Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 69:




Nhận được lời khẳng định của cháu gái, Ninh lão gia có chút sững sờ.
Bởi vì trong quá trình điều tra, ông phát hiện thời điểm cháu gái mới gả đến Lục gia, cô không hề thích Lục Tuyệt.
Cho nên, khi biết về sự tồn tại của bản hợp đồng này, ông cho rằng chuyện giữa cháu gái và Lục Tuyệt sẽ được giải quyết rất nhanh chóng, rất thuận lợi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng hiện tại cháu gái nói nó thích Lục Tuyệt, đây là chuyện ông cụ không ngờ tới.
Ninh lão gia đánh giá Lục Tuyệt, đôi mắt cậu chàng sáng lấp lánh nhìn Ninh Tri, không có chút nào che dấu nội tâm của chính mình, tất cả đều viết rõ trên khuôn mặt, trong con mắt.
Ninh lão gia sống quá nửa đời người, tiếp xúc với nhiều dạng người, lần đầu tiên gặp được một người tâm tư đơn thuần như vậy, chỉ đáng tiếc lại là một người có bệnh.
Ông cụ thở dài, nếu cháu gái có chủ kiến, có sự lựa chọn của riêng mình, ông sẽ tôn trọng nó.
Điều quan trọng nhất với ông cụ chính là niềm vui của cháu gái.
Ninh lão gia lại hướng ánh mắt về phía Lục Tuyệt, nói với anh: “Cháu đi theo tôi”
“Ông nội?” Ninh Tri biết được ông muốn nói chuyện cùng Lục Tuyệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ninh lão gia nhìn cháu gái với ánh mắt nuông chiều, nói: “Ông chỉ muốn nói chút chuyện với nó, cũng đâu có làm gì, cháu còn sợ ông bắt nạt nó à?”
Ninh Tri nhanh chóng dịu giọng: “Không phải, Lục Tuyệt có khả năng không nghe được lời của ông, cháu có thể giúp ông truyền lời”
Ninh lão gia xua xua tay, “Ban nãy ông nhắc đến chuyện hai đứa li hôn, nó phản ứng đến là nhanh”
Ông chống gậy đứng lên, bước về phía thư phòng.
Lục Tuyệt đứng dậy, Ninh Tri nhìn anh, “Không phải sợ, em ở bên ngoài đợi anh”
Lục Tuyệt đáp lời cô, rồi đi theo ông cụ vào thư phòng.
Trong phòng bày biện giá sách bằng gỗ lim, bốn bức tường treo đầy tranh thuỷ mặc, trong không khí thoang thoảng mùi mực nước.
Ninh lão gia ngồi bên bàn, ông thở dài nhìn Lục Tuyệt đang đứng im ngơ ngác.
“Cháu gái tôi thích cháu” Ninh lão gia nói với Lục Tuyệt: “Nhưng tôi không thích”
Lục Tuyệt hướng ánh mắt về phía ông cụ, rồi lại cụp mắt.
Ông nội không thích anh.
Ninh lão gia nói: “Cháu nghe được lời tôi nói không?”
Từ khoảnh khắc biết con trai nhỏ nhà họ Lục mắc chứng tự kỷ, ông cụ đã cho người thu thập tài liệu liên quan về chứng bệnh này cho ông xem.
Nếu như mắc bệnh mức độ nhẹ thì còn tốt, nhưng tình trạng bênh của Lục Tuyệt ở mức độ nặng. Nhưng thông qua vài lần tiếp xúc, tình huống của Lục Tuyệt cũng không đến nỗi tệ như trong báo cáo mô tả.
Lục Tuyệt mím môi, anh từ tốn đáp lời: “Nghe được ạ”
Ninh lão gia gật đầu, “Biết vì sao tôi không thích cháu không?” 
Lục Tuyệt ngước mắt, nhìn ông cụ vài giây, rồi lại dời đi.
“Bởi vì cháu không giống mọi người, cháu không thể đem lại hạnh phúc cho Tiểu Tri.” Ninh lão gia không hề nể nang, dứt khoát nói thẳng: “Nếu con bé mắc bệnh, cháu cũng không thể chăm sóc nó, ngược lại còn cần nó chăm cháu”
“Con bé gặp chuyện buồn phiền, cháu cũng không thể giúp nó tháo gỡ, ngược lại còn cần nó giúp cháu giải quyết rắc rối.”
