Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 44:




Bữa tiệc sắp bắt đầu.
Chờ một hồi, Lâm Điềm Điềm không thấy Ninh Tri quay lại, trong lòng có chút lo lắng thấp thỏm, có phải đã phát hiện chuyện gì không?
Lâm Điềm Điềm cảm thấy không có khả năng, chuyện mẹ Lục đau bụng rất đột ngột, ngay cả trời cao cũng giúp cô ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô ta đã sắp xếp mọi thứ rất cẩn thận, không để lộ bất kỳ sai sót nào.
Lâm Điềm Điềm nhớ lại tất cả quá trình, xác nhận không có vấn đề gì, cô ta mới thở phào nhẹ nhõm.
“Được rồi, khách sắp đến rồi, chúng ta ra ngoài đi.” Mẹ Lục đứng dậy.
Ba Lục vội vàng đỡ vợ: “Còn đau không? Nếu không cứ tiếp tục ở đây nghỉ ngơi một lát, tôi đi giao lưu là được rồi.”
Lục Đông Chu nhìn mặt vợ vẫn còn tái nhợt, trong lòng không khỏi lo lắng.
Mẹ Lục dựa vào người Lục Đông Chu, chậm rãi nói: “Tôi không sao. Có ông ở đây, nếu không chịu được tôi sẽ nói cho ông biết.”
“Được rồi, nhớ không được cố.” Ba Lục vén mái tóc mai của vợ ra sau tai, trên gương mặt vẫn uy nghiêm tuấn tú hiện lên một chút dịu dàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lâm Điềm Điềm nói: “Mẹ, Tiểu Tri đi vệ sinh lâu như vậy vẫn chưa trở lại, con không biết xảy ra gì không. Con sẽ đi tìm em ấy.”
“Không cần tìm. Hội trường có rất nhiều khách. Ở trong phòng vệ sinh đợi lâu là chuyện bình thường. Chúng ta đi ra ngoài trước. Bữa tiệc bắt đầu rồi.” Mẹ Lục không lo lắng cho sự an toàn của Ninh Tri, nhà họ Lục có cổ phần trong khách sạn này, ở đây anh ninh tốt, không ai dám gây rắc rối ở đây.
Thực tế, mẹ Lục đoán rằng Ninh Tri đã trở về phòng tìm Lục Tuyệt.
Nghĩ rằng bây giờ tình cảm giữa hai đứa nhỏ ngày càng tốt hơn, mặt mẹ Lục rạng rỡ hẳn lên.
Lâm Điềm Điềm muốn nói gì đó, nhưng mẹ Lục đã cắt ngang lời cô ta: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”
Có rất nhiều khách mời đến dự tiệc sinh nhật của mẹ Lục, những người đến tham dự đều là những người có tiếng ở thành phố B.
Lâm Điềm Điềm đang suy nghĩ về việc tại sao Ninh Tri vẫn chưa quay lại, nhưng bên Hàn Thu không gửi tin nhắn tới, như vậy chắc chắn sẽ không xảy ra chuyện gì.
Cô ta định thần lại, đi bên cạnh mẹ Lục và ba Lục, mỉm cười chào hỏi những phú bà lớn.
“Đây là con dâu cả của ông sao?” Phu nhân nhà họ Lý nhìn Lâm Điềm Điềm, bà ấy đã gặp Ninh Tri, con dâu út của nhà họ Lục, người trước mặt khách biệt quá lớn.
“Vâng, Điềm Điềm, đây là bà Lý.”
Lâm Điềm Điềm nhanh chóng mỉm cười, chào hỏi đối phương.
Một phu nhân khác nói: “Bà Lục, con dâu bà rất quen. Hình như tôi đã thấy cô ấy ở đâu rồi.”
Mẹ Lục nói: “Con bé là minh tinh, có lẽ bà đã từng nhìn thấy con bé đóng phim trên TV.”
“Nữ nghệ sĩ?” Ngô phu nhân nhìn Lâm Điềm Điềm với ánh mắt thâm trường hơn.
Mẹ Lục không có bất kỳ yêu cầu gì đối với người trẻ tuổi, Lâm Điềm Điềm thích tiến vào làng giải trí cũng không không có phản ứng gì, dù sao theo ý của bà, không ai dám bắt nạt người nhà họ Lục.
