Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 58:




Ninh Tri?
Ba Lục và mẹ Lục kinh ngạc nhìn ông Ninh.
Ninh Tri là cháu gái của ông cụ?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba Lục là người phản ứng đầu tiên, ông bảo quản gia lên tầng, gọi Ninh Tri xuống.
Hôm nay là thứ bảy, Ninh Tri vừa vặn rảnh rỗi ở trong thư phòng, nằm trên ghế sô pha nghịch điện thoại di động, bên cạnh là Lục Tuyệt ngồi ngay ngắn trước bàn sách.
Lúc quản gia gõ cửa đi vào, tình cờ nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.
Ninh Tri ngồi dậy: “Có chuyện gì sao?”
Quản gia đáp: “Nhị thiếu phu nhân, ông Ninh đến rồi. Tiên sinh, bảo tôi lên gọi cô xuống gặp mặt ông Ninh một chút.
Ninh Tri nhận lấy điện thoại: “Tôi đã biết.”
Từ khi biết Lâm Điềm Điềm đến nhà họ Ninh nhận người thân, Ninh Tri đã chuẩn bị tâm lý, nhưng điều mà cô không ngờ hiệu quả làm việc người của nhà họ tốt như vậy, mới hai ngày đã có mặt ở đây. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Ninh Tri gật đầu.
Sau khi quản gia rời khỏi thư phòng, Ninh Tri đi đến bên cạnh Lục Tuyệt, cô đưa tay nắm lấy bàn tay đang gõ phím của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt vẫn đang mặc bộ đồ thể thao màu đỏ, anh ngơ ngác ngước nhìn Ninh Tri.
“Tôi có chuyện phải xuống dưới, anh ngoan ngoãn ở đây.”
Ánh mắt Lục Tuyệt rơi vào cô, lưu lại vài giây sau đó chậm rãi trả lời: “Ừ.”
Lúc Ninh Tri xuống tầng, bầu không khí trong phòng khách rất khó xử, cô nhìn thấy ba Lục và mẹ Lục đang ngồi trên ghế sô pha, phía đối diện là ông Ninh.
Lâm Điềm Điềm ở đó, vẻ mặt xấu hổ, đầu tóc rối bù, trong mắt hiện lên vẻ oán hận.
Ninh Tri trực tiếp bắt gặp ánh mắt của cô ta, hơn nữa khóe miệng còn mang theo ý cười, điều này làm cho Lâm Điềm Điềm sững sờ một chút, sau đó oán hận trong mắt càng ngày càng sâu.
Lâm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Tri, ánh mắt cô ta dần dần trầm xuống, Lâm Điềm Điềm thấy rằng bộ dáng của Ninh Tri và chân của cô đã khôi phục hoàn toàn.
Lúc này Ninh Tri đang mặc một chiếc váy màu xanh hạt đậu, nước da trắng như tuyết, nét mặt tinh xảo và hoàn mỹ, cái mũi nhỏ nhắn xinh xắn, cái miệng nhỏ nhắn hồng hào, đôi mắt linh động, sáng trắng, mắt ngọc mày ngài.
Chiếc váy màu xanh hạt đậu thiết kế đơn giản, có phần chiết eo khiến cho vòng eo của Ninh Tri trông thon thả, dưới lớp váy dài đến đầu gối, đôi chân dài trắng nõn, mềm mại thẳng tắp khiến mắt người nhìn không khỏi xao xuyến.
Những thứ này vốn bị cô ta lấy đi, hiện tại, đều đã quay lại Ninh Tri.
Lâm Điềm Điềm một lần nữa nhìn thấy Ninh Tri, xinh đẹp đến mức khiến người ta động lòng, không đúng, bây giờ Ninh Tri còn đẹp hơn trước, khí chất thần bí khó tả.
Lâm Điềm Điềm nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Ninh Tri, vào eo, vào chân cô, ước gì cô ta có thể cướp lấy nó một lần nữa.
Nếu không có được, cô ta có thể ghen tị, một khi có nó, cô ta cũng được hưởng những lợi thế do sắc đẹp mang lại, cô ta không thể chấp nhận rằng mình bị đánh trở lại trạng thái ban đầu.
Ninh Tri không quan tâm đến sự oán hận và đôi mắt đỏ hoe của Lâm Điềm Điềm, cô đi đến ghế sô pha bên cạnh mẹ Lục rồi ngồi xuống.
“Tiểu Tri, đây là ông Ninh. Hôm nay ông ấy đến đây là muốn nói chuyện với con.” Mẹ Lục nói với Ninh Tri.