“Con bé phải được cưng chiều, cháu biết thế nào là cưng chiều không? Từ trước nay đều là con bé dỗ dành cháu.”
“Chồng nhà người ta biết kiếm tiền nuôi vợ, tuy rằng nhà cháu điều kiện tốt, trong nhà không thiếu tiền. Nhưng đây là trách nhiệm của người chồng, cháu cũng không làm được.”
Ninh lão gia đem từng vấn đề thực tế ra nói, hiện tại cháu gái thích Lục Tuyệt, nhưng quãng đời còn lại thì sao? Sẽ luôn thích chứ?
Mọi người đều nói thích thì dễ, chung sống mới khó. Tình huống của Lục Tuyệt còn đặc biệt so với người khác, cần rất nhiều sự nhẫn nại cùng bao dung, đến khi ấy, cháu gái có thể kiên trì được bao lâu? Bao dung Lục Tuyệt đến bao giờ?
Đây đều là nguyên nhân vì sao ông không đồng ý chuyện cháu gái và Lục Tuyệt ở bên nhau, đám thanh niên chỉ lo yêu đương, không biết nghĩ đến tương lai.
Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn Ninh lão gia, đôi môi mỏng mím đến trắng bệnh, anh đang cố gắng tiêu hoá và hiểu điều ông muốn truyền đạt.
“Cháu nghe hiểu những gì tôi nói không?” Thật ra ông cũng không hi vọng nhiều vào việc Lục Tuyệt nghe hiểu. 
“Chăm sóc Tri Tri.” Âm thanh của Lục Tuyệt nhè nhẹ vang lên giữa căn phòng vắng lặng.
“Giải quyết vấn đề, cháu”
“Cưng chiều Tri Tri.”
“Kiếm tiền nuôi Tri Tri.”
Lục Tuyệt nghe được, nghe hiểu rồi, cũng ghi nhớ rồi.
Ánh mắt Ninh lão gia nhìn Lục Tuyệt thêm vài phần kinh ngạc, cũng bớt đi vài phần không vui, “Chỉ biết lặp lại lời tôi nói. Nếu cháu thật sự hiểu, biết rồi thì phải thể hiện bằng hành động.”
Lục Tuyệt liếc nhìn ông cụ, trả lời, “Vâng”
Ninh lão gia không tiếp tục làm khó Lục Tuyệt, “Thôi, cháu tự chăm sóc được bản thân mình đã tốt lắm rồi.”
Ông xua xua tay, “Cháu ra ngoài đi.”
Lục Tuyệt mím mím môi, anh nghiêm túc mà cố chấp nói, “Cưng chiều Tri Tri, cháu”
Nói xong anh mới cất bước rời khỏi thư phòng. 
Ở phía sau, khuôn mặt nghiêm nghị cứng nhắc của Ninh lão gia dịu đi vài phần.
Ninh Tri đợi ở bên ngoài, nhìn thấy Lục Tuyệt đi ra, cô nhanh chóng bước đến, nhìn sắc mặt Lục Tuyệt, không cảm xúc, “Ông nội nói gì với anh?”
“Cưng chiều Tri Tri.” Lục Tuyệt nói với Ninh Tri, “Nuôi Tri Tri.”
Ninh Tri lập tức cười cong mắt, “Ông bảo anh cưng chiều em, nuôi em à?”
Lục Tuyệt nắm lấy đôi tay đang buông lơi của Ninh Tri, đôi mắt đen lánh ánh lên chút kiên định, “Anh làm”
Anh sẽ làm được.
Đôi mắt Ninh Tri đong đầy dịu dàng, ngân ngấn nước. Cô nhìn lên vết thương trên đầu Lục Tuyệt, giọng nói cũng nhẹ nhàng hơn, “Được, em tin anh.”
Lục Tuyệt không biết nói dối.
Dùng xong bữa sáng, Lục Tuyệt về phòng chứa hành lý của anh.
Anh mở chiếc ba lô đỏ của mình, từ bên trong móc ra quyển sách mẹ Lục đưa cho anh “108 cách cưng chiều vợ nhỏ”
Mẹ Lục từng nói với con trai, đây là sách của bố. 
Lục Đông Châu nhờ vào quyển sách này mà tán đổ mẹ Lục.
Lục Tuyệt cầm quyển sách, sống lưng thẳng tắp ngồi trên ghế, nghiêm túc học tập.
