Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 55:




Thiếu niên thấp giọng nói nhớ cô, Ninh Tri đỏ mặt, đáy lòng mềm nhũn.
Thật muốn bệnh.
Lục Tuyệt quả thực dễ thương đến phạm tội.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đó không phải lỗi của cậu, là lỗi của cô!
Cô sai rồi, vừa rồi cô không nên dữ dội chất vấn cậu như vậy, cô không nên nhìn cậu lạnh lùng như vậy.
Cách cậu ngoan ngoãn nhìn cô, Ninh Tri cảm thấy mình thật có lỗi.
Nhưng nghĩ rằng Lục Tuyệt đã đặt mình vào tình thế nguy hiểm, cậu không nhận ra vấn đề này nghiêm trọng như thế nào, Ninh Tri lại cảm thấy cần phải dạy dỗ cậu thật tốt.
“Mỗi lần đến gặp em, chị cần phải cố gắng và tốn nhiều tâm sức mới có thể có được cơ hội nhìn thấy em.” Ninh Tri lừa gạt cậu.
Dù sao cô cũng không nói dối, cô thực sự cần phải nỗ lực để kiếm được mặt trời nhỏ trên Tuyệt Tuyệt khi lớn, sau đó dùng mặt trời nhỏ để cứu cậu.
Ninh Tri nói tiếp: “Nếu lần nào em cũng tự đặt mình vào tình thế nguy hiểm, cố tình tìm người bắt nạt để đổi lấy cơ hội nhìn thấy chị, chụ cần phải làm việc không ngừng, tốn rất nhiều sức lực, có thể sẽ mệt chết.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tốc độ mà cô kiếm được mặt trời nhỏ không thể so sánh với tốc độ mà cô dùng mặt trời nhỏ với số lượng lớn như vậy.
Lần này cần tiêu tốn 200 mặt trời nhỏ, cô đoán nếu lần sau xuất hiện một mốc thời gian mới thì có thể cần dùng tới 300 mặt trời nhỏ.
Đây là muốn cô hôn đến sưng miệng luôn sao?
Lục Tuyệt ngơ ngác nhìn cô, cậu không hiểu lời cô nói, nhưng cậu nghe được câu cuối cùng, quỷ chị sẽ mệt chết.
Giọng điệu của cậu có chút áy náy: “Không chết, chị không chết.”
Ninh Tri nghiêm túc dạy dỗ cậu: “Nếu không muốn chị mệt chết, em không thể cố ý để cho mình bị ức hiếp hoặc tự đặt mình vào nguy hiểm, nếu không, chị sẽ rất tốn rất nhiều sức lực mới có thể xuất hiện.”
Lục Tuyệt cúi đầu, mím môi, từ trong cổ họng cố nén ra một tiếng “ừ.”
Cậu sẽ không để quỷ chị chết.
Nhìn thấy toàn thân thiếu niên lộ vẻ mất mát, Ninh Tri nói: “Hơn nữa nếu em bị thương, chị sẽ rất buồn, sẽ rất khổ sở.”
Cô nắm tay Lục Tuyệt: “Chị không muốn chúng ta phải dùng tổn thương em để gặp mặt. Nếu vậy, chị tình nguyện không đến gặp em.”
Nghe Ninh Tri nói sẽ không đến gặp mình, Lục Tuyệt thực sự rất lo lắng.
Ánh sáng trong đôi mắt đẹp như hoa đào của cậu mờ đi, cậu hoảng sợ nói: “Gặp, muốn gặp chị.”
Ninh Tri nhìn cậu: “Vậy thì em hứa với chị rằng sau này em sẽ không cố ý bị bắt nạt, cố ý gặp rắc rối.”
Lục Tuyệt dùng sức gật đầu, giọng nói khàn khàn trầm thấp tha thiết: Tôi không làm.”
Ninh Tri nghe cậu hứa, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Cô nhìn thấy lịch để bàn, Lục Tuyệt vẫn đang học lớp 11 cấp 3. Cô nhớ rằng Bá Vương đã nói rằng lẽ ra cô đã xuyên tới lúc cậu học cấp 3.
Nói cách khác, lần sau, cô sẽ gặp Lục Tuyệt vào năm lớp 12 của cậu.
