khoảng cách gần như vậy cô cũng không moi ra được bất cứ khuyết điểm nào về ngoại hình của Ninh Tri.
Chẳng trách em trai luôn luôn tự tin, ưu tú, quen với việc được theo đuổi của cô lại mất cả hồn.
“Hai người muốn xuống nước bơi lội không?” Thẩm San San hỏi.
Ninh Tri lắc đầu, “Không, tụi em đi dạo loanh quanh thôi.”
Lúc này, người phụ trách qua gọi người, nói muốn chia đội thi đấu bóng chuyền bãi biển. Sau đó, người phụ trách kéo Thẩm San San và Thẩm Quát đi.
Ninh Tri híp mắt, cô để ý rồi nhé, khi nãy Thẩm San San len lén liếc nhìn Lục Tuyệt mấy lần.
Cô quay sang nhìn Lục Tuyệt đứng bên cạnh, chỉ mặc mỗi chiếc quần đi biển màu đỏ hoa hoè thôi cũng đẹp trai đến quá đáng.
Ninh Tri duỗi tay bẹo mặt anh, “Khuôn mặt này đúng là thu hút ong bướm.”
Lục Tuyệt thích Ninh Tri chạm vào anh, anh nâng mặt cọ cọ vào lòng bàn tay Ninh Tri như cún con lưu luyến những cái vuốt ve của chủ nhân.
Buổi tối, người phụ trách tổ chức tiệc nướng ở bờ biển cho mọi người.
Cả đoàn chỉ có vài người phụ nữ, mấy cô chỉ việc ngồi chờ được ăn thôi, còn lại để cánh đàn ông lo tất.
Từ trước đến nay toàn là Lục Tuyệt được chăm, đây là lần đầu tiên anh chăm Ninh Tri.
Nhìn đồng nghiệp nam ngồi đối diện bóc tôm cho vợ, anh nhìn vài lần, lẳng lặng lấy tôm, bắt đầu bóc cho Ninh Tri ăn.
Nhìn đồng nghiệp nam rót nước cho vợ, anh cũng nhanh chóng học theo, rót nước hoa quả cho Ninh Tri, còn học cả nướng thịt đút cho Ninh Tri.
Anh đặt cánh gà được nướng đến vàng óng vào trong đĩa, bưng cho Ninh Tri như dâng lên bảo vật, “Tri Tri ăn.”
Anh cũng biết chăm sóc cho Tri Tri.
“Cảm ơn nha.” Ninh Tri cắn một ngụm, chín rồi, vị cũng không tệ, cô khen tới tấp, “Ngon quá đi.”
Cho một chút ngon ngọt, Lục Tuyệt mới càng có động lực.
Quả nhiên, Lục Tuyệt tràn đầy cảm giác thành tựu, tiếp tục vùi đầu nướng thịt cho Ninh Tri.
Anh mặc một chiếc áo phông màu đỏ, phía dưới vẫn là chiếc quần ngắn màu đỏ hoa xanh, tóc mái che trán, khuôn mặt nghiêm túc mà tập trung nhìn thịt nướng cho Ninh Tri.
Thẩm San San ngồi đối diện nhìn đến chua lòm.
Sau một ngày âm thầm quan sát, cô nàng xem như hiểu ra rồi, Lục Tuyệt chỉ nghe lời Ninh Tri, chỉ nhìn Ninh Tri, chỉ xoay quanh Ninh Tri. Đối với những người khác thì lạnh lùng không thèm để ý, còn với Ninh Tri thì vừa yêu vừa cưng, cứ dính chặt lấy cô ấy.
Thật đúng là người đàn ông cực phẩm!
Cô nàng từng yêu đương không ít lần, nhưng chưa từng gặp phải người đàn ông nào vừa mâu thuẫn lại hấp dẫn đến cùng cực như này.
Chỉ tiếc là hoa đã có chủ.
Thẩm San San hâm mộ đến ngứa ngáy tim gan, cô nàng đẩy đẩy em trai ngồi cạnh, “Chị cũng muốn ăn cánh gà, em nướng cho chị nhanh.”
Em trai là để sai vặt.
