Ninh Tri thấy mình quay lại.
Cô nhìn Lục Tuyệt đang ngủ say bên cạnh mình, dưới ánh đèn mờ ảo, ngũ quan thâm trầm của anh trở nên mềm mại trẻ con.
Ninh Tri nhìn một hồi mới yên tâm nhắm mắt ngủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngày hôm sau, Ninh Tri tỉnh dậy, cảm nhận được động tĩnh xung quanh mình.
Cô mở mắt ra, thấy Lục Tuyệt đang mặc một bộ đồ ngủ hoa rời giường, sau đó bước vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân.
Ninh Tri chớp mắt, cô dần hồi phục lại tinh thần, nhìn đồ đạc trang trí bên trong, cô khiếp sợ.
Không đúng, lúc này không phải cô và Lục Tuyệt nên ở khách sạn nghỉ dưỡng của nhà họ Hoắc sao? Đồ đạc quen thuộc trước mặt đều cho thấy đây là nhà họ Lục, phòng riêng của bọn họ.
Ninh Tri nhíu mày, cô và Lục Tuyệt trở về khi nào? Rõ ràng ngày hôm qua cô và Lục Tuyệt đã đến buổi họp lớp của anh.
Cô không thể tin được.
Sau khi Lục Tuyệt rửa mặt ra, Ninh Tri hỏi anh: “Lục Tuyệt, anh có nhớ khi nào chúng ta rời khu nghỉ mát không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nước trên mặt Lục Tuyệt còn chưa khô, lăn dài theo góc cạnh, anh mờ mịt nhìn Ninh Tri một cái, không hiểu cô đang nói gì.
Ninh Tri lại hỏi: “Anh còn nhớ buổi họp lớp không?”
Lục Tuyệt khẽ mím môi lắc đầu.
Có lẽ Ninh Tri đã đoán được, lần này là bởi vì quá khứ thay đổi đã khác.
Không có buổi họp lớp nào, cô và Lục Tuyệt cũng không đi nghỉ dưỡng.
Lúc xuống tầng, Ninh Tri thấy mẹ Lục hôm nay không ra ngoài.
Hôm nay mẹ Lục mặc một bộ váy màu xanh lá cây con công, trên cổ có đeo một chiếc vòng ngọc trai, trên tay còn đeo một chiếc vòng bằng hạt ngọc màu đỏ thẫm, vô cùng lộng lẫy và tinh xảo. Lúc nào bà cũng ăn mặc đẹp.
Ninh Tri đi tới phòng khách hỏi bà: “Mẹ, mẹ có nhớ hôm qua con cùng Lục Tuyệt đi tham gia buổi họp lớp không?”
Mẹ Lục thắc mắc: “Tham gia buổi họp lớp? Con và Tiểu Tuyệt tham gia họp lớp của ai? Mẹ nhớ hôm qua con và nó ở trong thư phòng, mẹ nhờ thím Hoa đưa nước đường cho các con.”
Ninh Tri xác nhận lại rằng mọi thứ đã thay đổi.
Không lâu sau bữa sáng, Ninh Tri nói chuyện phiếm với mẹ Lục, còn Lâm Điềm Điềm ngồi bên cạnh, thỉnh thoảng nhìn chằm chằm vào mặt cô.
Để cho Ninh Tri có ả giác, Lâm Điềm Điềm hận không thể dùng đôi mắt của mình để xé da mặt của cô xuống, áp nó vào của mình.
Thật đúng là chưa từ bỏ ý định.
Ninh Tri bỏ qua ánh mắt của Lâm Điềm Điềm, dù sao đối phương có nhìn chằm chằm cô như thế nào cũng sẽ không làm cô bị thương.
Lúc này, quản gia đến báo với mẹ Lục: “Phu nhân, Hoắc tiểu thư đến rồi.”
Mẹ Lục đặt chén trong tay xuống, có chút kinh ngạc: “Mau mời con bé vào.”
“Vâng phu nhân.”
Nghe thấy Hoắc Hiểu Nguyệt tới, ánh mắt Ninh Tri sáng lên, cô có chút mong đợi không biết Hoắc Hiểu Nguyệt có nhận ra mình hay không.
Một lúc sau, quản gia đưa Hoắc Hiểu Nguyệt vào.
“Dì Lục.” Hoắc Hiểu Nguyệt cười ngọt ngào, cô ta bước nhanh về phía trước chào mẹ Lục.