Ninh Tri cho cậu một chút ngọt ngào: “Lần sau, đến lúc em lớp 12 chúng ta có thể gặp nhau.”
Lục Tuyệt ngẩng đầu nhìn cô.
“Còn nửa năm nữa, em có thể đợi chị được không?” Ninh Tri hỏi cậu.
Lông mi dài của Lục Tuyệt khẽ run lên, cậu ngoan ngoãn đáp: “Chờ quỷ chị.”
Ninh Tri nửa dỗ dành, nửa nghiêm túc nói: “Bây giờ em còn nhỏ, chờ em lớn lên vẫn thích chị, chúng ta sẽ ở cùng nhau.”
Đôi mắt đen của Lục Tuyệt lặng lẽ nhìn Ninh Tri, ánh mắt sáng lên, cậu không biết tại sao phải đợi cậu lớn lên, cậu cảm thấy bây giờ mình đã lớn rồi.
Bây giờ cậu thích quỷ chị.
Lúc này cậu muốn ở bên quỷ chị.
Ninh Tri hiểu sự nghi ngờ trong mắt cậu: “Bây giờ còn chưa được, em phải chăm chỉ học tập, yêu đương là chuyện sau kỳ thi tuyển sinh đại học.”
Ninh Tri vươn tay nhéo mặt cậu: “Vậy nên em đừng làm chuyện ngu ngốc tìm người bắt nạt mình, em phải trưởng thành thật tốt, bảo vệ bản thân thật tốt, sau này có thể ở bên cạnh chị.”
Lục Tuyệt hiểu rằng, sau khi cậu tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, quỷ chị sẽ ở bên cậu.
Cậu ngoan ngoãn đáp ứng tất cả.
Tay Ninh Tri che mắt Lục Tuyệt, cô kiễng chân sát gần tai anh.
Ninh Tri nhẹ nhàng hôn lên chóp tai cậu, nói nhỏ: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, mau lớn lên.”
Toàn thân Lục Tuyệt choáng váng.
Giây tiếp theo, ánh sáng trở lại mắt.
Thiếu niên áo đỏ mở mắt ra, phía trước không có người, cậu cúi đầu, vành tai đỏ bừng.
Ban đêm rất yên tĩnh.
Ninh Tri vừa mở mắt ra đã thấy mình đang nằm nghiêng, đối mặt với Lục Tuyệt.
Dưới ánh đèn, lông mày của anh thật sâu, đôi môi mỏng hơi mím lại, ngay cả vẻ mặt khi ngủ cũng cứng ngắc, tóc mái trên trán cũng rất ngoan ngoãn nghe lời, có chút ngây thơ.
Ninh Tri nở nụ cười, vừa mới nhìn thấy Lục Tuyệt khi còn bé, trong nháy mắt lại nhìn thấy anh khi trưởng thành, thật sự rất thần kỳ.
Lúc này, Bá Vương đột nhiên xuất hiện.
Cậu bé hào hứng hỏi Ninh Tri: “Chủ nhân, cô đã làm gì vậy? Một mốc thời gian mới thứ ba vừa mới xuất hiện, nhưng đã biến mất.” Cột mốc thứ ba?
Có vẻ trước đây Tiểu Tuyệt Tuyệt thực sự đã lên kế hoạch tiếp tục đặt mình vào tình trạng nguy hiểm như vậy để đổi lấy sự xuất hiện của cô.
May mắn Ninh Tri đã phát hiện ra sớm.
“Vấn đề đã giải quyết xong, sau này sẽ không có mốc thời gian mới xuất hiện.”
Bá Vương không biết nên tiếc nuối hay vui mừng, nhưng cái rắm cầu vồng vẫn sẽ thổi: “Chủ nhân thật lợi hại.”
Ninh Tri xác nhận lại: “Lần sau cần dùng bao nhiêu mặt trời nhỏ?”
Bá Vương trả lời rất tích cực: “Chủ nhân, cô cần tiêu thụ 100 mặt trời nhỏ.” 
Ninh Tri thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng 100 mặt trời nhỏ không phải con số nhỏ, nhưng sau khi tiêu hao 200 mặt trời nhỏ, cô cảm thấy nhẹ nhõm hơn rất nhiều.