Những phu nhân khác lại nghĩ khác.
Một số gia đình giàu không thích người trong ngành giải trí, lúc này nghe nói Lâm Điềm Điềm là nghệ sĩ, khó tránh có ánh mắt khác thường.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là ngoại hình hiện tại của Lâm Điềm Điềm không có gì nổi bật trong số rất những thiên kim có ở đây.
Nghe nói gia thế của cô ta bình thường, tuy rằng thiếu gia nhà họ Lục là con nuôi nhưng nhị thiếu gia không bao giờ lộ mặt, thân thể bị bệnh, hiện tại Lục đại thiếu gia cùng với ba Lục quản lý tập đoàn Lục thị.
Rõ ràng tập đoàn Lục thị sẽ giao anh ta, với vẻ ngoài điển trai của Lục đại thiếu gia, anh có vô số lựa chọn ưu tú.
Tất cả mọi người đều không hiểu tại sao cuối cùng Lục Thâm Viễn lại cưới Lâm Điềm Điềm.
Sau khi Lâm Điềm Điềm lấy hết vầng hào quang của Ninh Tri, ngoại hình của cô ta rất nổi bật, với tác dụng của hào quang, cô ta sẽ trở thành sự tồn tại chói lọi nhất cho dù là ở trong trường hợp nào.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy ánh mắt khinh thường của những phu nhân này, ánh mắt Lâm Điềm Điềm chìm xuống.
Hôm nay Hàn Thu lên ngôi thành công, Ninh Tri đang ở trong tình thế tuyệt vọng, cô ta có thể lấy lại hào quang.
Trong phòng khách sạn, điều hòa trong phòng đã bật nhiệt độ thích hợp, tuy nhiên, nhiệt độ vẫn đang tăng như cũ.
Bên tai Ninh Tri nghe thấy tiếng thì thầm không hài lòng của Lục Tuyệt, cô kinh ngạc.
Cô cụp mắt xuống nhìn Lục Tuyệt, đôi mắt hoa đào xinh đẹp của anh dính đầy nước, ướt át, sạch sẽ, có khao khát.
Anh đang khao khát điều gì?
Ninh Tri biết rõ, chỉ có một tên mọt sách ngốc nghếch như anh, cái gì cũng không hiểu, mới đơn giản muốn cô chạm vào mình, dính lấy anh.
Cái cằm thon của Lục Tuyệt khẽ nâng lên, anh nhắc nhở Ninh Tri: “Ở đây, ở đây cũng muốn.”
Ninh Tri:...
“Không cần hôn cằm sao?” Ninh Tri hỏi anh, đến cùng Lục Tuyệt có biết, hôn miệng là có ý gì không?
Ninh Tri chợt nhớ ra khi xuyên về, vào ngày sinh nhật, anh nhìn người khác hôn môi, đã học tập rồi hôn cô một cái.
Không hiểu, lại mờ mịt, anh không hiểu gì cả.
Đoán chừng trong suy nghĩ của Lục Tuyệt, môi dính môi chỉ là một sự tương tác qua lại khiến người ta cảm thấy thoải mái.
Lục Tuyệt kiên trì nói: “Tri Tri, miệng, cũng muốn.”
Vì sao không thể đi từ trên xuống? Miệng của anh sạch sẽ, ngày rửa 2 lần.
Bình thường Lục Tuyệt rất chăm chú đánh răng, anh chăm sóc từng cái răng một.
Anh ngơ ngác nhìn Ninh Tri phía trên, có chút khẩn trương, trong mắt hiện lên khát vọng.
Đầu ngón tay của Ninh Tri chạm nhẹ vào môi anh, Lục Tuyệt kinh ngạc trợn tròn hai mắt, Ninh Tri đang muốn hỏi anh có thật sự thích cô chạm vào nơi này của anh không.
Giây tiếp theo, mặt trời nhỏ thứ ba ló ra khỏi khung trên đầu anh.
Ninh Tri đã biết câu trả lời.
Ngón tay cô xoa nhẹ lên môi mỏng của anh.
Môi của Lục Tuyệt rất đẹp, hơi mỏng, gợi cảm khiến người ta muốn hôn lên. Cô dùng đầu ngón tay, vẽ một vòng tròn trên đó.
Mặt trời nhỏ thứ tư.
Mặt trời nhỏ thứ năm.
Đã hết.
