Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 63:




Ninh Tri đồng ý đưa Lục Tuyệt đi tiễn bà ngoại.
Thiếu niên vẫn mặc bộ đồ ngủ màu đỏ, Ninh Tri mới nhận ra rằng Lục Tuyệt đang đi chân trần.
Rõ ràng là cậu rất vội vàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Em đi thay quần áo  đi giày vào.” Ninh Tri nắm tay cậu bước lên tầng.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn đi theo bên cạnh Ninh Tri, cậu ngước mắt lên nhìn cô, chỉ nhìn cô.
Thiếu niên giống như một con thú sữa vừa mới sinh ra, quan sát Ninh Tri học cách nhận thức thế giới từng chút một.
Để đưa tiên  bà, Lục Tuyệt không thích hợp mặc quần áo màu đỏ.
Nhưng mà, trong tủ Lục Tuyệt ngoại trừ quần áo màu đỏ, chỉ có đồng phục học sinh, vì vậy cô phải để cậu thay đồng phục học sinh màu xanh và trắng.
“Em cúi đầu.” Ninh Tri đứng trước mặt Lục Tuyệt.
So với lần trước gặp mặt, thiếu niên đã tốt nghiệp cấp ba, cao lên rất nhiều, cô cần phải ngẩng đầu nhìn cậu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đôi lông mày trẻ trung của anh nhíu chặt lại, mang theo vẻ không vui và khổ sở, một đôi mắt xinh đẹp lặng lẽ nhìn cô, mờ mịt.
Ninh Tri cong môi, cô vươn tay giúp cậu nhóc vuốt lại phần tóc mái dựng lên trước trán: “Đừng lo lắng, có chị ở đây.”
Cô là người đã kéo Lục Tuyệt ra khỏi lớp vỏ cứng rắn nhỏ bé khép kín của mình, cô sẽ bảo vệ cậu.
Quản gia chuẩn bị đến tang lễ, ông ấy còn cần phụ trách công việc tiếp theo, vừa định lên xe thì thấy Lục Tuyệt đi đến.
“Nhị thiếu gia.” Ông ấy tự hỏi tại sao Lục Tuyệt lại đi ra.
Lục Tuyệt không trả lời, cậu bước tới xe, mở cửa muốn lên xe.
“Nhị thiếu gia, cậu đi đâu vậy?” Quản gia muốn ngăn cản.
Lục Tuyệt cúi đầu.
“Nói với quản gia rằng em muốn gặp bà ngoại.” Ninh Tri đứng một bên hướng dẫn Lục Tuyệt.
Quản gia nhìn thời gian nói: “Thiếu gia, tôi còn việc gấp cần làm, tôi cho người đưa cậu về phòng?”
Lục Tuyệt cúi đầu không nhúc nhích, chậm rãi nói: “Nhìn bà ngoại.”
Quản gia có chút kinh ngạc: “Thiếu gia, cậu muốn đi gặp lão phu nhân sao?”
Ninh Tri nói nhỏ bên tai cậu: “Nói cho ông ấy biết, em muốn đi.”
Lục Tuyệt kiên định lặp lại: “Xem bà ngoại, tôi muốn xem.”
Ánh mắt quản gia phức tạp nhìn Lục Tuyệt, ông biết tiên sinh khu nhân vừa mới rời khỏi nhà họ Lục, cũng không có ý định đưa thiếu gia Lục Tuyệt theo.
Thứ nhất, đám tang có rất nhiều khách, tình huống của thiếu gia đặc biệt, bất tiện, thứ hai, lão phu nhân đã qua đời bên cạnh thiếu gia Lục Tuyệt, nội tâm người thân của lão phu nhân có ngăn cách, ngay cả phu nhân tạm thời cũng không thể chấp nhận chuyện này.
“Thiếu gia, cậu thật sự...” Quản gia do dự, khi còn sống lão phu nhân rất yêu quý đứa cháu ngoại là thiếu gia, thiếu gia không hiểu tâm tình, có thể nói tình cảm của cậu tương đối chậm, phản ứng cũng chậm, nhưng cậu không phải là không có cảm xúc.