Hai ngày nay Ninh Tri đều cùng ông nội trò chuyện, còn Lục Tuyệt ở trong phòng đọc sách. Ninh Tri quen với thời khoá biểu của Lục Tuyệt, tầm giờ này ở Lục gia anh cũng đắm mình trong thư phòng đọc sách, cũng không có gì lạ. 
Buổi tối, cơn gió đêm thổi qua đuổi bay cái nóng ngày hè, khiến con người thư thái.
Trong phòng, Lục Tuyệt đột nhiên đi về phía Ninh Tri.
Ninh Tri cười hỏi anh, “Sao vậy?”
Lục Tuyệt học theo cách bình thường Ninh Tri sờ anh, anh giơ tay, nhẹ nhàng vuốt tóc Ninh Tri.
Ninh Tri ngẩn người, Lục Tuyệt vuốt tóc cô nhưng đang vuốt chó vậy.
Sau đó, cô nghe thấy anh nói: “Ngoan.”
Cô còn chưa kịp phản ứng lại, Lục Tuyệt xoa đầu cô xong liền quay người đi tắm.
Ninh Tri:…
Một lúc sau, Lục Tuyệt tắm xong ra ngoài, anh mặc chiếc áo ngủ màu đỏ yêu thích, trên tay bưng chậu nước tiến về phía cô.
“Anh bê chậu nước ra đây làm gì?” Ninh Tri kinh ngạc buông điện thoại trong tay xuống.
Lục Tuyệt bưng chậu nước, khuôn mặt đẹp trai mà nghiêm túc, “Rửa chân cho Tri Tri.”
Lục Tuyệt chiều vợ thức thứ nhất: xoa đầu
Lục Tuyệt chiều vợ thức thứ hai: rửa chân
Anh đã học được rồi, nói được làm được, phải hành động thôi.
Lục Tuyệt đặt chậu nước xuống phía bên giường của Ninh Tri, anh quỳ một chân xuống, cầm lấy chân Ninh Tri đặt vào chậu nước.
“Em tự làm” Ninh Tri vội vàng ngăn cản Lục Tuyệt.
Cô thả chân vào chậu nước, nước hơi nóng nhưng vẫn ở mức có thể chịu được.
Đôi chân Ninh Tri xinh đẹp, phần da trên mu bàn chân trắng nõn mềm mại, mắt cá chân mảnh khảnh, ngón chân mượt mà đáng yêu màu hồng nhạt chìm nổi trong làn nước càng tôn lên sự tinh xảo.
Lục Tuyệt trực tiếp thò tay vào nước rửa chân cho Ninh Tri. 
“Lục Tuyệt.”
Ninh Tri giật mình muốn thụt chân về nhưng bị Lục Tuyệt một tay nắm chặt cổ chân, “Em tự rửa, không cần anh giúp, bẩn lắm.’
Tuy Ninh Tri đã tắm rửa, chân cũng sạch sẽ xinh đẹp, không có mùi nhưng cứ cảm thấy bị người khác nắm chân rửa ráy cứ ngại ngại.
Cô đỏ mặt.
Lục Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô, đôi mắt hoa đào đong đầy sự bối rối, “Chân Tri Tri không bẩn.”
Ninh Tri đỏ mặt, “Không bẩn cũng không cần anh rửa, em tự làm.”
Lục Tuyệt mím mím môi, vừa tắm xong nên phần tóc mái của anh lộn xộn lộ ra vết thương trên trán. Bởi vì Ninh Tri không chịu cho anh rửa chân, khuôn mặt anh lộ rõ sự thất vọng. 
“Cho anh rửa!”
Nhìn nhãi con vì muốn dỗ chủ nhân vui vẻ mà bị ghét bỏ trước mắt, Ninh Tri nào nỡ ngăn cản anh, “Anh rửa đi!”
Đôi mắt Lục Tuyệt bừng sáng, đến ngọn tóc vểnh lên trên trán cũng vui vẻ đến rung rung, “Rửa cho Tri Tri.”
Đôi tay anh thò vào trong nước nắm lấy chân Ninh Tri.
Mặt Ninh Tri sắp nóng cháy rồi, cũng không biết là do nước nóng hay là do tay Lục Tuyệt nóng.
Lục Tuyệt cúi đầu, nghiêm túc rửa chân, đôi tay thon dài trắng mịn chậm rãi chà xát chân Ninh Tri, “Chân Tri Tri bé.”
Anh rửa đến là chuyên tâm. 