“Ông Ninh, chào ông.” Ninh Tri nhìn về phía ông Ninh.
Thấy người bên kia đầu tóc bạc trắng, khuôn mặt ốm yếu, đôi mắt tinh anh, sáng suốt.
Nếu không có tác dụng hào quang, Lâm Điềm Điềm không thể nào lừa được ông cụ họ Ninh này.
Ở phía đối diện, ông Ninh cũng đang nhìn Ninh Tri, nghe thấy tiếng cô chào hỏi, sắc mặt lập tức trầm xuống, nhẹ gật đầu.
Ninh Tri giả bộ như không biết gì: “Ông Ninh tìm cháu có chuyện gì vậy?”
Thật ra khi nhìn thấy ảnh của Ninh Tri, ông Ninh đã hạ quyết tâm rồi, bây giờ nhìn thấy người thật, trong lòng cũng chắc chắn hơn một chút.
Ông Ninh do dự: “Ba mẹ con...”
“Cách đây vài năm xảy ra một vụ tai nạn xe, họ đã mất.”
Ông Ninh đã đọc các tài liệu về thời nhỏ của Ninh Tri, ông biết rằng ba mẹ của cô không còn nữa. Nghĩ tới con trai đã mất, lòng ông càng nặng.
Việc tìm được cháu gái trước khi cơ thể suy sụp hoàn toàn cũng là một điều may mắn đối với ông.
“Có phải con có một ngọc ấn nhỏ không?” Ông Ninh hỏi cô.
“Sao ông biết?” Ninh Tri lộ vẻ kinh ngạc.
“Ban đầu ngọc ẩn nhỏ có hai cái, ông có một cái.”
Ninh Tri lập tức đứng lên: “Cháu đi lấy ngọc ấn nhỏ của cháu.”
Tốc độ của Ninh Tri rất nhanh, không tới hai phút đã quay lại, cô đưa ngọc ấn nhỏ mà cô giấu cho ông Ninh.
Ở bên cạnh, Lâm Điềm Điềm nhìn thấy Ninh Tri Trân lấy ra một ngọc ấn nhỏ đưa cho ông Ninh, cô nhìn chằm chằm vào ngọc ấn nhỏ kia, gần như nghiến răng nghiến lợi.
Con chó cái Ninh Tri đã đưa ngọc ấn nhỏ để lừa dối cô ta và mẹ.
Ninh Tri làm ngọc ấn nhỏ giả khi nào?
Ninh Tri thấy cô ta và mẹ bị có phải rất đắc ý không?
Lâm Điềm Điềm cũng bị làm tức chết, hận không thể đi lên hỏi Ninh Tri liệu có phải cô đang cố tình hãm hại cô ta hay không.
Nếu cô ta biết Ninh Tri có ý xấu, vô sỉ như vậy, cô nhất định sẽ không đem ngọc ấn nhỏ giả đến nhà họ Ninh, giống như khỉ làm xiếc, rồi bị đánh vào mặt.
Lâm Điềm Điềm giận đến mức lồng ngực đau nhói.
Sau khi ông Ninh lấy ngọc ấn nhỏ ra mang theo bên mình ra, sau đó ghép hai ngọc ấn nhỏ lại với nhau, ghép chúng lại với nhau một cách hoàn hảo, rất hiển nhiên, là cùng một khối ngọc bích bổ ra.
Khác với ngọc ấn nhỏ giả trước đó, chất lượng ngọc không đủ trơn bóng, khi ghép lại có khe hở.
Quản gia đứng ở bên cạnh xem hai ngọc ấn nhìn ghép lại, trong lòng vui mừng khôn xiết, lần này là thật.
Ba Lục và mẹ Lục đã chú ý đến hành động của ông Ninh, khi họ nhìn thấy cảnh này, đã bị sốc, trong lòng có suy nghĩ.
Khuôn mặt đầy nếp nhăn ông Ninh lộ ra một nụ cười: “Đây là ngọc ấn nhỏ mà tôi tặng cho con trai. Con là con gái của nó, là cháu gái của ông.”
Ninh Tri đã đoán được rồi, nhưng khi sự thật đến, vẫn cảm thấy thổn thức và kinh ngạc.
“Chỉ dựa vào một cái ngọc ấn nhỏ, nhận ra người thân thì thật là chuyện đùa giỡn.” Lâm Điềm Điềm không khỏi nói ra, nội tâm như bị cào mạnh, chua xót khó chịu, chỉ cần nghĩ đến Ninh Tri sẽ được thừa kế nhiều tài sản của nhà họ Ninh như vậy, cô cảm thấy thật bất công.