Thiếu gia Lục Tuyệt cũng muốn tiễn đưa lão phu nhân.
Quản gia cân nhắc một lúc, mới nói: “Thiếu gia, lên xe đi.” Nếu như tiên sinh phu nhân trác tội, ông ấy sẽ chịu.
Lục Tuyệt mím môi, lên xe.
Ninh Tri ngồi bên cạnh: “Chúng ta rất nhanh có thể đưa tiễn bà ngoại.”
Lục Tuyệt vẫn còn phát sốt, khuôn mặt trắng lạnh có chút đỏ lên, ngay cả đôi môi mỏng cũng đỏ như lửa đốt, đôi mắt đen láy lặng lẽ nhìn Ninh Tri, không muốn rời xa.
Có rất nhiều khách đến dự tang lễ, không chỉ vì thể diện của nhà họ Tống, mà còn vì nhà họ Lục.
Mẹ Lục, Tống Nhã, là con thứ hai của nhà họ Tống, còn một người anh trai Tống Tiến Nghiệp và một em gái, Tống Nhu. Bởi vì mẹ đột nhiên qua đời, ba người đều bị thương, con mắt luôn phiến hồng, sưng đỏ.
Ba Lục luôn ở bên vợ, nghĩ đến những gì người giúp việc nói sáng nay, ông hơi lo lắng cho bệnh tình của con trai, ông gọi điện cho bác sĩ Kim để xác nhận một lần nữa rằng con sốt là do cảm lạnh. Ông dặn dò bác sĩ Kim báo cáo tình trạng của Lục Tuyệt cho ông bất cứ lúc nào.
Vừa cúp máy, ba Lục nhận được điện thoại từ quản gia.
Qua điện thoại, quản gia nói: “Tiên sinh, thiếu gia Lục Tuyệt đến rồi.”
Vẻ mặt nghiêm nghị của ba Lục không thay đổi: “Ông đưa nó theo?”
“Đúng vậy, thiếu gia muốn đưa tiễn lão phu nhân.”
Ba Lục im lặng một lúc, ông mới trả lời: “Ừ.”
Ông không bảo quản gia đưa Lục Tuyệt về nhà.
Ba Lục đi lại bên cạnh vợ, cả đêm bà không nghỉ ngơi, sắc mặt yếu ớt tiều tụy, ánh mắt đầy đau lòng, ông nói: “Tiểu Tuyệt đi theo quản gia đến đây.”
Vẻ mặt mẹ Lục sững sờ.
Ba Lục nói: “Tiểu Tuyệt chủ động nói muốn tới.”
Mẹ Lục rơm rớm nước mắt, thấp giọng nức nở.
Lục Thâm Viễn đi cùng ba và mẹ Lục, nghe ba Lục nói, cậu ta ngập ngừng: “Em trai muốn đến sao? Đúng rồi, em ấy nên đến để tiễn bà ngoại. Em ấy đã đến chưa? Con sẽ đón em ấy ở cửa.”
Bên cạnh, Tống Tiến Nghiệp, anh cả của mẹ Lục, nghe thấy lời nói của Lục Thâm Viễn, ông ta tức giận hỏi: “Cậu ta đến đây làm gì?”
Tống Tiến Nghiệp thực sự dồn hết sự tức giận lên Lục Tuyệt: “Cậu ta không thể đến đây.”
“Anh hai, đừng nói như vậy.” Tống Nhu cũng khó chịu nhưng cũng không giận chó đánh mèo như anh hai, quay đầu nhìn sắc mặt chị gái, bà ấy biết người khó chịu nhất chính là chị gái.
“Tại sao tôi không thể nói như vậy? Chỉ cần trí não của Lục Tuyệt tốt hơn, biết cách cứu người, hiện tại mẹ sẽ không nhắm mắt nằm ở đây.” Tống Tiến Nghiệp tức giận nói, một bụng nóng giận cùng thương tâm muốn đẩy cho Lục Tuyệt.
