Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 74:




Ninh Tri không kìm được bảo anh, “Mùa đông mới cần làm ấm giường, bây giờ đang mùa hè, không cần thiết.”
Lục Tuyệt chớp mắt, giả vờ nhưng không nghe thấy, anh không muốn quay về chăn ngủ.
Ninh Tri thấy, Lục Tuyệt như yêu tinh ngây ngốc, luôn dụ dỗ cô làm điều xấu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô chợt nhớ lại lời Bá Vương từng nói, lần xuyên không cần tiêu hao 600 mặt trời nhỏ. Hôm nay cô đã đổi lấy 2% hào quang, chỉ còn 86 mặt trời nhỉ, con số 600 còn cách quá xa.
Nghĩ đến đây, Ninh Tri dịch lại gần Lục Tuyệt, dụ dỗ anh, “Muốn hôn hôn không?” 
Đôi mắt Lục Tuyệt sáng lên, “Muốn.”
Anh không hề biết cách từ chối, chỉ biết bản thân rất thích thân mật cùng Tri Tri.
Ninh Tri nâng người, áp lên lồng ngực Lục Tuyệt, cô cúi đầu, đôi môi đặt xuống trán Lục Tuyệt một nụ hôn.
Cảm giác mềm mại trên trán truyền tới, Lục Tuyệt gấp gáp nhắc nhở Ninh Tri: “Sai rồi, sai rồi.”
Tri Tri hôn sai chỗ rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh Tri không nhìn được cười, “Cái gì sai rồi?”
Lục Tuyệt mím mím môi, âm thanh trầm thấp vang vọng giữa đêm tối, “Hôn chỗ này.” Ngón tay anh chỉ chỉ vào môi.
Ánh mắt Ninh Tri đong đầy ý cười, “Không phải vội.”
Cô thu hoạch 1 mặt trời nhỏ vừa nhảy từ khung trên đầu Lục Tuyệt ra, dù chỉ có 1 cái nhưng cũng không được lãng phí
Đôi môi dần trượt xuống dưới, rơi trên sống mũi cao thẳng của Lục Tuyệt, thu hoạch mặt trời nhỏ thứ hai.
“Tri Tri, Tri Tri…”
Lục Tuyệt gấp gáp, lông mày anh ngứa ngáy, đầu mũi cũng tê tê, nhưng có con muỗi đang vờn quanh sau đó cắn một ngụm.
Ninh Tri nảy lên ý đồ xấu, cố ý trêu anh, đôi môi nhẹ nhàng chạm vào khoé miệng anh, mặt trời nhỏ thứ ba nhảy ra.
Bàn tay buông lơi của Lục Tuyệt nắm chặt, đè nén ý nghĩ muốn ôm chặt cô.
Khoé miệng của Lục Tuyệt có chút lạnh, Ninh Tri cố ý dừng lại hai giây, muốn rời đi, trong phút chốc lại bị Lục Tuyệt giữ lại.
Con thỏ nhỏ bị ép quá cũng biết cắn người, chứ đừng nói đến Lục cún con bị trêu đến nhừ người.
Sự chống trả vừa cưng vừa dữ, ngay tại lúc Ninh Tri muốn rời đi, anh ngẩng đầu đáp trả, dính đến chặt chẽ, sau đó đôi tay giữ chặt gáy Ninh Tri, kéo cô về phía mình.
Tự mình động tay, cơm no áo ấm.
Mặt trời nhỏ thứ mười ba nhảy ra.
IQ của Lục Tuyệt không có vấn đề, chỉ là tiếp nhận thông tin chậm, cung phản xạ dài với có chút chướng ngại về ngôn ngữ. Sau vài lần dưới sự chỉ dẫn của Ninh Tri, anh mở mang không ít.
Ninh Tri ngơ luôn, vốn dĩ cô còn muốn trêu Lục Tuyệt, ai ngờ anh không chịu được sự trêu chọc, chủ động xuất kích.
Lục Tuyệt rất nghiêm túc, anh trúc trắc mà mơ màng khai phá từng ngóc ngách trong miệng Ninh Tri, đến cuống lưỡi cũng không bỏ qua.
Mặt trời nhỏ thứ hai mươi ba.
Mặt trời nhỏ thứ ba mươi ba.
Mặt trời nhỏ thứ bốn mươi ba.