Nhà họ Ninh là một gia tộc lâu năm ở Nam Thành, nhưng các thành viên trong gia tộc ít hơn so với thế hệ trước.
Đặc biệt là Chính Trị, sau bao nhiêu năm vẫn không có người nối dõi.
Bây giờ sức khỏe của ông Ninh ngày càng giảm dần theo từng năm, thấy ông không còn bao nhiêu năm để sống, một số nhánh phụ đang chiến đấu ác liệt, mỗi ngày đều mơ ước có được tài sản thừa kế của ông Ninh.
Tuy nhiên, không ai biết rằng ông Ninh đã lập di chúc, 5 năm vẫn chưa tìm được người thân, di sản sẽ được quyên góp cho các tổ chức từ thiện.
Không ai có thể tưởng tượng được gia nghiệp đồ sộ của ông Ninh, nói không cần là không cần.
“Hôm nay có chuyện gì không?” Ông Ninh hỏi quản gia.
Quản gia cung kính trả lời: “Hôm nay đệ ngũ tiểu thư cùng tứ thiếu gia đến hỏi thăm thân thể của ông. Lúc ấy ông đang nghỉ trưa, tôi đã bảo bọn họ về.”
Ông Ninh gật đầu, cũng không hỏi thêm câu nào về ngũ tiểu thư và tứ thiếu gia trong miệng quản gia.
Ông Ninh không già mà hồ đồ, có thể thấy rõ ràng những nhánh phụ này gần đây càng ngày càng không an phận, dựa vào quan hệ họ hàng, tâm tư càng ngày càng lớn.
Quản gia nói chuyện phiếm với ông Ninh vài câu, nhìn thấy ông đang nhắm mắt nghỉ ngơi, lập tức lặng lẽ rút lui.
Lúc này, một người giúp việc vội vàng chạy tới.
“Làm sao vậy, vội vàng như vậy?”
“Ngoài cửa có một vị tiểu thư, nói là lão gia...” Người giúp việc ngừng lại.
Quản gia bình thản nhìn cô ta: “Lão gia thì sao?”
“Là lão gia... cháu gái của lão gia.”
Sắc mặt của quản gia thay đổi: “Còn có ai bên ngoài không?”
“Đúng.” 
Quản gia đi về phía cổng, qua nhiều năm như vậy có rất nhiều người đến nhà họ Ninh nhận họ hàng, nhưng họ đều đóng giả con trai của ông Ninh, dù họ họ đều biết nhà họ Ninh đã mất đi một người con trai.
Đây là lần đầu tiên có người ra nhận làm cháu gái của lão gia.
Quản gia cảm thấy lần này, có thể là thật.
Ông ấy vô thức bước nhanh hơn.
Bước ra ngoài cổng, quản gia nhìn thấy một phụ nữ trẻ ăn mặc đẹp, khá ưa nhìn.
Ông kiềm chế ánh mắt của bản thân, vẻ mặt cũng bình tĩnh lại: “Xin chào.”
Nhìn thấy người đàn ông trung niên bước ra, ánh mắt Lâm Điềm Điềm  có chút kinh ngạc, cô ta nhận ra ông ta, trong mơ ông Ninh nhờ ông ta giúp tìm người thân.
Người đàn ông trung niên này là bạn tâm giao của ông Ninh.
Nghĩ đến đây, trên mặt Lâm Điềm Điềm nở một nụ cười dịu dàng, cố gắng tạo ấn tượng tốt trước mặt đối phương: “Xin chào, tôi tới đây tìm ông Ninh.”
“Xin lỗi tiểu thư, cô tìm lão gia có chuyện gì?” Cho dù vừa rồi nghe được lời của người giúp việc, quản gia vẫn cần phải xác nhận lại một lần nữa.
“Tôi...” 
Lâm Điềm Điềm do dự một lúc rồi mới nói: “Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với ông Ninh.”
“Xin lỗi, có chuyện gì vậy?” Rõ ràng là quản gia không cho Lâm Điềm Điềm dễ dàng đi vào.
Lâm Điềm Điềm cũng biết cổng nhà họ Ninh không dễ vào như vậy, cô ta nói: “Tôi đến đây để nhận ra người thân của mình.”