Mẹ Lục bảo cô ta ngồi bên cạnh: “Nghe nói mấy ngày gần đây con về nước?”
“Thứ sáu tuần trước con mới về.” Hoắc Hiểu Nguyệt xinh đẹp, bộ dạng dỗ ngọt người lớn cũng ngọt ngào: “Hôm nay con đến đây để gặp dì Lục, còn có Lục Tuyệt.”
Mẹ Lục cười vỗ tay cô ta, sau đó giới thiệu với Ninh Tri và Lâm Điềm Điềm: “Đây là Hoắc tiểu thư, Hoắc Hiểu Nguyệt. Khi còn nhỏ cô ấy đã giúp đỡ Tiểu Tuyệt, cô ấy là bạn học từ tiểu học đến cấp ba của Tiểu Tuyệt.”
Bà quay sang Hoắc Hiểu Nguyệt nói: “Đây là con dâu lớn của dì, Lâm Điềm Điềm, đây là vợ của Tiểu Tuyệt, Ninh Tri.”
Ánh mắt của Hoắc Hiểu Nguyệt rơi vào trên mặt Ninh Tri, cô ta sửng sốt: “Là cô sao?”
Ninh Tri cười: “Cô còn nhận ra tôi?”
Vừa rồi Hoắc Hiểu Nguyệt còn chưa nhận thức, cô ta cảm thấy bộ dạng của Ninh Tri có chút khác trước, cũng không kinh ngạc như lần đầu gặp mặt, nhưng khi nghe Ninh Tri nói, cô ta chắc chắn rằng mình không nhận sai người.
“Đương nhiên là tôi nhận ra.” Hoắc Hiểu Nguyệt gật đầu.
Mẹ Lục tò mò hỏi: “Hai đứa quen nhau sao?”
Hoắc Hiểu Nguyệt nói với bà: “Khi con học cấp ba, một lần anh trai bị tai nạn xe hơi, cô ấy đã bảo tài xế của nhà dì giúp đỡ và đưa anh trai con đến bệnh viện.”
Nếu không, không có Ninh Tri giúp đỡ, lúc đó cô ta sẽ không biết làm sao, nhất định sẽ trì hoãn việc chữa trị vết thương cho anh trai.
“Cô gái mà nhà họ Hoắc muốn tìm là Tiểu Tri?” Mẹ Lục nhớ ra chuyện này, nhà họ Hoắc hy vọng tìm được cô gái, muốn đích thân cảm ơn cô ấy. Nhưng nhà họ Hoắc không biết tên hay thông tin liên lạc của cô gái, vì vậy họ phải tìm con trai của bà, hy vọng có thể liên lạc với cô gái thông qua anh.
Nhưng mà, Tiểu Tuyệt không muốn nói.
Nhà họ Hoắc không tìm được nên tạm gác chuyện này lại.
Đi một vòng, không ngờ rằng người đang tìm lại là Ninh Tri.
Vốn dĩ Hoắc Hiểu Nguyệt biết Lục Tuyệt kết hôn, nhưng cô ta vẫn tò mò không biết anh cưới ai, nhưng bây giờ thấy là Ninh Tri, cô ta có chút kinh ngạc.
Lúc đó Ninh Tri là bạn gái của Lục Tuyệt, hiện tại đã là vợ của Lục Tuyệt, đó dường như là chuyện đương nhiên.
Hoắc Hiểu Nguyệt gật đầu: “Cô ấy đã giúp con và anh trai con.”
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn Ninh Tri đầy tiếc nuối, lẽ nào là nữ mười tám thay đổi?
Trước kia Ninh Tri rất xinh đẹp, nhìn thoáng qua cũng làm cô ta kinh ngạc. Bây giờ Ninh Tri vẫn đẹp, nhưng có nhiều người trông đẹp hơn cô.
Ninh Tri hỏi Hoắc Hiểu Nguyệt; “Sau này chân của anh trai cô hồi phục như thế nào?”
“Vết thương ở chân của anh trai tôi hồi phục rất tốt, nghỉ ngơi mấy tháng sau mới bình phục hẳn.” Hoắc Hiểu Nguyệt than thở một tiếng, nhưng giọng điệu gần gũi: “Sao cô không để lại tên hay số điện thoại, chúng tôi tìm khắp cũng không thấy cô.”
Ninh Tri mỉm cười, cô nhắc nhở Hoắc Hiểu Nguyệt: “Còn nhớ tôi đã nói gì không?”