Đôi mắt Ninh Tri rủ xuống, chìm vào trong tròng mắt đen bóng của Lục Tuyệt. Anh nhìn chằm chằm cô, hôn đến nồng cháy, trong đôi mắt đôi phương đều là hình bóng của mình, cô xấu hổ đến nỗi đầu ngón chân cuộn tròn lại.
Lục Tuyệt tham lam hút lấy, yết hầu thi thoảng phát ra tiếng rên trầm thấp, Ninh Tri nhìn hộp tâm trạng trên đầu không ngừng có mặt trời nhỏ nhảy ra, cô biết anh vui đến nhường nào.
Mặt trời nhỏ sáng lấp lánh không ngừng bay về phía cô, gần như chói loà mắt.
Một lúc sau, hô hấp Ninh Tri gần như bị đoạt hết, đôi mắt óng ánh nước, mặt nóng bừng, đến cần cổ cũng như sắp cháy đến nơi, cô nhẹ nhàng lùi ra.
Đôi mắt ướt át của Lục Tuyệt mơ màng nhìn cô, như còn muốn tiếp tục.
Ninh Tri phát hiện mặt trời nhỏ ở khung trên đỉnh đầu Lục Tuyệt đang dần dần ít đi.
Ban đầu là mười mặt trời một hàng, biến thành năm mặt trời một hàng. 
Hiệu quả giảm sút rồi? Có nghĩa là độ khó để gom đủ 600 mặt trời nhỏ lại tăng lên?
Ninh Tri kiểm lại kho, khi nãy vừa thu hoạch 103 mặt trời nhỏ, cộng thêm 86 mặt trời có sẵn, tổng cộng 189 mặt trời nhỏ, còn thiếu rất nhiều.
Ninh Tri nhìn ánh mắt bất mãn của Lục Tuyệt, cô cúi đầu nhẹ nhàng cắn lên môi anh, “Anh phải vui lên nhé.”
Đôi mắt Lục Tuyệt sáng bừng, “Tri Tri, muốn nữa.”
Ninh Tri ngẩng đầu có hơi mỏi, cô nằm lên giường,  cố gắng ổn định hơi thở, “Anh tự đến đi.”
Nghe xong, Lục Tuyệt phản ứng cực nhanh, anh như chú chó săn nhỏ mạnh mẽ xoay người, đè lên người Ninh Tri, mừng rỡ mà sáp lại gần, “Tri Tri thơm, Tri Tri ngọt…”
“Im miệng, không được nói chuyện.” Ninh Tri mắc cỡ đến mặt cũng bốc cháy rồi.
Đôi tay Lục Tuyệt bám chặt lấy Ninh Tri, ngón tay thon dài đan chặt vào ngón tay cô, yết hầu trượt lên xuống không ngừng.
Lục Tuyệt lòng tham không đáy, mặt trời không ngừng nhảy từ khung trên đỉnh đầu ra, sáng rọi một vùng.
Sắc đêm dần nồng.
Bên khác, Lâm Điềm Điềm nhìn hotsearch trên mạng, tức đến cả người run rẩy, nhất là những comment cười nhạo cô ta, còn tâng bốc Ninh Tri, cô gần như cảm giác máu dồn lên cổ họng.
Tức ói máu.
Cô ta thế mà thành hòn đá kê chân cho Ninh Tri, trở thành lá xanh làm nền cho Ninh Tri, y hệt như trong giấc mơ, chỉ cần Ninh Tri xuất hiện, ánh mắt của tất cả mọi người đều hướng về cô ta.
Lâm Điềm Điềm nghiến răng, cô ta gọi điện thoại cho quản lý, “Tại sao không hạ hotsearch xuống?”
Nghe thấy tiếng chất vấn lạ truyền ra từ điện thoại, quản lý bực tức nói, “Cô là ai?”
Lâm Điềm Điềm tức muốn xì khói, “Lâm Điềm Điềm.”
Quản lý đầu điện thoại bên kia kinh ngạc đến không nói nên lời, cô ta nhanh chóng nhìn lại cuộc gọi hiển thị trên điện thoại, xác nhận đúng là cuộc gọi của Lâm Điềm Điềm, “Điềm Điềm? Giọng em sao thế? Cảm cúm à? Khi nãy chị không nghe ra tiếng em.”
Lâm Điềm Điềm không muốn giải thích nhiều, cô hỏi lại: “Tại sao không hạ hotsearch xuống.”
Quản lý giải thích: “Chị đang liên hệ rồi, em yên tâm, đợi lát nữa hotsearch sẽ biến mất.” 
