Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 22:




Trở lại thực tại, Ninh Tri chậm rãi mở mắt ra.
Trước đây, cô luôn coi đó là hoàn thành nhiệm vụ, cho rằng Tiểu Lục Tuyệt vừa đáng thương, vừa dễ thương, tràn đầy sự tươi mới.
Lần trở lại này, trong nội tâm cô cảm thấy thật rầu rĩ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trước đây, cô hy vọng rằng Tiểu Lục Tuyệt sẽ nhớ đến thần tiên tỷ tỷ là mình, nhưng hiện tại, ngược lại, cô hy vọng anh sẽ không nhớ đến cô, không đếm từng ngày để gặp cô.
Ban đêm rất yên tĩnh.
Ninh Tri quay đầu lại nhìn Lục Tuyệt đang nhắm chặt hai mắt, dưới ánh đèn mờ ảo, hình dáng anh lộ rõ, sắc xanh giữa hai lông mày đã mờ đi, giống như Tiểu Lục Tuyệt, rất nghe lời.
Cô nhích lại gần anh hơn một chút.
Duỗ tay ta trộm sờ lên tóc anh, Ninh Tri ấm áp nói: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, mơ đẹp.”
Ngày hôm sau, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ sát đất chiếu vào phòng, gió nhẹ thổi qua, màn cửa sổ màu lam nhạt khẽ phấp phới.
Lúc Ninh Tri tỉnh lại, Lục Tuyệt đã dậy chạy bộ buổi sáng, đã lâu như vậy cô không thấy Lục Tuyệt ngủ nướng, hay ngủ muộn, đồng hồ sinh học của cô còn đúng giờ hơn đồng hồ báo thức.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô trằn trọc một lúc mới lười biếng rời khỏi chiếc giường lớn.
Đúng lúc này, cửa bị gõ.
Ninh Tri ra mở cửa: “Thím Hoa, có chuyện gì sao?”
Thím Hoa đáp: “Phu nhân kêu tôi gọi nhị thiếu phu nhân xuống tầng.”
Ninh Tri khó hiểu: “Có chuyện gì sao?”
Thím Hoa: “Đại thiếu gia đã thuê chuyên gia cho nhị thiếu gia. Ý của phu nhân là để cho nhị thiếu phu nhân cô đi cùng đến bệnh viện.”
Lúc trước Ninh Tri từng nghe Lục Thâm Viễn nói rằng anh ta đã tìm một bác sĩ cho Lục Tuyệt.
Từng trải qua một số việc Lục Thâm Viễn nhắm vào Lục Tuyệt khi còn nhỏ, bây giờ Ninh Tri vẫn đang hoài nghi về tình cảm của Lục Thâm Viễn dành cho em trai Lục Tuyệt.
Có lẽ là vì khi còn bé xuất phát từ lòng đố kỵ của một đứa trẻ cố gắng giành lấy sự ưu ái của người lớn, hoặc một trò đùa giả dối để ghét Lục Tuyệt, khi lớn lên, anh ta đã trưởng thành và trở thành một người anh tốt chăm sóc em trai mình.
Nhưng Ninh Tri càng hướng về việc Lục Thâm Viễn không đột nhiên tỉnh ngộ và làm một người anh trai tốt, anh ta đang lừa dối mọi người và làm việc hời hợt.
“Được rồi, tôi hiểu rồi.” Ninh Tri cũng muốn biết tình trạng của Lục Tuyệt bây giờ như thế nào.
Ninh Tri thay một chiếc váy màu hồng nhạt, lúc này làn da của cô đã trắng hơn rất nhiều, rất thích hợp để mặc một màu ngọt ngào như vậy.
Cô đi xuống tầng thì thấy mẹ Lục và Lục Thâm Viễn, Lâm Điềm Điềm đều ở đó, ba Lục có lẽ đã đến công ty.
Hôm nay tâm trạng Mẹ Lục rất tốt, bà nói với Ninh Tri: “Con xuống rồi. Đợi tý nữa ăn sáng  xong. Chúng ta cùng nhau đưa Tiểu Tuyệt đến bệnh viện. Bác sĩ đã đợi sẵn rồi.”
Sau đó, mẹ Lục nói: “Tiểu Tuyệt rất khó chịu với bệnh viện. Con hỗ trợ thuyết phục nó một chút.” Bây giờ, anh chỉ nghe lời Ninh Tri.
Ninh Tri gật đầu.