Đầu ngón tay Ninh Tri hơi ấn lên đôi môi mềm mại của Lục Tuyệt, hai mặt trời nhỏ thứ sáu và thứ bảy lần lượt b/ắn ra.
Ninh Tri không ngừng khai phá mặt trời nhỏ của Lục Tuyệt.
Cho đến khi nhận được thứ chín, đã không còn nữa.
Môi anh có chút nóng, Lục Tuyệt có chút ủy khuất, anh muốn môi Ninh Tri kề sát vào môi anh, dính lấy anh, mà không phải dùng tay chạm vào miệng anh.
Ninh Tri nhìn anh: “Còn muốn sao?”
Lục Tuyệt không biết cô đang hỏi gì, anh vô thức gật đầu.
Ninh Tri cong môi, cô nhéo nhéo khuôn mặt tuấn tú nhuốm màu hồng của anh, sau đó, ánh mắt vô hồn mờ mịt, anh cúi đầu xuống.
Hương vị ngọt ngào ập đến, Lục Tuyệt choáng váng cả người.
Cái chạm nhẹ nhàng ngọt ngào khiến lồng ngực anh đập dữ dội, như có một con quái vật nhỏ đang đập loạn xạ bên trong.
Sau khi Ninh Tri chạm nhẹ một cái, ngẩng đầu nhìn lên đỉnh đầu Lục Tuyệt, một hàng mặt trời nhỏ ló ra khỏi khung cùng lúc, gần như làm chói mắt Ninh Tri!
Cô đếm, có tổng cộng mười cái!
Ninh Tri sững sờ, miệng Lục Tuyệt là bảo bối của mặt trời nhỏ?
Vừa mới chạm nhẹ một cái, tâm tình Lục Tuyệt không tốt, đã biến mất rồi, anh mấp máy môi, giọng nói trầm thấp khàn khàn: “Còn nữa, tôi không đủ.”
Còn muốn, chỉ thoáng một chút, anh thấy không đủ.
Ninh Tri lại cúi đầu, chạm vào, mười mặt trời nhỏ đồng thời lao về phía cô.
Trong nháy mắt, có thêm mười mặt trời nhỏ bắn ra.
Ninh Tri suýt chút nữa bị ánh sáng làm mù mắt, khóe môi không tự chủ cong lên, môi chạm vào môi thôi mà, không ngờ lại có nhiều mặt trời nhỏ vậy.
Môi cô khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng cọ vào môi Lục Tuyệt, mặt trời nhỏ ở khung trên đầu anh như không cần tiền đồ, lại bật ra mười cái nữa.
Đôi mắt đen láy của Lục Tuyệt mở to, ướt át và sáng ngời, một cảm giác tê dại lạ thường từ môi truyền đến khiến anh rất thoải mái, lại càng khó chịu hơn.
Tay ở bên cạnh nắm chặt, gân xanh trên mu bàn tay nổi rõ, còn muốn, còn muốn nhiều hơn nữa. Anh giống như một con thú nhỏ tham lam, không hài lòng, luôn cảm thấy rằng mình muốn đụng chạm nhiều hơn nữa.
Chóp mũi Ninh Tri cọ vào chóp mũi anh, môi mím chặt một chút, Lục Tuyệt thoải mái khịt mũi, trên đầu anh lại ló ra mười mặt trời nhỏ nữa.
Ninh Tri lập tức cảm thấy mắt mình trước đây hẹn hẹp, bây giờ cô mới là người giàu có thật!
Kho báu dưới thân này, đã được cô khai phá, dường như còn rất nhiều chỗ để khai phá.
Ninh Tri đếm số mặt trời nhỏ, vừa rồi cô có tổng cộng là bốn mươi chín cái, cộng thêm mười một mặt trời nhỏ lúc trước, bây giờ cô có tổng cộng 60 mặt trời nhỏ.
Theo dự đoán của Ninh Tri đối với báo cáo của Bá Vương mỗi lần, số lượng mặt trời nhỏ lần sau phải tăng gấp đôi, thậm chí nhiều hơn, có nghĩa là cô cần có hơn 100 mặt trời nhỏ.
Ninh Tri nhìn xuống Lục Tuyệt.
Cô nhìn thấy áo sơ mi của Lục Tuyệt nhăn nhúm, đôi mắt gầy đỏ hồng, ngay cả vành tai dưới mái tóc đen ngắn cũng đỏ đến mức gần như rỉ máu.