“Anh hai, anh biết bệnh tình của Tiểu Tuyệt, khi gặp nguy hiểm, nó cũng không thể tự cứu mình, làm sao nó biết cách cứu người?” Mẹ Lục đứng dậy, đôi mắt đỏ hoe, bà không thể nghe lời chỉ trích của anh trai về con trai mình.
“Anh không nghe lời này của em. Dù sao mẹ cũng vì Lục Tuyệt mà chết. Mẹ nhất định không muốn Lục Tuyệt xuất hiện ở đây.” Tống Tiến Nghiệp kiên trì, đối với chuyện mẹ đột nhiên qua đời, ông ta muốn tìm một đối tượng trách cứ, trong nội tâm mới thoải mái.
Lúc này mẹ Lục không muốn tranh cãi với anh trai, nhưng khi nghe anh trau nói xong, bà chợt tỉnh ngộ, không phải bà cũng nghĩ như anh trai sao?
Bên ngoài bà không mắng mỏ con trai một câu nhưng trong lòng không ngừng than thở, con trai bà là người bình thường cũng tốt, không mắc chứng tự kỷ là tốt rồi, như vậy khi mẹ phát bệnh, cậu có thể gọi người cầu cứu, có lẽ bà sẽ không chết.
Bà cũng đang giận chó đánh mèo với con trai mình.
Nghĩ đến đây, mũi mẹ Lục đau xót, đột nhiên không ngừng căng thẳng, mắt càng đỏ hơn, bà vặn lại lời của Tống Tiến Nghiệp: “Mẹ đột khiến qua đời, không ai trong chúng ta muốn nhìn thấy, không ai đoán được. Tiểu Tuyệt không sai, đó cũng là lỗi của chúng ta.”
Mẹ Lục vừa khóc vừa nói: “Chúng ta là người bình thường không chăm sóc mẹ chu đáo. Tại sao lại đổ lỗi cho một đứa trẻ không hiểu chuyện, trốn tránh trách nhiệm? Lục Tuyệt không biết gì cả, bị mắng, trách móc nhưng cũng im lặng chịu đựng, không biết phản bác gì.”
“Anh hai, nếu thực sự muốn truy cứu xem chuyện này là lỗi của ai, thì đó là anh, em và em gái. Chúng ta đã không chăm sóc tốt cho mẹ của mình.”
Mặt của Tống Tiến Nghiệp khó coi, ông ta im lặng.
“Chị nói đúng, tại sao anh lại trách Tiểu Tuyệt?” Mũi Tống Nhu cũng chua xót: “Muốn trách thì trách chính mình.”
Tống Tiến Nghiệp quay lại, dứt khoát không nhìn không nghe họ nói, không nói lời gì từ chối sự xuất hiện của Lục Tuyệt.
Lục Thâm Viễn nói: “Con cũng có lỗi, lúc đó không nên rời khỏi phòng trà.”
Mọi người im lặng, tự ngẫm lại lỗi lầm của mình.
Lục Thâm Viễn nói: “Em trau sắp đến rồi. Con đến cửa đón em ấy. Bà ngoại yêu em ấy nhất. Bà nhất định muốn gặp em ấy.”
Ba Lục gật đầu: “Con đi đi.” Ông quay sang xoa dịu tâm tình của vợ.
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt xuống xe, bọn họ đi theo quản gia, vừa xuống xe lập tức nhìn thấy Lục Thâm Viễn đang đợi ở cửa.
“Đại thiếu gia.”
“Chú Lý, cảm ơn chú đã đưa em trai đến đây. Nếu không, bà ngoại đi không an lòng, trong lòng em trai cũng sẽ tiếc nuối.”
Hôm nay Thâm Viễn mặc áo sơ mi đen, thấp hơn Lục Tuyệt một chút, nhưng cũng cao, ngoài ra còn đẹp trai, thành tích xuất sắc, cũng xuất chúng trong đám con nhà giàu.
Quản gia: “Đây là điều tôi nên làm.”
“Chú Lý, chí đi làm việc trước đi, cháu đưa em trai vào.” Lục Thâm Viễn nói.
Quản gia còn rất nhiều việc phải làm nên gật đầu: “Làm phiền đại thiếu gia.”