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn cô, ánh mắt đầy nghi hoặc.
Ninh Tri câu môi: “Lúc đó tôi đã nói, lần sau gặp lại cô nên gọi tôi là dì.”
Hoắc Hiểu Nguyệt trừng mắt, sao cô có thể nghiêm túc như vậy, cô ta quay đầu lại than thở với mẹ Lục: “Dì Lục, con dâu dì bắt nạt con.”
Mẹ Lục nghe thấy giọng điệu giễu cợt của Ninh Tri, bà cười nói: “Dì chỉ giúp thân chứ không giúp lý.”
Ở bên cạnh, Lâm Điềm Điềm thấy ba người họ đang trò chuyện sôi nổi, bên ngoài cô ta như người xa lạ, không đúng, họ coi rằng cô ta không tồn tại.
Đặc biệt là mẹ Lục, bà càng ngày càng thiên vị.
Lâm Điềm Điềm không khỏi xen vào: “Tiểu Tri Hoắc tiểu thư là khách, em đột nhiên đưa ra yêu cầu bất lịch sự như vậy thật không có ý tứ.” Cô ta chất vấn Ninh Tri: “Không phải vì em nghe nói Hoắc tiểu thư và Lục Tuyệt học cùng từ cấp 1 đến cấp 3, em đang cố tình gây khó dễ cho Hoắc tiểu thư phải không?”
Ninh Tri nghĩ mà thấy buồn cười, chẳng lẽ Lâm Điềm Điềm đã mất hơn nửa hào quang nên chỉ số thông minh cũng giảm xuống: “Cô nói tôi làm khó Hoắc Hiểu Nguyệt? Tại sao?”
Lâm Điềm Điềm cố ý ứng phó cô: “Bởi vì Hoắc tiểu thư và Lục Tuyệt là thanh mai trúc mã, chị nghe nói người mà Hoắc tiểu thư luôn thích là Lục Tuyệt.”
Ninh Tri trực tiếp hỏi Hoắc Hiểu Nguyệt: “Cô cảm thấy cô và Lục Tuyệt là thanh mai trúc mã sao?”
Hoắc Hiểu Nguyệt từng bị Ninh Tri dạy dỗ, biết miệng lưỡi hung ác của Ninh Tri, hơn nữa cô ta vẫn luôn đuổi theo Lục Tuyệt, Lục Tuyệt căn bản không thèm đếm xỉa gì đến cô ta.
Bây giờ nghe Lâm Điềm Điềm nói thanh mai trúc mã, cô ta cảm thấy đối phương đang cười nhạo mình.
Hoắc Hiểu Nguyệt bình tĩnh nói: “Tôi hy vọng rằng tôi và Lục Tuyệt là thanh mai trúc mã, nhưng tiếc là Lục Tuyệt quá khó để tiếp xúc.” Cô ta phàn nàn, lần nữa tố cáo Lục Tuyệt: “Từ tiểu học đến cấp ba, cậu ấy chưa bao giờ nói với tôi quá năm câu.”
“Một câu: Tránh ra.”
“Một câu: Phiền.”
Hoắc Hiểu Nguyệt bắt chước vẻ mặt vô cảm của Lục Tuyệt: “Còn một câu là: Cậu tránh ra.” Cô ta đơn giản là bất lực.
Cho đến sau vụ tai nạn của anh trai, cô ta mới tỉnh táo hoàn toàn, học cách ngừng làm những điều ngu ngốc khiến Lục Tuyệt phiền lòng.
Ninh Tri không khỏi bật cười.
Cô có thể tưởng tượng được, tiếng sữa bập bẹ đáng yêu của Tiểu Lục Tuyệt khi nói Hoắc Hiểu Nguyệt tránh ra, cô cũng có thể tưởng tượng được sự lạnh lùng của một thiếu niên cao gầy bảo Hoắc Hiểu Nguyệt tránh đường.
Phải làm sao đây? Ở mỗi giai đoạn của Lục Tuyệt, cô đều cảm thấy đáng yêu đến thảm rồi.
Lâm Điềm Điềm nghĩ rằng Ninh Tri và Hoắc Hiểu Nguyệt sẽ đối đầu với nhau, nhưng họ lại làm ngơ, thậm chí bỏ qua chủ đề mà cô ta đang đâm chọt vừa rồi.
Giống như một bộ hài kịch, cô ta lắng nghe tiếng cười và nhìn nụ cười của Ninh Tri.