Đôi mắt cô quét qua Lâm Điềm Điềm ở phía đối diện, cô kinh ngạc phát hiện khóe miệng bên kia nổi lên một vết phồng rộp, mắt cô ta hơi thanh, giống như chưa nghỉ ngơi tốt.
So với cô ta tràn đầy hào quang trước đây, hiện tại Lâm Điềm Điềm chỉ thiếu mất 20% hào quang, đã bắt đầu trở nên xấu hơn.
Ninh Tri cảm thấy nếu Lâm Điềm Điềm bị đánh trở lại hình dáng ban đầu, có lẽ cô ta sẽ phát điên, cô rất muốn xem.
Hai ngày nay Lâm Điềm Điềm thật sự rất lo lắng, cô ta đem vòng cổ đi sửa lại, vết nứt nhỏ trên ngọc bích đã được lấp đầy, nhìn không ra vết nứt trước đó nữa.
Nhưng mà, cô ta phát hiện, ngay cả khi viên ngọc bích được sửa chữa, cô ta vẫn không thể lấy lại hào quang từ Ninh Tri.
Nhìn Ninh Tri trước mặt, làn da được cải thiện, ngũ quan trở nên lập thể, Lâm Điềm Điềm cảm thấy dù nhìn thế nào cũng thật chướng mắt, đồng thời trong lòng cô ta cũng cảm thấy bất an.
Tại sao trên ngọc bích của cô ta lại có một vết nứt nhỏ, tại sao hào quang lại quay lại cơ thể Ninh Tri, cô ta không thể cướp lại hào quang.
Ninh Tri không quan tâm Lâm Điềm Điềm vụng trộm nhìn cô, cũng không lo Lâm Điềm Điềm biết cô đã lấy lại vầng hào quang.
Lúc này, Lục Tuyệt đã chạy bộ về.
Anh mặc một bộ quần áo thể thao màu đỏ, trên lông mày trên trán toàn mồ hôi, sống mũi cao thẳng cũng toàn mồ hôi.
Trong trẻo nhưng lạnh lùng và gợi cảm.
Mẹ Lục biết khi bà nói chuyện với con trai, anh nhất định không nghe, vì vậy bà trực tiếp để Ninh Tri đến nói chuyện.
Ninh Tri đi cùng Lục Tuyệt lên lầu thay quần áo, cô nói với anh: “Lục Tuyệt, sau khi ăn sáng, tôi và anh cùng đến bệnh viện một chuyến.”
Lục Tuyệt bước vào phòng, âm thanh buồn bực.
Ninh Tri nói nhỏ: “Chỉ là làm kiểm tra, tôi sẽ đi cùng với anh.”
Một lúc lâu, Lục Tuyệt mới trả lời: “Ừ.”
Vừa lên tiếng, anh lập tức cởi q/uần áo trước mặt Ninh Tri.
Ninh Tri không tránh kịp, mắt cô đối diện với ngực anh.
Rộng, cường tráng, rắn chắc, một lớp cơ mỏng, đều nhau, không có mỡ thừa.
Tầm mắt cô di chuyển xuống, ánh mắt của cô rơi vào những đường cong phác họa rõ ràng của anh, hoãn lại ở phần bụng, một mực đi xuống, rồi rơi vào trong quần.
Ninh Tri chạm vào chỗ đó kiếm được mười bốn mặt trời nhỏ, cô không ngờ trên tay lại có một nơi cảm giác tốt như vậy, nhìn như vậy chưa đủ.
Lục Tuyệt đưa tay cầm chiếc áo sơ mi hoa trong tủ, nhưng Ninh Tri đứng bên cạnh đó, anh nhếch môi, bỏ qua chiếc áo sơ mi hoa, chỉ lấy một chiếc áo sơ mi màu đỏ.
Sau khi Lục Tuyệt mặc áo vào, Ninh Tri thấy tay anh đặt trên thắt lưng quần, cô định quay đầu đi, nhưng giây tiếp theo, cô bị màu sắc chói lóa bắt mắt.
Trong bệnh viện.
Bác sĩ đã chẩn đoán và xác định lại bệnh của Lục Tuyệt, cũng như kiểm tra tinh thần, kiểm tra thể chất và đánh giá tâm lý, còn có một loạt các bài kiểm tra phụ trợ.
Ninh Tri lo lắng nhìn thang đo hành vi tự kỷ trong tay bác sĩ, cô đã cứu Lục Tuyệt bốn lần, cô cảm thấy gần đây bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã được cải thiện.