Thẩm Quát bị cảnh tượng ân ái giữa Lục Tuyệt và Ninh Tri phía đối diện hành đến nhói lòng, giờ còn bị chị gái nô dịch, khuôn mặt cậu ra vẻ cuộc đời này không còn gì luyến tiếc, không hiểu vì sao mình lại đòi đi du lịch.
Tuy đây là lần đầu tiên Lục Tuyệt bắt tay vào nấu cơm, nhưng Ninh Tri cho đánh giá ở mức cao nhất, dỗ cho anh vểnh cả miệng, lúm đồng tiền nhỏ lại nhảy ra ngoài.
Dưới ánh lửa, Ninh Tri bị bộ dáng đáng yêu của anh làm thòng cả tim, cô ra hiệu Lục Tuyệt cúi đầu.
Lục Tuyệt rất nghe lời, anh buông xiên nướng trong tay ra, ngơ ngác cúi sát vào Ninh Tri.
Một giây sau, anh cảm nhận được lỗ tai hơi ngứa, có hơi thở ấm áp phả vào.
Đôi mắt Lục Tuyệt sáng lên, phản chiếu ánh lửa bập bùng.
Tri Tri trộm hôn lên tai anh nè.
Sau khi kết thúc bữa tiệc nướng, đám đàn đông vai kề vai đòi sang bàn bên uống rượu, có mấy người gan to còn chạy qua gọi Lục Tuyệt.
Ninh Tri quay đầu gọi Nguỵ Tinh nhìn hộ Lục Tuyệt, có anh ấy ở bên cạnh Lục Tuyệt, cô không hề lo lắng.
Nguỵ Tinh chụp hình mấy xiên thịt nướng, cười đồng ý.
Ninh Tri trêu, “Lại chụp ảnh gửi cho bạn gái à?”
Cả một ngày nay, Ninh Tri thấy Nguỵ Tinh không lúc nào là không nhớ đến bạn gái, gặp chuyện gì hay ho cũng chụp ảnh lại chia sẻ với bạn gái.
Nguỵ Tinh bẽn lẽn cười, “Cô ấy thích ăn thịt nướng, tôi chụp lại cho cô ấy xem.”
Ninh Tri ra vẻ tôi hiểu mà, cô đẩy đẩy Lục Tuyệt, “Anh qua đó nói chuyện với đồng nghiệp đi.” Cô hi vọng anh có thể thử hoà nhập vào tập thể.
Lục Tuyệt mím môi, anh chỉ muốn ở cùng Tri Tri.
“Đi đi.” Ninh Tri cố ý nói: “Anh xem, chồng chị Hoàng cũng qua đó rồi.” 
Chị Hoàng là vợ anh đồng nghiệp đã kết hôn kia, khi nãy Ninh Tri để ý, Lục Tuyệt đang học theo anh đồng nghiệp đó làm thế nào để chăm vợ.
Lục Tuyệt nhìn sang bên đối diện, anh đồng nghiệp đó đúng là đã đi sang bên kia rồi.
Ninh Tri nói: “Cánh đàn ông đều qua trò chuyện hết rồi, anh cũng qua đó nói chuyện với bọn họ đi, lát lại về với em.”
Một lúc sau, Lục Tuyệt mới lưỡng lự nhìn Ninh Tri một cái rồi chầm chậm đứng dậy rời đi, Nguỵ Tinh vội vã đi theo.
Ninh Tri đã ăn no, cô nhàn nhã ngồi uống nước hoa quả. Lúc này, vị trí của Lục Tuyệt bên cạnh cô có người ngồi xuống.
Ninh Tri nhìn sang, là Thẩm San San.
Lông mày Ninh Tri nhếch lên.
Bên chị Hoàng ngồi đối diện, bạn gái một anh đồng nghiệp khác cũng đi đến ngồi xuống, cánh đàn ông có chuyện của họ, hội phụ nữ bọn cô cũng tự tạo một vòng tròn.
“Em có để bụng chị gọi em là Tiểu Tri không?” Tính tình chị Hoàng cởi mở, thân thiện.
Ninh Tri lắc đầu, “Không sao ạ.”