Cô hỏi: “Điềm Điềm, mặt của em sao thế? Em còn có mấy quảng cáo chờ quay, em còn không xuất hiện, bên nhãn hàng sẽ kiện em vi phạm hợp đồng đó.” 
Giờ ngọc bội đã vỡ nát, không thể đoạt hào quang, Lâm Điềm Điềm biết với khuôn mặt hiện tại của bản thân đừng nhắc đến quảng cáo, đến việc lộ mặt trước fans cũng là một vấn đề. 
“Mấy hoạt động gần đây chị giúp em huỷ đi.”
“Huỷ hết? Điềm Điềm, vi phạm hợp đồng phải trả một khoản tiền phạt kếch xù đấy, mà mấy hoạt động lận, nhiều tiền đền bù như vậy em…” Quản lý nhớ đến Lâm Điềm Điềm là con dâu nhà họ Lục, cái không thiếu nhất chính là tiền.
“Em sẽ chi trả.” Cho dù hiện tại cô ta có đi quay quảng cáo, bên nhãn hàng cũng sẽ không chấp nhận diện mạo hiện giờ của cô ta, cô ta nhất định phải chịu khoản phí vi phạm hợp đồng.
Nếu đã như vậy, còn không bằng cô ta chủ động huỷ bỏ hợp đồng.
Quản lý tiếp tục khuyên nhủ: “Em chắc chắn?”
Lâm Điềm Điềm nói với cô ta: “Chị giúp em hẹn bác sĩ.”
Công ty sẽ sắp xếp cho nghệ nhân dưới trướng phẫu thuật thẩm mỹ, tinh chỉnh, tút lại nhan sắc.
Trước kia cô ta có hào quang, giá trị nhan sắc cao, hoàn toàn không cần đụng chạm dao kéo. Hiện tại, Lâm Điềm Điềm nghĩ kỹ rồi, nếu đã không lấy được hào quang, thì cứ dựa theo dáng dấp khi ấy mà chỉnh sửa.
Quản lý đã xem video, biết diện mạo Lâm Điềm Điềm thay đổi lớn, hiện giờ nghe thấy yêu cầu cỉa cô ta liền hiểu rõ, “Ừm, chị sẽ giúp em hẹn.”
Lúc này, Lục Thâm Viễn quay lại, Lâm Điềm Điềm vội vàng cúp điện thoại.
Cô ta dịu dàng, nhẹ giọng nói: “Thâm Viễn, anh quay lại rồi.”
Lâm Điềm Điềm bước đến, cô tủi thân muốn nhào vào lòng Lục Thâm Viễn kể khổ. 
Vậy mà một giây sau, Lục Thâm Viễn mệt mỏi kháng cự sự tiếp xúc thân thể với cô ta, “Sao thế?”
Lâm Điềm Điềm thấy Lục Thâm Viễn không như trước kia ôm chầm lấy cô ta, cô ta ngẩn người.
Một lúc sau, hoà hoãn lại biểu cảm, cô ta nói: “Video hôm nay em bị tạt rượu ở nhà bà ngoại bị đăng lên mạng rồi, cư dân mạng đều đang cười nhạo em.”
“Anh sẽ sai người xoá đi.” Phản ứng Lục Thâm Viễn không lớn lắm.
Lâm Điềm Điềm ngẩn nhìn anh, “Chắc là Ninh Tri đã bảo người đăng video lên mạng, cô ta muốn bêu xấu em, comment phía dưới toàn khen cô ta, còn lại toàn là lời hạ thấp em, cô ta muốn em xấu mặt.” 
Lục Thâm Viễn nhăn mày, “Anh sẽ cử người điều tra kỹ, nếu như thật sự là do cô ấy làm, anh sẽ nói với bố mẹ.”
Lâm Điềm Điềm vui mừng ra mặt, hiện giờ bố mẹ thiên vị Ninh Tri rõ ràng, nếu như họ biết Ninh Tri sau lưng cũng là dạng tiểu nhân giở mánh khoé chắc chắn sẽ chán ghét Ninh Tri.
“Thâm Viễn, anh tốt với em quá.” Lâm Điềm Điềm bóp giọng, nũng nịu cảm ơn. 
Đôi mắt đen thẳm của Lục Thâm Viễn nhìn người vợ đột nhiên trở nên khác lạ của mình, anh nghĩ đến khi ấy, trong con hẻm, bóng hình mảnh mải, còn có sườn mặt và chiếc cằm tinh tế. Lâm Điềm Điềm trong trí nhớ với Lâm Điềm Điềm của hiện tại khác biệt quá lớn.
