Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 83:




Gần giờ tan tầm, bầu trời đột nhiên tối sầm, mây đen cuồn cuộn, trong không khí vẫn còn hơi nóng oi bức.
Sắp mưa rồi.
Thẩm San San từ chối ô đồng nghiệp nam đưa, cô nàng thích thú đi đến trước mặt Lục Tuyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngắm nghía cả buổi chiều, Thẩm San San để ý, Lục Tuyệt thực sự rất ít nói, à không đúng, cả chiều anh chỉ “ừm” với Nguỵ Tinh một tiếng rồi cứ lẳng lặng làm việc nghiên cứu.
Cô nhìn khuôn mặt anh tuấn của Lục Tuyệt, híp híp mắt, đẹp trai quá đi, đúng gu cô luôn.
Đã rất lâu rồi Thẩm San San mới gặp được chàng trai thu hút như vậy.
Cô mềm giọng: “Lục Tuyệt, chào anh, anh có thể….”
Cô còn chưa nói xong, Lục Tuyệt đột nhiên đứng dậy, mắt Thẩm San San sáng lên.
Thẩm San San chưa kịp nói tiếp, Lục Tuyệt đã đeo lên chiếc balo màu đỏ rời đi.
Đến giờ tan làm rồi, Tri Tri đến rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thẩm San San thấy đôi chân dài của Lục Tuyệt bước nhanh ra ngoài,  không hề cho cô lấy một cái liếc mắt.
Ánh mắt cô nàng dâng lên ý cười, thử thách càng có độ khó cao, cô càng thích.
Thẩm San San quay người lại, suýt chút nữa đụng trúng Nguỵ Tinh: “Trợ lý Nguỵ.” Cô cười với Nguỵ Tinh.
Nguỵ Tinh gật đầu, vội vàng chạy ra ngoài. Khái niệm thời gian của thiếu gia Lục Tuyệt quá chuẩn, không thừa thiếu một phút nào, anh vừa hết giờ làm liền đi về.
Lục Tuyệt bước ra cửa, từng hạt mưa to như hạt đậu rơi xuống.
Anh mặc kệ màn mưa, bước đến ven đường đợi Ninh Tri.
“Thiếu gia Lục Tuyệt, trời đang mưa, chúng ta vào trong sảnh đợi đi.” Nguỵ Tinh thấy Lục Tuyệt đang đứng trong mưa liền vội vàng mượn ô ở sảnh chạy qua.
Nguỵ Tinh hiểu tính Lục Tuyệt, cũng không khuyên nhủ nữa, anh giương ô che cho Lục Tuyệt, trời mưa lớn khó tránh khỏi việc ướt người.
Một lúc sau, chiếc xe đen tuyền dừng lại ở ven đường, đôi mắt Lục Tuyệt sáng lên, anh bước qua đó.
Nguỵ Tinh vội vàng chạy theo, chiếc ô vẫn che trên đầu Lục Tuyệt như cũ.
Ninh Tri mở cửa xe để Lục Tuyệt ngồi vào.
Cô nhìn Nguỵ Tinh đứng bên cạnh đã ướt hơn nửa người, nói: “Trợ lý Nguỵ, anh cũng lên xe đi, bọn tôi đưa anh về.”
“Ninh tiểu thư không cần khách khí.” Nguỵ Tinh vội vàng cười từ chối.
“Lên xe đi, mải che cho Lục Tuyệt mà anh ướt hết người rồi. Trời mưa to rất khó gọi xe.”
“Được rồi, làm phiền thiếu gia Lục Tuyệt và Ninh tiểu thư rồi.” Nguy Tinh không cự tuyệt tiếp, anh mở cửa ghế phụ rồi ngồi xuống.
Ninh Tri thấy người Lục Tuyệt cũng dính nước mưa, cô vội vã lấy khăn giấy lau cho anh, “Trời đang mưa thì đừng ra ngoài, ven đường không có chỗ trú mưa, anh ở sảnh đợi em cũng được.”
Lục Tuyệt để cho Ninh Tri lau vệt nước trên mặt, đôi mắt đen bóng nhìn chằm chằm vào cô.