Người đàn ông như vậy, khó trách người khác có chủ ý lên anh.
“Tri Tri, Tri Tri.” Lục Tuyệt thấp giọng hô lên, anh không hiểu tại sao Ninh Tri lại dừng lại.
Ninh Tri lại cúi đầu xuống, không còn chút mặt trời nhỏ nào nữa. Nghĩ đến điều gì đó, Ninh Tri khẽ mở môi, dùng đầu răng cắn nhẹ một chút.
Lục Tuyệt ngẩng đầu lên, âm thanh bị bóp nghẹt, giống như một con thú sữa nhỏ bị bắt nạt, nhịn không được gầm nhẹ một tiếng.
Lỗ tai Ninh Tri khẽ động.
Thêm mười mặt trời nhỏ xuất hiện trong khung.
“Đừng kêu.” Cô rời đi một chút, cảm thấy quá xấu hổ.
Lục Tuyệt chớp mắt không để ý đến những gì cô nói, anh vội vàng nhìn cô: “Tri Tri, nhanh.”
Lâm Điềm Điềm nhìn thời gian trôi qua đã lâu, Ninh Tri vẫn chưa quay lại, cô ta đoán rằng Ninh Tri đã đi tìm Lục Tuyệt.
Cô ta gửi tin nhắn cho Hàn Thu, không nhận được hồi âm.
Lâm Điềm Điềm thản nhiên đối phó với khách quý, đứng ngồi không yên, cô ta muốn biết trên tầng đã xảy ra chuyện gì.
Nếu thật sự bị Ninh Tri phát hiện, thì hiện tại cô ta phải ở trong sảnh tiệc, thì mới có thể phủi sạch quan hệ.
Lâm Điềm Điềm không yên lòng trả lời lời một phu nhân bên cạnh, tuy nhiên, giây tiếp theo, cô ta đột nhiên cảm thấy chiếc váy trên người của mình rơi xuống.
Lâm Điềm Điềm sợ đến mức nhanh chóng che váy lại, bà Lý bên cạnh kinh ngạc nhìn vòng ngực của cô ta đột nhiên thu nhỏ một vòng lớn.
Lâm Điềm Điềm không quan tâm đến sự ngạc nhiên của bà ấy, cô ta nhanh chóng đỡ chiếc váy bị tụt xuống, chạy nhanh đến phòng nghỉ.
Vốn dĩ vóc dáng của cô ta là phẳng lì nhưng sau khi cướp lấy hào quanh, dưới tác dụng của hào quang, làn da của cô ta không chỉ trắng lên mà vóc dáng cũng thay đổi đáng kể, tăng hẳn hai bậc so với ban đầu.
Bây giờ, Lâm Điềm Điềm nhận ra rằng viên ngọc bích của cô ta lại bị nứt.
Trong phòng, Ninh Tri gần như ép hết ánh mặt trời nhỏ trên môi Lục Tuyệt, cô đang định rời đi, nhưng Lục Tuyệt bên dưới dường như cảm nhận được điều gì đó, anh lúng túng mở môi, dùng bàn tay to giữ cổ Ninh Tri lại.
Tham lam, muốn nữa, thêm nữa.
Mặt trời nhỏ thứ chín mươi.
Lục Tuyệt va chạm vào răng của Ninh Tri, cô thở hổn hển.
“Đừng gấp gáp.” Ninh Tri trấn an sau đó hướng dẫn anh, cô cũng không lưu loát, nhưng Lục Tuyệt còn ngây thơ và không lưu loát hơn cô.
Mặt trời nhỏ thứ một trăm.
Kho nhỏ của Ninh Tri đầy mặt trời nhỏ.
Cho đến khi chỗ nhô ra rõ ràng khiến cô khó chịu, cố gắng gượng gạo né tránh, Ninh Tri mới lúng túng lùi lại: “Được rồi.”
Cô cầm lấy chăn bông ở bên cạnh, nhìn vào đôi mắt quá ướt át của Lục Tuyệt, cô trực tiếp đặt chăn lên người anh: “Anh tự làm đi.”
Giống như lần trước khi anh say rượu, cô quay đi, khi nghe thấy tên rỉ trầm thấp, tai Ninh Tri đỏ bừng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.