“Quan hệ hai vợ chồng em tốt thật đấy, mới kết hôn đúng không?” Chị Hoàng bát quái, chỉ có cặp đôi trẻ tuổi mới cưới mới anh anh em em, ngọt ngọt ngào ngào như thế thôi.
Ninh Tri hùa theo gật đầu.
“Tân hôn tốt thật đấy.” Chị Hoàng hâm mộ thở dài, sau đó, chị đột ngột đổi chủ đề, “Nhưng mà, em không biết chuyện của Nguỵ Tinh à?”
“Sao?” Ninh Tri ngờ vực, không hiểu vì sao chị lại nhắc đến trợ lý Nguỵ.
“Ban nãy chị nghe em nói chuyện với Nguỵ Tinh có nhắc đến bạn gái cậu ấy.” Chị Hoàng bất ngờ hạ thấp âm lượng, “Bạn gái của trợ lý Nguỵ sớm đã ra đi rồi.”
Ninh Tri ngớ người, khuôn mặt tràn ngập sự hoảng hốt và kinh hãi.
“Nói đi nói lại, chàng trai trẻ Nguỵ Tinh này vừa chung tình lại đáng thương.”
Chị Hoàng nhắc nhở Ninh Tri, “Về sau em cố gắng đừng nhắc đến bạn gái trước mặt cậu ấy, đừng nhìn ngoài mặt cậu ấy tỏ ra bình thản, trong lòng chắc chắn khó chịu lắm đấy, nếu không, không thể nào có chuyện việc đã qua lâu lắm rồi cậu ấy vẫn chưa buông bỏ được.”
Ninh Tri nhớ lại từng hành động của Nguỵ Tinh, bình thản như không có chuyện gì cả, “Chị Hoàng, có phải chị biết có chuyện gì không?”
“Lúc Nguỵ Tinh vào công ty thực tập được chồng chị dẫn dắt. Cho nên chuyện của cậu ấy chồng chị biết rất rõ.”
Chị Hoàng nói với Ninh Tri và mấy cô gái, “Chị nghe chồng chị kể, hôm Nguỵ Tinh tốt nghiệp đại học có tổ chức một buổi liên hoan. Ngày ấy có chuyện xảy ra, không chỉ bạn gái Nguỵ Tinh qua đời, nghe nói còn có một vị giáo sư cũng mất, chuyện khi ấy còn lên cả bản tin.”
“Nguỵ Tinh chịu đả kích nặng nề, cả người như mất hồn. Chị với chồng đều tưởng cậu ấy cứ suy sụp, uể oải như vậy mà sống tiếp, không ngờ có ngày đột nhiên cậu ấy nghĩ thông, phấn chấn lại. Nhưng cậu ấy cứ luôn giả vờ như bạn gái mình vẫn còn sống.”
Chị Hoàng khá là thương tiếc cho cậu trai trẻ Nguỵ Tinh.
Cô bạn gái anh đồng nghiệp kia ngồi bên cạnh đã đỏ hồng đôi mắt, nhìn là biết tính cách dịu dàng, hiền lành.
Ninh Tri trầm mặc, lần trước cô xuyên không đã từng gặp bạn gái Nguỵ Tinh, không ngờ hiện giờ người đó đã không còn.
Cả ngày hôm nay cô cứ luôn cảm thán tình cảm giữa Nguỵ Tinh với bạn gái tốt.
“Cho nên mỗi lần Nguỵ Tinh nhắc đến bạn gái cậu ấy, mọi người trong nhóm đã biết chuyện nên cũng không dám nói nhiều.”
Chị Hoàng thở dài, “Thôi bỏ đi, đừng nói mấy chuyện buồn này nữa, chị chỉ nhiều chuyện nhắc nhở em chút thôi.”
Ninh Tri gật đầu, nhìn Nguỵ Tinh lúc nào cũng vui tươi, cô hoàn toàn không nghĩ rằng bạn gái anh ấy đã không còn.
Cô lặng im một lúc, nhìn sang Thẩm San San bên cạnh, cô nàng đó hình như cũng có điều muốn nói với cô.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.