“Câm miệng.” Mẹ Lục trừng mắt nhìn Lâm Điềm Điềm, không chỉ thất vọng mà còn xấu hổ.
Trước giờ bà cho rằng cô con dâu cả này không tệ, tuy xuất thân từ gia đình nhỏ nhưng ít nhất cũng xinh đẹp, hiểu biết rộng rãi.
Bây giờ, mẹ Lục chỉ cảm thấy mình nhìn lầm, những việc làm gần đây của Lâm Điềm Điềm thật ngu xuẩn và tồi tệ, đâu còn nửa điểm thiện lương? Ngay cả khuôn mặt cũng biến dạng không thể giải thích được, quá khác so với trước đây, giống như một người khác.
Lâm Điềm Điềm cắn môi không dám nói gì, cô ta chỉ cảm thấy mẹ Lục đối xử với Ninh Tri bất công rất nhiều.
Ninh Tri chủ động nói: “Muốn nhận người thân, đương nhiên không thể dựa vào ngọc ấn nhỏ. Vật là cái chết, tài năng là thật, có thể xác định huyết thống.”
Khi ông Ninh nhìn thấy Ninh Tri, ông cảm thấy không cần thiết phải xác định huyết thống, bởi vì đôi mắt của Ninh Tri rất giống với người vợ đã chết của ông.
Từ tận đáy lòng, ông cảm thấy Ninh Tri là cháu gái ruột của mình.
Nhưng nghĩ đến sau này đưa cô trở lại nhà họ Ninh phải làm thẩm định để tránh sự nghi ngờ của những kẻ xấu xa khác, ngăn chặn miệng của những kẻ rảnh rỗi.
Ông Ninh gật đầu, phía sau có hai nhân viên y tế bước tới, đi đến chỗ Ninh Tri để lấy tóc của cô.
Phải mất một ngày mới nhận được kết quả xác nhận, ông Ninh và Ninh Tri vẫn chưa thể xác nhận mối quan hệ thân nhân.
Ninh Tri đột nhiên nói: “Hai ngày trước, cháu phát hiện một người giúp việc bí mật lấy tóc và mấy chai cháu đã uống trong phòng. Lúc đó, cháu và quả gia đã thẩm vấn chuyện này.”
Biểu hiện vốn không tốt của Lâm Điềm Điềm càng trở nên nhợt nhạt, Ninh Tri làm sao có thể phát hiện ra?
Ninh Tri nói tiếp: “Sau khi hỏi, người giúp việc thừa nhận rằng cô ấy bị Lâm Điềm Điềm sai khiến lấy trộm tóc của cháu. Lúc đó, cháu cảm thấy rất kỳ lạ, lấy tóc của cháu có ích lợi gì.”
Cô như ngạc nhiên: “Hóa ra là vì chuyện này.”
Ông Ninh, quản gia, ba Lục và mẹ Lục có mặt cũng ngay lập tức hiểu rằng, khí trách Lâm Điềm Điềm dám đến nhà họ Ninh để nhận người thân.
“Không phải tôi.” Lâm Điềm Điềm yếu ớt phủ nhận điều đó, cô ta không hiểu tại sao tất cả những điều tồi tệ dường như xảy ra cùng lúc, chống lại cô ta.
Từ trước đến nay ba Lục là người uy nghiêm, hiếm khi can thiệp vào chuyện của thế hệ trẻ, bây giờ nghe từng chuyện của Lâm Điềm Điềm, ông lạnh lùng mắng: “Cô câm miệng, không cần nói xạo, chúng tôi sẽ điều tra và phân tích xem cô có làm hay không.”
Ông quay đầu lại nói với quản gia: “Gọi cho Thâm Viễn bảo nó đến đưa người đi. Nếu không có sự cho phép của tôi, sau này Lâm Điềm Điềm sẽ không thể ra vào nhà họ Lục.”
Lâm Điềm Điềm hoàn toàn bất lực, nhà họ Lục cũng không nhận cô ta nữa.
“Đưa cô ấy ra ngoài ngay.” Mẹ Lục nói, lúc này bà không muốn nhìn thấy Lâm Điềm Điềm.
“Mẹ, ba, không phải con...” Trong miệng Lâm Điềm Điềm cay đắng, cố gắng giải thích.
Quản gia đứng trước mặt Lâm Điềm Điềm: “Đại thiếu phu nhân, mời.”
Lâm Điềm Điềm cắn môi, buộc phải rời đi.
Bên ngoài trời bắt đầu tối, trong bếp đã chuẩn bị sẵn bữa tối.