Lục Thâm Viễn gật đầu: “Không sao, cháu nên chăm sóc cho em trai, Tiểu Tuyệt, anh sẽ đưa em vào, ba mẹ đang đợi em.”
Quản gia rời đi.
Ninh Tri nắm lấy tay Lục Tuyệt, chuẩn bị đưa cậu vào, không cần Lục Thâm Viễn dẫn đường.
Lúc này, Lục Tuyệt Viễn đi tới bên cạnh Lục Tuyệt, cậu ta đến gần Lục Tuyệt, thấp giọng nói: “Tại sao cậu lại muốn tới? Cậu giết ch/ết bà ngoại của mình, còn có mặt mũi tới nhìn bà sao?”
Vẻ mặt Lục Thâm Viễn không thay đổi, giọng điệu lạnh lùng, nói những lời ác độc: “Bà ngoại vì cậu mà chết, nếu cậu không phải là kẻ ngốc, bà đã không chết, Lục Tuyệt, cậu có thể nghe thấy lời tôi không?”
Ninh Tri nghe được lời của Lục Thâm Viễn, cô tức giận đến mức muốn đánh chết cậu ta ngay tại chỗ, người này thật đáng khinh.
Khi cậu ta bắt nạt, Lục Tuyệt không bao giờ đánh lại, cũng không mắng lại.
“Cậu giết ch/ết bà ngoại của mình, sao lại mặt dày đến gặp bà? Thật ra cậu mới là người đáng chết nhất.” Lục Thâm Viễn nhìn chằm chằm vẻ mặt của Lục Tuyệt, quan sát vẻ mặt của cậu.
Nhưng không có gì, Lục Tuyệt rũ mắt xuống, vẻ mặt vô cảm, giống như không nhìn thấy cậu ta, không nghe thấy lời nói của cậu ta, cũng không có phản ứng gì.
Lục Thâm Viễn hừ lạnh một tiếng: “Thật đúng là phế vật.”
Ninh Tri tức chết, trong mắt hiện lên vẻ tức giận, không chịu nổi nữa, không cần chịu nữa!
Cô lập tức dùng một mặt trời nhỏ để đổi lấy một phút được chạm vào đồ thật.
Sau đó, cô buông tay Lục Tuyệt ra, đi tới sau lưng Lục Thâm Viễn, cô giơ chân lên đá vào lưng Lục Thâm Viễn một cái.
Lục Thâm Viễn còn đang nói những lời ác độc với Lục Tuyệt, giây tiếp theo, lưng của cậu ta tê rần, như bị một đòn cực lớn tập kích, cả người bị đạp tới mức nhảy về phía trước.
Không khống chế được quán tính thân thể nghiêng về phía trước, Lục Thâm Viễn trực tiếp lảo đảo ngã sấp xuống, hai chân quỳ trước cửa ra vào, thân trên suýt chút nữa ngã xuống đất.
Giống như một đại lễ.
Khách đi qua nghe thấy tiếng chân của Lục Thâm Viễn đập xuống đất, cả người đều cảm thấy đau đớn.
Khuôn mặt Lục Thâm Viễn hơi nhăn lại vì đau, trong phút chốc sắc mặt tái nhợt.
Thực ra Ninh Tri cũng không dùng bao nhiêu sức lực, chủ yếu là vì tức giận đến mức bộc phát ra ngoài, vì quá bất ngờ nên Lục Thâm Viễn mới bị đá mạnh như vậy.
Lục Thâm Viễn đang quỳ trên mặt đất tức giận nhìn về phía sau, rõ ràng vừa rồi có người dơ chân đá cậu ta.
Tuy nhiên, đằng sau cậu ta không có ai khác ngoài Lục Tuyệt.
Lục Thâm Viễn sửng sốt, lông mày nhíu chặt, trong mắt hiện lên vẻ nghi hoặc, không có ai?
Cậu ta đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, không tin quay đầu lại nhìn về phía đại sảnh, tuy không tin có ma nhưng vừa rồi cậu ta thật sự là bị đá.