Ninh Tri dường như cảm nhận được ánh mắt của cô ta, đối phương quay đầu lại.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Ninh Tri giật giật, cô nói một câu khiến trái tim Lâm Điềm Điềm đau nhói: “Nếu không biết chân tướng sự việc, đừng tùy tiện suy đoán, nếu không sẽ khiến người ta thấy cô ngu ngốc.”
Lâm Điềm Điềm ngay lập tức đỏ mặt vì xấu hổ.
Hoắc Hiểu Nguyệt cười thầm, hóa ra Ninh Tri không chỉ nói lời ác độc với cô ta.
Sau khi Hoắc Hiểu Nguyệt rời đi, cô tìm thấy Lục Tuyệt đang ở thư phòng.
“Đưa tôi lên sân thượng.” Trước khi cô biến mất, anh đã tặng hoa cho cô.
Cô muốn xem liệu nhà kính trên sân thượng có còn đầy hoa hồng đỏ hay không.
Lục Tuyệt đang đọc sách đột nhiên bị cắt ngang, anh khẽ nhíu mày, có chút không vui.
Ninh Tri ghé sát vào tai anh, hơi thở ấm áp phả vào tai, cô cố ý dùng môi chạm vào chóp tai anh.
Lông mi dài của Lục Tuyệt run lên, run rẩy, trong đôi mắt đen láy không che giấu được chút ngượng ngùng.
Đôi môi đỏ mọng xinh đẹp của Ninh Tri cong lên: “Nhanh... Mau đưa tôi lên.”
Lúc này, vành tai Lục Tuyệt đỏ lên, cúi đầu, đứng dậy đi ra ngoài.
Ninh Tri tiến lên nắm tay anh: “Chờ tôi.”
Đẩy cửa sân thượng ra, Ninh Tri nhìn thấy nhà kính như trước, bên trong đầy hoa hồng.
Ninh Tri nắm tay anh đi vào trong nhà kính, mùi thơm ngào ngạt phả vào mặt cô, cô hỏi Lục Tuyệt: “Tất cả hoa ở đây đều là anh trồng?”
Cô hỏi mẹ Lục về nhà kính thủy tinh.
Mẹ Lục kể rằng, trong kỳ nghỉ hè của lớp 12 năm cấp ba, Lục Tuyệt bất ngờ yêu cầu xây một nhà kính bằng kính.
Mẹ Lục luôn yêu thương con trai mình, từ khi còn nhỏ đây là lần đầu tiên anh đưa ra yêu cầu, bà lập tức cho người xây nhà kính hoa.
Sau khi nhà kính hoa xây xong, anh còn tự tay trồng đầy phòng hoa, chăm sóc hoa rất chu đáo.
Ninh Tri lại hỏi Lục Tuyệt: “Anh trồng nhiều hoa như vậy, muốn tặng ai?”
Lục Tuyệt cụp mắt xuống, mấp máy môi.
“Có phải cho tôi không?” Ninh Tri nhìn anh đầy mong đợi.
Một lúc sau, giọng nói trầm và khàn của Lục Tuyệt vang lên: “Là quỷ chị.”
Hoa hoa là cho quỷ chị.
“Quỷ chị đã mất tích.” Lục Tuyệt mấp máy khóe môi.
Ninh Tri đột nhiên nhận ra một vấn đề quan trọng.
Cô tìm gặp Bá Vương: “Lần sau tôi xuyên lại, điều đó có nghĩa là trong ký ức của Lục Tuyệt chỉ đọng lại ở khoảnh khắc anh ấy cài hoa hồng cho tôi?”
Bá Vương: “Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
“Cho nên, đối với Lục Tuyệt mà nói, tổng cộng hai năm cấp ba và bốn năm đại học, anh ấy đã đợi tôi sáu năm.”
Bá Vương vẫn đáp: “Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
Mũi Ninh Tri đột nhiên đau xót, đáy lòng cũng chua xót: “Lục Tuyệt từ cấp hai đâu? Trước khi xuyên lại, từ cấp hai đến khi lớn lên Lục Tuyệt đã đợi tôi mười năm?”
Cô không dám tiếp tục suy tính nữa.
Bá Vương: “Đúng vậy, thưa chủ nhân.”
Hai mắt Ninh Tri ngân ngấn nước, cô nhìn Lục Tuyệt: “Thực xin lỗi, tôi đã để anh đợi lâu.”
Ánh mắt Lục Tuyệt rơi vào mặt cô, ngây người chớp mắt.