Ninh Tri niết mặt anh, dặn dò: “Lần sau không được dầm mưa nữa, biết không?” 
Anh không quan tâm trời mưa, cũng không biết lạnh không có nghĩa anh sẽ không cảm lạnh.
Lục Tuyệt mím môi, khe khẽ nói một tiếng “ừm”.
Nguỵ Tinh ngồi phía trước đã quá quen với việc Lục Tuyệt nghe lời Ninh Tri, không hề ngạc nhiên.
Trời tối sầm, mưa càng ngày càng to, cũng không biết qua bao lâu, xe dừng lại trước con ngõ nhỏ.
“Tôi đến rồi, làm phiền mọi người quá.” Nguỵ Tinh mở cửa xe.
Ninh Tri ngó ra bên ngoài, con ngõ nhỏ không có đèn đường, chỉ có chút ánh sáng âm u hắt ra từ các ngôi nhà, môi trường không tốt lắm.
Nguỵ Tinh giơ ô, đi vào con ngõ nhỏ.
Anh mở cửa sắt, bước vào trong.
“Dì Phương.” Anh đặt chiếc ô ướt đẫm ở cửa, bước vào trong phòng.
“Thằng nhóc này, trời to như vậy sao còn đến đây?” Dì Phương bưng đồ ăn từ phòng bếp ra, “Vừa tan làm à? Dì xới cơm cho con.”
Nguỵ Tinh cười rạng rỡ, lộ ra hàm răng trắng, nhìn trông ngốc ngốc, “Phiền hà dì ạ.”
Anh quen thuộc đi đến bên bàn ăn, nhìn trên bàn có sườn xào chua ngọt, màu sắc đẹp đẽ, là món bạn gái thích.
Nguỵ Tinh cười lấy điện thoại chụp lại đồ ăn, anh gửi cho bạn gái: Hôm nay dì Phương làm món sườn xào chua ngọt em thích nhất.
Đối phương vẫn không trả lời anh.
Dì Phương bưng một bát cơm được xới đầy ụ ra, đưa cho Nguỵ Tinh.
Nguỵ Tinh vội vàng duỗi tay nhận lấy, “Cảm ơn dì Phương.”
Bên cạnh đó, xe đi vào nhà họ Lục, lúc Ninh Tri xuống xe, làn váy đã ướt sũng.
Lục Tuyệt giương ô, ôm lấy Ninh Tri bước vào nhà.
“Về rồi à?” Mẹ Lục nhìn con trai một tay cầm ô, một tay ôm lấy Ninh Tri liền cười rộ lên, “Có bị ướt không con?”
“Không ạ.” Ninh Tri vẩy vẩy giũ đi giọt nước bám trên làn váy.
Mẹ Lục quay sang nhìn con trai, nhìn tay áo con ướt nước, “Tiểu Tuyệt lên tầng thay đồ nhanh, tay áo con ướt hết ròi.”
Lục Tuyệt nhìn tay mình, đẫm nước, anh không thèm để ý.
Mẹ Lục lại thúc giục vài câu, anh mới chầm chậm đáp lời, lên tầng.
Nhìn bóng lưng con trai đang bước lên tầng, ý cười bên miệng mẹ Lục không ngừng được. Trước kia, con trai chả bao giờ nghe lời bà nói, hiện giờ tuy phản ứng có hơi chậm chạp, nhưng anh đã để lời bà nói vào tai.
Mẹ Lục thấy đây đều là công lao của Ninh Tri.
Bà vui vẻ cầm hộp quà trên bàn trà đưa cho Ninh Tri, “Đây là dây chuyền hôm nay mẹ đấu giá được, kiểu dáng rất đẹp, thích hợp cho mấy cô gái trẻ tụi con đeo chơi.”
“Cảm ơn mẹ.”
Ninh Tri đã quen với việc mẹ Lục thường xuyên đưa cho cô trang sức, quần áo được đặt may. Bộ váy cô đang mặc cũng do mẹ Lục đặt làm cho cô,  kích thước, kiểu dáng đều phù hợp với cô.