Sắc mặt khó coi Lục Thâm Viễn đứng lên, hai đầu gối đau dữ dội, vừa rồi cậu ta ngã rất mạnh đến nỗi bước đi cũng rất đau.
Cậu ta quay đầu nhìn Lục Tuyệt vẫn đang mặt không biểu tình, đền cùng vì chuyện vừa rồi cậu ta không nói gì với Lục Tuyệt.
“Đi thôi, anh đưa em vào.” Giọng điệu của Lục Thâm Viễn không tốt.
Ninh Tri đi phía sau Lục Thâm Viễn, đá cậu ta một cai mạnh nữa.
Nhìn thấy Lục Thâm Viễn vì không đứng vững mà ngã xuống đấy, tức giận của Ninh Tri giảm bớt một chút, cậu ta bắt nạt Lục Tuyệt, đáng đời!
Lục Thâm Viễn cảm thấy đầu gối rất đau, khuôn mặt tuấn tú do dự đau đớn, lông mày nhíu chặt, nhìn về phía sau lưng, nhưng vẫn không có một bóng người.
Cậu ta bị đá ngã hai lần, rất kỳ lạ.
Lục Thâm Viễn liếc nhìn vào trong lễ tang, trong lòng không khỏi cảm thấy ớn lạnh.
Ninh Tri thấy Lục Thâm Viễn có chút sợ hãi, cô mới không tiếp tục nữa, quá tam ba bận, làm nhiều hơn sẽ dễ lộ ra sơ hở.
Cô bước lại bên cạnh Lục Tuyệt, dẫn cậu vào khán phòng.
Sau đó, Lục Thâm Viễn liên tục nhìn về phía sau vài lần, chắc chắn không có gì bất thường, mới do dự, chịu đựng cơn đau ở chân, bước vào.
Vừa rồi cãi nhau với anh trai, mẹ Lục đã nghĩ thông rất nhiều, thấy con trai bước vào, mắt bà lại đỏ hoe.
Người con trai không biết gì, bà không nên giận chó đánh mèo vào cậu.
Mẹ Lục bước tới: “Sao con mặc ít như vậy?” Thân trên của cậu con trai chỉ mặc một bộ đồng phục học sinh ngắn tay mùa hè, đêm qua trời mới mưa, hôm nay thời tiết mát mẻ hơn.
Lúc này bà mới nhận ra khuôn mặt lạnh lùng và trắng bệch của con trai mình đỏ bừng, bà nhanh chóng đưa tay sờ trán cậu, vừa mới chạm vào đã bị cậu né tránh.
Nhưng bà vẫn cảm thấy thân nhiệt không bình thường.
Mẹ Lục lo lắng quay đầu lại nói với ba Lục: “Trán của Tiểu Tuyệt rất nóng. Nó bị sốt. Mau tìm bác sĩ.”
Ba Lục đi đến, nói với bà: “Bác sĩ Kim đã khám cho nó. Đó là sốt do cảm lạnh. Người giúp việc nói rằng tối qua nó đã chạy ra ngoài nên dính mưa.”
“Con trai bị bệnh, sao ông không nói cho tôi biết.” Mẹ Lục oán hận nhìn ba Lục.
Ba Lục nhanh chóng giải thích với bà: “Tinh thần của bà không tốt. Tôi không muốn bà lo lắng nên đã dặn bác sĩ Kim trông chừng Tiểu Tuyệt.”
Mẹ Lục mặc kệ ông, lại muốn đưa tay sờ trán con trai: “Tiểu Tuyệt, con đi tới đây đã uống thuốc chưa? Con có chóng mặt không?”
Biết con trai tối qua chạy ra ngoài dính mưa bị ốm, mẹ Lục vừa ảo não vừa hối hận một lúc.
Bên cạnh bà, Lục Thâm Viễn chịu đựng cơn đau ở chân, cậu ta yên lặng đứng đó, im lặng, sau lưng luôn cảm thấy ớn lạnh.