“Bây giờ anh có nhận ra tôi không?”
Lục Tuyệt rất cứng đầu, mỗi sáng đều chạy bộ, vị trí ăn và ngồi mỗi ngày, thậm chí vị trí của cốc nước đều cố định.
Đối với Lục Tuyệt, ấn tượng của anh về cô vẫn còn khi cô khôi phục lại vẻ ngoài hoàn toàn.
Lục Tuyệt đưa tay chạm vào khuôn mặt Ninh Tri, ngón tay thon dài và sạch sẽ nhẹ nhàng lướt trên lông mày, mũi và môi của cô.
Một lúc lâu, anh dường như cố nén trong cổ họng ra: “Xấu.”
Nhưng anh vẫn thích cô, vẫn thích cô chạm vào anh.
Ninh Tri cười đến híp mắt, anh ngây người nhìn cô.
Cô đến gần anh, kiễng chân lên, đặt tay lên vai anh, mỉm cười dịu dàng nói: “Lục Tuyệt, tôi muốn mặt trời nhỏ.”
Lục Tuyệt chớp mắt, đôi mắt đen lặng lẽ nhìn cô, không hiểu lời cô nói.
“Anh cao quá, cúi đầu xuống.” Ninh Tri dỗ anh.
Lục Tuyệt ngoan ngoãn cúi đầu.
Môi Ninh Tri cong lên, cô đến gần anh, môi nhẹ nhàng rơi trên đôi lông mày sạch sẽ của anh, một mặt trời nhỏ.
Ninh Tri đã biết rằng, sau mỗi lần ép hết mặt trời nhỏ của anh, sau một khoảng thời gian, tiếp tục ép, vẫn sẽ nhận được một hoặc hai mặt trời nhỏ.
Đôi môi di chuyển xuống sống mũi và chóp mũi, thu hoạch mặt trời nhỏ thứ hai.
Mí mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, trên ngực dường như có một con kiến nhỏ, cắn anh từng vết nhỏ, rất ngứa.
Nhưng anh thích cảm giác như vậy.
Đôi môi mềm mại của Ninh Tri tiếp tục dời xuống dưới.
Trong tiềm thức Lục Tuyệt mím môi, một khao khát khó tả mà anh không biết mình đang khát vọng cái gì.
Môi di quanh bờ môi mỏng rơi xuống cằm anh, thu hoạch mặt trời nhỏ thứ ba.
Sau đó, là yết hầu của anh, mặt trời nhỏ thứ tư, cô khẽ cân và liếm một cái, có thêm ba mặt trời nhỏ.
Sau khi có tổng cộng bảy mặt trời nhỏ, không có mặt trời nhỏ nào xuất hiện nữa.
Cảm thấy Ninh Tri dừng lại, Lục Tuyệt nhìn cô bằng đôi mắt đen và ướt, tham lam nói: “Còn muốn.”
Nhìn thấy bộ dạng bất mãn cầu xin cô chạm vào của cô, Ninh Tri mỉm cười.
Cô ngồi xổm xuống, chọn một bông hoa hồng rực lửa đang nở bên cạnh, hái nó xuống.
Ninh Tri bảo Lục Tuyệt: “Cúi đầu.”
Lục Tuyệt nhếch môi, ngoan ngoãn nghe lời.
Ninh Tri cài bông hồng vào tai anh: “Thật đẹp.”
Những bông hồng đỏ rực và chàng trai mặc áo đỏ là một sự kết hợp hoàn hảo!
Lục Tuyệt không để ý bông hoa bên tai, ánh mắt trầm xuống nhìn chằm chằm ngón tay Ninh Tri: “Đỏ rồi.”
Lúc nãy khi Ninh Tri hái hoa, không cẩn thận bị gai hoa đâm vào, để lại vết đỏ.
Lục Tuyệt hoảng sợ cầm ngón tay bị đâm của cô, học cách cô giúp anh giải quyết trước đó, rồi trực tiếp đưa vào miệng.
Ninh Tri:...
“Tôi không chảy máu.”
“Được rồi, nước bọt của anh đã giúp tôi khử độc.”
“Lục Tuyệt, đừng dùng đầu lưỡi của anh cuốn lấy ngón tay tôi...”
Ánh mặt trời xuyên qua kính thủy tinh rơi trên người Lục Tuyệt, vành mắt đỏ bừng, vành tai cũng hồng hồng, còn mê hoặc hơn cả hoa hồng bên tai.