Trước kia Lục Tuyệt chưa bao giờ dám đối mặt hoặc nhìn cô, nhưng bây giờ ánh mắt của anh sẽ dừng trên mặt cô vài giây, hơn nữa, anh có thể đối mặt với cô.
Trong khi chờ đợi kết quả, Ninh Tri chờ đợi ở bên ngoài.
Vì sĩ diện, hai ngày qua Lâm Điềm Điềm đã yêu cầu quản lý thay đổi ngày thông báo, cô ta muốn thấy Ninh Tri Dĩnh thất vọng và đau khổ nên đã cùng mẹ Lục đến bệnh viện.
Cô ta đi đến bên cạnh Ninh Tri, ở khoảng cách gần, cô ta phát hiện không chỉ có nước da của Ninh Tri trắng lên mà ngay cả sắc mặt cũng tinh xảo hơn rất nhiều, bây giờ Ninh Tri không còn mất đi thần sắc, bộ dạng bình thường.
Ánh mắt Lâm Điềm Điềm tối sầm lại, trong mắt hiện lên vẻ không vui.
Cô ta nói với Ninh Tri: “Lúc trước Lục Tuyệt đã mất kiểm soát hai lần trong một khoảng thời gian ngắn. Tình trạng của cậu ấy ngày càng trở nên tồi tệ. Biện pháp tốt nhất là bác sĩ kê một số loại thuốc để kiểm soát tình trạng của cậu ấy.”
Ninh Tri nhướng mày: “Cô là bác sĩ? Cô nói kê đơn lập tức kê đơn sao?”
Lâm Điềm Điềm hít một hơi, quan tâm nói với Ninh Tri: “Nếu tình trạng của Lục Tuyệt xấu đi, hành vi của cậu ấy sẽ trở nên bốc đồng, tấn công mọi người, còn có thể tự tử. Việc sử dụng thuốc kiểm soát là để duy trì sự an toàn của cậu ấy và những người khác.”
“Với tư cách là người bên cạnh cậu ấy, em là người dễ bị tổn thương nhất.” Lâm Điềm Điềm cứ nhìn chằm chằm vào mặt của Ninh Tri, cẩn thận quan sát biểu hiện của cô, cô ta rất mong được nhìn thấy sắc mặt đau khổ và chán ghét của Ninh Tri đối với Lục Tuyệt.
Tuy nhiên, cả hai đều không.
Vẻ mặt Ninh Tri rất bình tĩnh, thậm chí còn lạnh lùng nhìn cô ta: “Chẩn đoán của bác sĩ còn chưa đưa ra, làm sao cô biết tình trạng của Lục Tuyệt nhất định sẽ tăng thêm? Hay là, cô có thể đoán trước được tương lai?”
Lâm Điềm Điềm bị sự lạnh lùng trong mắt Ninh Tri làm cho kinh ngạc, cô ta nghĩ đến giấc mơ của mình, trong lòng rối bời, cô ta giải thích: “Trước đây em đều thích thổ lộ hết với chị, chị chỉ quan tâm em mà thôi, em không thích nghe chị sẽ không nói nữa.”
Ninh Tri thẳng thắn nói: “Cô không phải lo lắng cho tôi, cô muốn nghe tôi phàn nàn, xem tôi rồi chê cười. Lâm Điềm Điềm, đừng coi người khác là kẻ ngốc.”
Lâm Điềm Điềm sững sờ một chút, Ninh Tri nói chuyện công kích như vậy là chuyện cô ta chưa từng thấy qua.
Cô ta muốn giải thích.
Cô ta muốn nói Ninh Tri đã chặn lại: “Đây là bệnh viện, cô có thể câm miệng được không?”
“Em...” Lâm Điềm Điềm đỏ mặt bỏ đi, không biết là tức giận hay cảm thấy xấu hổ.
Ninh Tri khịt mũi, cô gọi Bá Vương:“Tôi vẫn còn ba mặt trời nhỏ, đổi lấy 3% gào quang.”
Mỗi lần Ninh Tri đổi mặt trời nhỏ, đó là thời gian Bá Vương hạnh phúc nhất: “Được rồi, chủ nhân.” Trước đây Ninh Tri đã đổi 20% hào quang, bây giờ đổi lấy 3%, tổng cộng cô có 23% hào quang.
Bá Vương từng nói với Ninh Tri rằng sau khi đổi mặt trời nhỏ Lâm Điềm Điềm không thể cướp lại hào quang.