Khi Tống Tiến Nghiệp và những người khác của nhà họ Tống nhìn thấy Lục Tuyệt đến, sắc mặt vẫn khó coi, nhưng đúng như lời mẹ Lục nói, họ trách Lục Tuyệt chỉ là vì giận chó đánh mèo mà thôi, không ai bảo Lục Tuyệt rời khỏi đây.
Mẹ Lục đưa Lục Tuyệt đến gặp lão phu nhân, để cậu thắp hương cúng bái.
Lục Tuyệt nhìn lão phu nhân đang nằm đó, cậu mím chặt môi, Ninh Tri thấy trong mắt cậu có vẻ u buồn, bộ dạng ngơ ngác như một con dã thú nhỏ không tìm được nhà.
Sau khi Lục Tuyệt cứng nhắc vụng về thắp hương cho bà xong, mẹ Lục chi người rót nước sôi cho Lục Tuyệt, môi cậu gần như khô lại, mặt đỏ bừng.
Lục Tuyệt lặng lẽ đứng sang một bên, ánh mắt kiên định nhìn về hướng bà ngoại.
Ninh Tri nắm tay cậu, nhẹ nhàng nói với cậu: “Đưa tiễn bà ngoại đi.”
Không có gì hối tiếc.
Ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, cậu quay đầu lại, hai mắt phiếm hồng nhìn Ninh Tri, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Quỷ chị, chị không đi.”
Ninh Tri tiến lên, nhẹ nhàng ôm lấy cậu: “Tốt lắm, lần sau gặp lại.”
Lục Tuyệt cúi đầu nhìn quỷ chị dần biến mất.
Lúc này, mẹ Lục cầm một cốc nước tới, vẻ mặt dịu dàng: “Tiểu Tuyệt, uống chút nước đi.”
Lục Tuyệt mím môi, bà ngoại không có ở đây, quỷ chị cũng dần biến mất.
Ninh Tri mở mắt ra, cô nhìn ngọn đèn vàng ấm áp bên cạnh giường, cô biết mình đã xuyên lại.
Giống như một giấc mơ, nhưng ngực cô vẫn đau.
Ninh Tri gọi Bá Vương: “Trước khi tôi xuyên qua, tôi nghe cậu nói thời gian bị loạn. Điều đó có nghĩa là gì?”
Bá Vương: “Chủ nhân, có một lỗ hổng trong bản xuyên lại lần trước, gây ra sự nhầm lẫn về thời gian của lần này.” 
Trái tim Ninh Tri nhảy mạnh một cái: “Ý của cậu là? Tôi xuyên không đúng lúc?”
Bá Vương: “Có một số sai lệch, nhưng vấn đề không lớn. Chủ nhân, cô vẫn giải quyết được vấn đề, thành công cứu Lục Tuyệt một lần nữa.” 
Ninh Tri tiếp tục hỏi: “Độ lệch, độ lệch thời gian là bao nhiêu? Tôi nên xuyên vào lúc nào?”
Nội tâm cô không thể không mong đợi.
Bá Vương nói với cô: “Chủ nhân, thời gian sai lệch rất nhỏ, trước sau chỉ nửa ngày.” 
Trong lòng Ninh Tri đã có câu trả lời, nhưng khi nghe được lời của Bá Vương, cô không khỏi kinh ngạc: “Có thể sửa được không?”
Bá Vương: “Bởi vì đây là lỗi chương trình, có thể sửa lại. Chủ nhân, cô đã hoàn thành nhiệm vụ, cho nên không cần tốn thời gian sửa lại.”
“Hơn nữa, sau khi chỉnh sửa thời gian, lần này sẽ tiêu tốn 200 mặt trời nhỏ, thật lãng phí.”
Khóe miệng Ninh Tri giật giật, đôi mắt đẹp hiện lên tia sáng: “Cậu không có cảm tình, cậu không hiểu.”
Tiểu Tuyệt Tuyệt rất buồn vì cái chết của bà ngoại.
Ninh Tri nghĩ đến cái đêm cậu bị bệnh, giống như dã thú bị thương, thầm thút thít, nghẹn ngào, lòng cô lại chua xót.
Quỷ chị sao có thể cam lòng để Tiểu Tuyệt Tuyệt thương tâm?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.