Cô lấy ngọc ấn nhỏ ra: “Tôi có di vật này.”
Ánh mắt của quản gia rơi vào ngọc ấn nhỏ trong tay đối phương, vẻ mặt của ông ta thay đổi, đương nhiên ông ta nhận ra ngọc ấn nhò này, lão gia cũng mang theo ngọc ấn nhỏ đó bên người.
“Đây là của cô?” Quản gia hỏi.
Lâm Điềm Điềm gật đầu: “Nó là của tôi, tôi đã mang nó theo từ khi còn nhỏ.”
Quản gia nghĩ tới đây: “Tiểu thư, mời vào với tôi.”
“Chờ một chút.” Một người phụ nữ trẻ tuổi đột nhiên xuất hiện: “Chú Tưởng, người phụ nữ này lúc này đến nhận người thân, hẳn là không có ý tốt. Làm sao có thể dễ dàng đưa cô ta vào nhà gặp ông nội?”
Quản gia trả lời: “Ngũ tiểu thư, trên người cô ấy có di vật của lão gia. Có thật hay không thì lão gia sẽ nhận ra. Đây không phải chuyện cô có thể can thiệp.”
Người phụ nữ được gọi là ngũ tiểu thư là cháu gái của anh họ của ông Ninh, một thành viên của nhà họ Ninh, là người nhỏ tuổi nhất trong thế hệ trẻ, được gọi là Ninh Hiểu Manh.
Cô ta nói: “Vậy tôi cũng sẽ đi vào tìm ông nội, tôi giúp ông tát mắt, kẻo bị người không biết từ đâu đến lừa gạt.”
Nói rồi Ninh Hiểu Manh bước nhanh vào, kẻo quản gia gọi cô ta lại.
“Tiểu thư, mời đi lối này.” Quản gia làm động tác mời Lâm Điềm Điềm.
Nhà họ Ninh nằm ở trung tâm thành phố nhưng lại mang nét yên tĩnh giữa thành phố sầm uất, ngôi nhà cổ kính có thể nhìn thấy dấu vết của lịch sử, thiết kế tinh tế và phong phú.
Ánh mắt Lâm Điềm Điềm lén đánh giá, trong lòng càng ngày càng hưng phấn, giống như nhà họ Ninh mà cô ta nhìn thấy trong giấc mơ.
Cô ta cố gắng ổn định hơi thở đi theo sau quản gia.
Khi đến phòng khách, quản gia ra hiệu Lâm Điềm Điềm ngồi xuống một lát, ông ta cần phải báo cáo lão gia.
Lâm Điềm Điềm lịch sự ngồi xuống ghế sofa.
Nhà họ Lâm cũng được coi là một gia tộc giàu có, tuy rằng không bằng nhà họ Lục và nhà họ Ninh, một gia tộc giàu có hàng đầu, nhưng từ nhỏ mẹ Lâm đã dạy Lâm Điềm Điềm học tập lễ nghi, về mặt này, Lâm Điềm Điềm đương nhiên là không tệ.
Ninh Hiểu Manh đã đi tìm ông Ninh.
Cô ta nói với lão gia: “Người phụ nữ đó chắc chắn là giả. Trông cô ta chẳng giống nhà họ Ninh của chúng ta chút nào.”
Tướng mạo nhà họ Ninh đều ưa nhìn, đặc biệt là cô ta, là người đẹp nhất thế hệ này.
Mặc dù người phụ nữ đó trông không tệ, nhưng cô ta khác xa với dáng vẻ của nhà họ Ninh.
Thật là xui xẻo, không biết người phụ nữ này từ đâu chạy đến nhận người thân, nếu đối phương thật sự là cháu gái của ông Ninh, chẳng phải là thừa kế toàn bộ tài sản của lão gia sao?
Làm sao có thể!
Cô ta thấy đối phương thế nào, làm sao cảm thấy không vừa mắt.
“Con nói quản gia đưa người vào?” Ông Ninh chậm rãi nói.
Ninh Hiểu Mạnh gật đầu: “Đúng vậy, con đi nhanh, con đoán người phụ nữ đó đã ở dưới tầng rồi.”