Ba Lục chủ động mời ông Ninh ở lại dùng bữa tối.
Mẹ Lục nhờ quản gia gọi Lục Tuyệt xuống ăn cơm, vẻ mặt có chút phức tạp, bà nghĩ nếu Ninh Tri thật sự là cháu gái của ông Ninh, đối với con trai bà là tố nhất, nhưng bà không biết ông Ninh sẽ nghĩ như thế nào.
Giờ ăn của Lục Tuyệt đã được ấn định, anh không cần quản gia lên tầng gọi anh đã xuống rồi.
Ba Lục đã mời ông Ninh ngồi xuống.
Ông lão nhìn thanh niên cao lớn mặc quần áo đỏ đột nhiên xuất hiện, lập tức đoán được trước mắt là nhị thiếu gia nhà họ Lục.
Cẩn thận quan sát, có thể dễ dàng phát hiện đối phương quả nhiên khác người bình thường.
Không nhìn mọi người, không giao tiếp bằng mắt với mọi người, thậm chí tự động ngồi vào chỗ, không một lời chào hỏi người lớn tuổi.
Lục Tuyệt ngồi xuống vị trí cố định, thắt lưng thẳng tắp, cúi đầu xuống, lặng lẽ bắt đầu ăn bữa ăn của mình.
Ninh Tri nghiêng người về phía Lục Tuyệt, cô nói với anh: “Lục Tuyệt, đây là ông Ninh, anh phải chào ông ấy.”
Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, ngây người nhìn cô.
Ninh Tri giới thiệu: “Ông Ninh, đây là chồng cháu, Lục Tuyệt.”
“Ông Ninh, xin chào.” Lục Tuyệt nhanh chóng ông Ninh, rồi dời mắt đi.
Ông Ninh gật đầu, thấy Lục Tuyệt chào hỏi xong, cúi đầu tiếp tục ăn cơm tối, không giao tiếp với mọi người chung quanh.
Đôi mắt ông cụ tối sầm lại.
Sau bữa tối, Lục Tuyệt, như thường lệ, lấy khăn giấy sang một bên, nghiêm túc lau bàn ăn trước mặt, sau đó, anh ném khăn giấy vào thùng rác, đứng dậy rời đi.
“Vừa rồi nghe nói ông Ninh tới đây tìm nhị thiếu phu nhân. Cô ấy là cháu gái của lão gia.”
“Ý cô là nhị thiếu phu nhân là cháu gái nhà họ Ninh?”
“Ông Ninh đã tới cửa, nếu không rõ, làm sao có thể tìm cô ấy?”
“Cô có để ý thấy nhị thiếu phu nhân gần đây trở nên xinh đẹp không? Nếu cô ấy thật sự là cháu gái nhà họ Ninh, e rằng Lục thiếu gia của chúng ta không xứng với cô ấy.”
“Tôi đang nghĩ, liệu ông Ninh có phiền khi cháu gái của ông ấy kết hôn với một người tự kỷ không?”
“Công nhận gia đình giàu có, nhị thiếu phu nhân trở thành cháu gái của gia đình giàu có, có rất nhiều lựa chọn, không cần phải ở cùng Lục nhị thiếu gia.”
Hai người giúp việc tụ tập bàn tán sôi nổi trên hành lang, Lục Tuyệt đi ngang qua họ, hai người hầu sợ tới mức nhanh chóng ngậm miệng lại.
Trong nháy mắt, bọn họ an tâm tưởng rằng nhị thiếu gia Lục Tuyệt không có nghe thấy thanh âm của mình.
Ban đêm.
Ninh Tri đi ra khỏi phòng tắm, nhìn thấy Lục Tuyệt đã nằm trên giường.
Hôm nay anh mặc quần đùi màu đỏ, bộ đồ ngủ hoa lớn màu xanh lam, đỏ và xanh lam, rất chói mắt.
Ninh Tri bước tới, cô phát hiện có một đám mây đen nhỏ trong khung trên đầu Lục Tuyệt.
Anh không vui sao?
Ninh Tri tắt đèn trong phòng, ánh sáng trong phòng đột nhiên mờ mịt.
Ngay khi cô nằm xuống, người đàn ông bên cạnh cô lập tức đi gần đến.
“Sao vậy?” Ninh Tri biết anh không vui.
Lục Tuyệt ngực áp vào lưng Ninh Tri, đầu vùi vào vai Ninh Tri, cọ cọ vào đó.
Giọng nói trầm thấp của anh trong đêm tối thể hiện sự bất bình: “Quỷ chị, đừng không mất tôi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.