Ninh Tri nóng đến nỗi tai cũng đỏ lên rồi, thế mà Lục Tuyệt như kiểu không biết thế nào là xấu hổ, âm thanh trầm thấp của anh trong căn phòng đến là rõ nét, “Chân Tri Tri đẹp.”
“Thích Tri Tri, chân”
“Anh im miệng, không được nói nữa.” Ninh Tri không nhịn được, nhóc mọt sách từ khi nào biến thành nhóc lảm nhảm thế!
Lục Tuyệt mím môi, cụp mắt, hừ một tiếng, nhưng vẫn nghiêm túc rửa chân cho Ninh Tri.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt quỳ một chân ở bên cạnh, khuôn mặt anh tuấn vừa ngoan ngoãn lại chuyên chú, tim mềm nhũn, “Ai dạy anh rửa chân cho em?”
Lục Tuyệt chớp chớp mắt, “Không có ai dạy” Anh học trong sách
Ninh Tri cúi xuống, hôn lên lông mày Lục Tuyệt, đôi mắt lấp lánh đong đầy hình bóng của anh, “Cảm ơn anh.”
Đôi mắt Lục Tuyệt cụp xuống hơi chút rung rung, đôi tai đỏ rực, khung trên đầu nhảy ra 10 mặt trời nhỏ.
Trời về đêm.
Kể từ đêm Ninh Tri bảo Lục Tuyệt có thể ôm cô bất cứ lúc nào, hai ngày này anh đều ôm cô ngủ.
Ninh Tri còn chưa ngủ, cô nhìn Lục Tuyệt nhắm nghiền đôi mắt ngủ say, không nhịn được dùng ngón tay chọt chọt đôi môi đang mím chặt của anh.
Hi vọng ngày mai khi tỉnh lại sẽ khiến cho anh ấy vui vẻ.
Ninh Tri gọi Bá Vương, “Lần này cần tiêu hao 200 mặt trời nhỏ đúng không?”
Bá Vương: “Đúng vậy á chủ nhân”
Hiện tại Ninh Tri có 282 mặt trời nhỏ, đủ để quay về quá khứ một chuyến.
Cô đưa cho Bá Vương 200 mặt trời nhỏ, chốc lát chỉ còn lại 82 mặt trời nhỏ. Ninh Tri thấy chỗ mặt trời nhỏ còn lại này tạm thời đủ dùng.
Mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri phát hiện bản thân đang ở vườn hoa.
Cô thấy mẹ Lục dẫn Lục Tuyệt và Lục Thâm Viễn ra ngoài, bà nói: “Đợt này hai con thi đại học xong được nghỉ hè, mẹ đưa hai đứa về bà ngoại ở mấy hôm, thư giãn một chút, chơi với bà.”
Ninh Tri vốn đang lo lắng nghe xong chốc lát liền yên tâm, lần này bà ngoại Lục Tuyệt vẫn còn.
Thời gian đúng là đã được sửa.
Cô nhìn Lục Tuyệt đang đi về phía mình, thiếu niên ngây ngô diện một thân đồ thể thao màu đỏ, trên lưng treo ba lô màu đỏ. Ánh nắng chiếu rọi vào trông càng đẹp trai, nổi bật.
Dưới góc độ của Ninh Tri, lần trước gặp mặt vẫn là Lục Tuyệt năm lớp 12, chỉ là chuyện của vài ngày trước. Còn với Lục Tuyệt, lần gần nhất gặp quỷ chị đã là chuyện của một năm trước.
Ninh Tri nhìn Lục Tuyệt tiến về phía mình.
Thiếu niên phía trước như có cảm giác phóng ánh mắt lên trên, nhìn thấy quỷ chị mặc chiếc váy màu hồng nhạt, da trắng tóc đen, xinh đẹp tuyệt trần đang đứng dưới tán cây.
Ánh nắng ngày hè gay gắt.
Đôi mắt của chàng thiếu niên sáng ngời, so với vàng kim dưới ánh mặt trời còn chói loà hơn.
Khoé miệng của cậu không kìm được mà vểnh lên, cổ họng trào lên sự vui sướng, như chú cún nhỏ rên hừ hừ.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mẹ Lục và Lục Thâm Viễn, đôi chân dài Lục Tuyệt nhẹ bước về phía tán cây.
Mẹ Lục ngạc nhiên hỏi Lục Tuyệt, “Tiểu Tuyệt làm sao vậy con?”
Người khác không nhìn thấy được, trong đôi mắt Lục Tuyệt chỉ toàn là hình bóng Ninh Tri.
Quỷ chị quay về rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.