Hiện tại, cứ cách tuần là lại có một lô đồ mới, tất cả đều là quần áo, giày dép, túi xách mẹ Lục mua cho cô, khiến cho Ninh Tri cứ có ảo giác mẹ Lục coi cô như con gái mà cưng chiều.
Trước kia mẹ Lục cũng mong ngóng có một cô con gái, do nguyên nhân cơ thể, sau khi xong Lục Tuyệt thì không có thai thêm lần nào nữa. 
Giờ có con dâu rồi, bà cũng coi như là đang nuôi con gái vậy.
Mấy ngày nay, Thẩm San San luôn tìm cơ hội bắt chuyện với Lục Tuyệt, nhưng Lục Tuyệt cứ như chìm đắm trong thế giới riêng mình, không thèm để ý đến cô, hoàn toàn coi nhẹ sự tồn tại của cô.
Thẩm San San không dễ dàng từ bỏ.
Cô thích thử thách khó khăn, mà sự hợp nhất đầy mâu thuẫn giữa đàn ông và thiếu niên như Lục Tuyệt, rất khó để không xiêu lòng.
Cô nàng biết Lục Tuyệt đăng ký tham gia du lịch cuối tuần này, cô cũng vội đăng ký theo.
Thẩm San San bưng ly cà phê, đi ngang qua Lục Tuyệt, cô phát hiện anh chàng này rất thích màu đỏ, ngày nào cũng mặc các kiểu quần áo khác nhau màu đỏ.
Khi mặc đồ thể thao đỏ thì trông tươi mát như thiếu niên, lúc mặc sơ mi tơ tằm màu đỏ phối với khuôn mặt lạnh lùng anh tuấn lại quyến rũ đến khó tả.
Thẩm San San càng ngày càng có hứng thú với Lục Tuyệt, nếu như công việc ở phòng thí nghiệm không quá bộn bề, khéo cô nàng cả ngày chỉ lo nhìn chằm chằm mặt Lục Tuyệt.
Ninh Tri đã biết chuyện cuối tuần đi du lịch cùng Lục Tuyệt, cô cũng đồng tình. Suy cho cùng Lục Tuyệt chịu tham gia hoạt động tập thể, cô cũng có cơ hội làm quen với đồng nghiệp của anh.
Sáng sớm, Ninh Tri dậy sắp xếp hành lý, tuy chỉ đi có hai ngày nhưng phải mang váy xinh, kem chống nắng, đồ dưỡng da cũng phải đem theo.
Nghe nói hoạt động lần này tổ chức ở biển, Ninh Tri còn mang theo cả đồ bơi.
Sắp xếp xong, Ninh Tri quay người, nói với Lục Tuyệt đang đeo balo đỏ: “Mang theo cả quần đùi đẹp của anh nữa, dùng để mặc khi bơi.”
Đôi mắt Lục Tuyệt sáng lên, anh không đáp lời, sải rộng bước chân về phía tủ quần áo, móc ra một chiếc quần đùi đi biển màu đỏ hoạ tiết hoa to màu xanh lá.
Anh nghiêm túc gấp quần lại, sau đó cẩn thận từng li từng tí đặt vào trong balo.
Xe du lịch công ty thuê đã đợi ở cửa toà nhà từ sớm.
Ninh Tri và Lục Tuyệt đi xe đến công ty, bên cạnh xe du lịch đã có không ít nhân viên đứng đợi tập hợp.
Trong nhóm toàn là phái nam, chỉ có mình Thẩm San San là nữ, hôm nay cô nàng mặc một chiếc váy màu xanh lam, vừa chín chắn lại gợi cảm, nổi bần bật trong đám đàn ông.
Lúc này, cô nàng thấy một chiếc xe màu đen dừng bên vệ đường.
Cửa xe mở, Lục Tuyệt một thân đồ thể thao đỏ bước xuống, con mắt Thẩm San San sáng lên. Cô nàng đưa chiếc mũ cói trong tay cho em trai đứng bên cạnh, muốn chạy qua đó nói chuyện với Lục Tuyệt.