Đúng như lời cô ta nói, quả nhiên, người quản gia bước vào để báo cáo sự việc.
“Cô ấy có ngọc ấn nhỏ trong tay?” Ngoại trừ quản gia, không ai khác biết về ngọc ấn nhỏ.
Quản gia đáp: “Đúng vậy, thưa ngài, tôi đã đưa cô ấy vào phòng khách.”
“Ông đưa tôi xuống tầng.”
Ông lão chống gậy khẽ run rẩy đứng lên, quản gia nhanh chóng bước tới đỡ ông. Cách đây không lâu ông bị bệnh nặng, hiện tại thân thể càng ngày càng yếu.
Sau một lúc chờ đợi, Lâm Điềm Điềm cuối cùng cũng nhìn thấy bộ dạng của ông Ninh, trông giống như trong mơ.
Nội tâm cô ta lại thấy phấn khích.
Quản gia đỡ lão gia ngồi vào ghế chính, cho người đi pha trà.
Ông Ninh dù đã già đi nhưng đôi mắt vẫn sáng, tinh anh và sắc sảo. Ông nhìn Lâm Điềm Điềm vài lần: “Quản gia nói cô tới gặp tôi, trên người còn có một ngọc ấn nhỏ sao?”
Lâm Điềm Điềm lại lấy ngọc ấn nhỏ ra: “Vâng, ngọc ấn nhỏ đang ở đây.”
Ninh Hiểu Manh ngồi chéo xuống đối diện với Lâm Điềm Điềm, cô ta không thể để ông nội bị người phụ nữ xấu kia lừa gạt. Thấy đối phương lấy ra một cái ngọc bích bằng ngón tay, cô ta bĩu môi.
Lâm Điềm Điềm cần ngọc bích bước tới, đưa cho ông Ninh.
Ông Ninh cầm ngọc ấn nhỏ lên, liếc mắt nhìn, dùng ngón tay cái xoa xoa ngọc ấn nhỏ vài lần, sau đó lấy ngọc ấn nhỏ ra, hai ấn ngọc ghép lại với nhau có một khoảng trống ở giữa.
Ông Ninh nhìn Lâm Điềm Điềm và hỏi: “Cô lấy ngọc ấn nhỏ ở đâu?”
Lâm Điềm Điềm không thể hiểu được biểu hiện của ông lão, cô ta vừa lấy ngọc ấn nhỏ ra, tại sao vẻ mặt của ông không thay đổi.
“Đó là thứ mà tôi đã mang theo từ khi còn nhỏ.”
Ánh mắt ông Ninh sắc bén liếc nhìn Lâm Điềm Điềm: “Cô lấy ngọc ấn nhỏ giả ở đâu ra.”
Đã có ngọc ấn giả thì phải có hàng thật.
“Cái gì, giả... Giả? Làm sao có thể?” Lâm Điềm Điềm sững sờ, không thể nào, ngọc ấn nhỏ lấy được từ Ninh Tri.
Bên cạnh, lúc trước Ninh Hiểu Manh nhìn chằm chằm Lâm Điềm Điềm, nghe thấy ông lão nói ngọc ấn nhỏ là đồ giả, cô ta vui vẻ một hồi.
Ninh Hiểu Manh hung hăng nhìn chằm chằm Lâm Điềm Điềm, ánh mắt cô ta vô tình rơi vào chân Lâm Điềm Điềm, cô ta chớp mắt, tưởng rằng mình bị lóa mắt.
Trong những giây cuối cùng, đôi chân dài nuột nà, thon thả và ưa nhìn của Lâm Điềm Điềm bỗng như ngắn lại, to lên, nước da đen sạm đi.
Cô ta vừa bị lóa mắt sao?
Nhà họ Lục.
Ninh Tri đổi 18 mặt trời nhỏ còn lại trong kho nhỏ lấy 18% hào quang.
Cô nhìn hai chân mình đã hoàn toàn khôi phục, trắng như tuyết, thon thả thẳng tắp, trên mặt tràn đầy vui mừng.
Vốn dĩ cô đã đổi 80% hào quang, hiện tại đổi 18% chỉ còn lại có 2% hào quang, cô đã lấy toàn bộ về.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.