Khi ấy cô như là một vầng sáng, chiếu rọi anh ta.
Anh ta muốn nắm lấy tia sáng thuần khiết ấy, lê thân thể đuổi theo, liền gặp Lâm Điềm Điềm ở ngoài đầu hẻm.
Anh ta giấu đi sự đen tối trong lòng, để mặc Lâm Điềm Điềm soi sáng mình.
Mà hiện tại, anh ta đột nhiên phát hiện, tia sáng thuần khiết khi ấy dần dần lụi tàn, để lộ khuôn mặt lạ hoắc.
Lục Thâm Viễn thu lại tia sáng trong đôi mắt, “Hôm nay anh còn phải xử lý tài liệu, sẽ ngủ ở thư phòng.”
Nói xong, Lâm Điềm Điềm trơ mắt nhìn anh bước ra ngoài.
Lâm Điềm Điềm nghiến răng, trong lòng hơi hoảng loạn, nhưng nghĩ đến Lục Thâm Viễn coi cô là ân nhân cứu mạng, vẫn luôn yêu chiều cô ta, cô liền yên tâm.
Buổi sáng ngày thứ hai.
Dùng xong bữa sáng, nhà họ Lục đón tiếp một người thanh niên trẻ tuổi.
“Cậu ấy trước kia là trợ lý của Tiểu Tuyệt, Nguỵ Tinh.” Mẹ Lục giới thiệu: “Mẹ và Đông Châu bàn bạc muốn Tiểu Tuyệt quay về công ty làm việc.”
Kể từ sau chuyện bắt cóc, bệnh tình con trai trở nên nghiêm trọng, thường xuyên phát bệnh liền không đến công ty làm việc mà cứ ngờ ngẫn ở nhà. 
Hiện giờ tình huống của anh chuyển biến tốt, cũng không quá sợ nơi đông người, suy xét đến việc anh ấy không thể cả đời thơ thẩn trong nhà, mẹ Lục tính cho anh quay lại công ty. 
“Đây là vợ của Tiểu Tuyệt, Ninh Tri.” Mẹ Lục giới thiệu, “Mẹ muốn Nguỵ Tinh quay lại làm trợ lý của Tiểu Tuyệt, cậu ấy ở công ty sẽ trợ giúp cho Tiểu Tuyệt.”
“Xin chào, Ninh tiểu thư.” Nguỵ Tinh lễ độ mà cởi mở chào hỏi.
Đối phương rất trẻ, chắc tầm tuổi với Lục Tuyệt, mặc một chiếc áo kẻ caro màu đỏ, đeo kính, sạch sẽ lại tươi tắn.
Ninh Tri gật đầu, “Xin chào.”
Mẹ Lục nói với Ninh Tri: “Mẹ chưa nói chuyện này với Tiểu Tuyệt, Tiểu Tri, mẹ mong con có thể khuyên nhủ Tiểu Tuyệt.”
Ninh Tri gật đầu đồng ý, cô rất tán đồng ý tưởng này của mẹ Lục.
Cô cũng hi vọng Lục Tuyệt có thể tiếp xúc, trò chuyện nhiều hơn với mọi người, thậm chí còn có thể kết giao bạn bè. 
Buổi tối, Ninh Tri hỏi ý của Lục Tuyệt.
“Anh có muốn đến công ty không?” Cô nghe mẹ Lục nói, trước đó trên đường tan làm anh bị bắt cóc, cô sợ anh sẽ có bóng ma tâm lý.
Lục Tuyệt đã tắm rửa, hôm nay anh mặc chiếc áo ngủ màu đỏ in đầy hoạ tiết đầu chó, “Đi.”
Anh quay người, lấy mấy tấm thẻ đen từ trong ngăn kéo ra, đưa cho Ninh Tri: “Nuôi Tri Tri.”
Ông nội nói rồi, anh phải nuôi Tri Tri.
Ninh Tri kinh ngạc, cô nhìn tấm thẻ bị nhét vào tay, dở khóc dở cười: “Anh đã đưa cho em một tấm rồi.”
“Cho em, cho em tất.”
Dưới ánh đèn, mái tóc Lục Tuyệt rủ xuống, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nét ngoan ngoãn, anh đưa hết tài sản cho Ninh Tri, “Của Tri Tri tất.”
Anh cũng là của Tri Tri.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.