Nhưng, giây tiếp theo, cô thấy một bàn tay trắng nõn, ngón tay thon dài từ trong xe duỗi ra.
Bàn chân đeo đôi giày màu hồng nhạt có quai, tinh tế mà xinh đẹp.
Thẩm San San nhìn thấy một cô gái ngũ quan tinh tế, da trắng tóc đen bước từ trong xe xuống, cô nàng ngẩn cả người.
“Thiếu gia Lục Tuyệt và tiểu thư Ninh Tri đến rồi.” Nguỵ Tinh ở bên cạnh nói.
Thẩm San San quay đầu, hỏi anh: “Tiểu thư Ninh Tri?”
“Ninh tiểu thư là vợ của thiếu gia Lục Tuyệt, thật ra, tôi nên sửa miệng gọi là thiếu phu nhân.” Nguỵ Tinh đẩy mắt kính, cười nói.
“Lục Tuyệt đã kết hôn rồi?” Thẩm San San càng kinh ngạc.
“Đúng vậy.” Mấy ngày nay Nguỵ Tinh nhận thấy Thẩm San San cực kỳ để ý đến Lục Tuyệt, nhưng cô nàng cũng không có hành động nào khác thường.
Con ngươi Thẩm San San tràn ngập sự khó tin nhìn về hướng Lục Tuyệt, chỉ thấy sau khi cô gái kia từ xe bước xuống, Lục Tuyệt gấp gáp duỗi tay ra nắm lấy cô, mười ngón tay đan chặt, đôi mắt anh cũng chỉ tràn ngập hình bóng cô gái ấy.
Thẩm San San cảm thấy lạc lõng, khó khăn lắm mới nhìn trúng một anh chàng, kết quả người ta là hoa đã có chậu.
Cô quay lại chỗ em trai, “Lên xe đi.”
Mắt không thấy thì tim không đau.
Thế nhưng cô nàng phát hiện em trai mình thất thần nhìn về phương xa, cô đuổi theo ánh mắt cậu, dừng ở trên người Ninh Tri.
“Đừng nhìn nữa, cô nàng kia có xinh hơn nữa cũng chả để làm gì, người ta đã kết hôn rồi.” Gả cho chàng trai mà cô nhìn trúng.
Khuôn mặt Thẩm San San cam chịu.
Thẩm Quát lạc lõng thu lại ánh mắt, cậu không ngờ lại trùng hợp đến thế, có thể gặp được Ninh Tri ở đây.
Thẩm San San đẩy em trai lên xe, cô nàng biết dạo trước em trai tỏ tình thất bại nên không vui, cô dẫn em ra ngoài chơi thả lòng tâm tình.
“Trợ lý Nguỵ, sớm.” Ninh Tri chào Nguỵ Tinh.
Hôm nay Nguỵ Tinh mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro màu xanh, anh cười rạng rỡ, “Chào buổi sáng Ninh tiểu thư, thiếu gia Lục Tuyệt.”
“Anh đi một mình à?” Ninh Tri tò mò, cô vẫn còn nhớ từng gặp bạn gái Nguỵ Tinh, cũng không rõ hiện giờ hai người còn ở bên nhau hay không.
Nguỵ Tinh gật đầu, cười nói: “Bạn gái tôi không đến được.”
Ninh Tri không hỏi thêm, cô kéo Lục Tuyệt lên xe.
Trên xe đã có không ít người, Ninh Tri nắm tay Lục Tuyệt ngồi ở dãy ghế giữa, ở hàng ghế bên kia cách lối đi là một đôi nam nữ trẻ tuổi.
Ánh mắt Thẩm Quát không nhịn được mà liếc sang bên cạnh.
Ngay sau đó, lưng Lục Tuyệt dựng thẳng đứng, cơ thể hơi nghiêng, chặn đi toàn bộ ánh mắt Thẩm Quát nhìn Ninh Tri.
Lục Tuyệt bặm môi, dữ dằn trừng mắt nhìn Thẩm Quát, sợi tóc trước trán vểnh lên, như cún con xù lông bảo vệ đồ ăn.
Tri Tri của anh, không cho nhìn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.