Đây là lý do tại sao Lâm Điềm Điềm không thể lấy lại vầng hào quang của Ninh Tri ngay cả khi đã sửa chữa lại ngọc bích.
Lúc trao đổi, Ninh Tri thấy nước da trên tay trắng hơn một chút, nhưng đổi số lượng ít, so với mấy lần trước hiệu quả cũng không rõ ràng.
Còn Lâm Điềm Điềm đi về bên cạnh Lục Thâm Viễn, trong mắt vẫn còn mang theo vẻ oán hận, bây giờ Ninh Tri không chỉ thay đổi thái độ với cô ta, mà khi nói chuyện không lưu tình chút nào.
“Làm sao vậy?” Lục Thâm Viễn nhìn thấy vẻ mặt của vợ mình không tốt.
Lâm Điềm Điềm cắn môi: “Lúc này có lẽ tâm trạng của Tiểu Tri rất căng thẳng, không tốt cho lắm. Vừa rồi em an ủi bị em ấy nói vài câu.”
Lục Thâm Viễn nhíu mày: “Em tốt tính quan tâm cô ấy, vậy mà cô ấy còn bắt nạt em? Tính tình của em quá tốt bụng, rất dễ chịu thiệt.”
Lâm Điềm Điềm nhượng ngùng cười: “Chịu chút thiệt thòi cũng không sao.”
Lục Thâm Viễn cưng chiều sờ đầu của cô ta: “Anh sẽ đau lòng.” Tuy nhiên, đây cũng là lý do anh ta thích cô ta.
Mặt Lâm Điềm Điềm càng đỏ hơn.
“Ánh mắt của em...” Trong nháy mắt, Lục Thâm Viễn nghi ngờ mình hoa mắt.
Lâm Điềm Điềm lộ vẻ ngượng ngùng: “Mắt em làm vậy?” Cô ta nhìn anh ta rồi chớp chớp mắt.
Từ khi cướp đi hào quang, điều cô ta hài lòng nhất không chỉ là làn da trắng mịn, còn có ánh mắt.
Khi còn ở trong nhà họ Lâm, điều mà cô ta luôn ghen tị nhất chính là Ninh Tri sinh ra đã có một đôi mắt xinh đẹp. Đôi mắt to và sáng, khi Ninh Tri cười, lông mày cong lên, chấm như những vì sao nhỏ.
Lúc Ninh Tri khóc, trong hốc mắt cô có một vũng nước, hận không thể làm cho người ta sẽ chết chìm trong mắt cô.
Lâm Điềm Điềm nằm mơ cũng hy vọng rằng mình sẽ có một đôi mắt như của Ninh Tri, không ngờ điều ước đã thành hiện thực.
Mặc dù đôi mắt hiện tại của cô ta vẫn không đẹp như đôi mắt ban đầu của Ninh Tri, nhưng dưới tác dụng của hào quang, đôi mắt của cô ta đã được sửa đổi thành đôi mắt hạnh nhân, cũng đầy nước, xinh đẹp.
Ngay cả khi Lục Thâm Viễn độ/ng tình, cũng thích hôn lên mắt cô ta.
Lục Thâm Viễn nhíu mày, anh cảm thấy mình xuất hiện ảo giác.
Ban đầu mắt Lâm Điềm Điềm đầy linh khí và nước, nhưng lúc này, vì sao đôi mắt của cô ta thoạt nhìn rất bình thường?
Lâm Điềm Điềm bị ánh mắt chăm chú của Lục Thâm Viễn đánh giá, cô ta đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Đừng một mực nhìn em như thế.”
Lục Thâm Viễn nhàn nhạt thu hồi tầm mắt, mặt không biểu tình: “Bác sĩ đã ra.”
Ninh Tri và mẹ Lục ngay lập tức hỏi bác sĩ về kết quả.
Bác sĩ nói với họ rằng chẩn đoán tự kỷ của Lục Tuyệt là tự kỷ ở mức độ trung bình.
Nói cách khác, so với mức độ nghiêm trọng của Lục Tuyệt trước đây, đã có sự tiến bộ vượt bậc.
“Tình trạng của cậu ấy không tồi tệ hơn sao?” Lâm Điềm Điềm ngạc nhiên nói, nhớ tới những gì vừa rồi cô ta nói với Ninh Tri, cô ta giống như bị tát một cái rất mạnh.
Ninh Tri quay lại nhìn cô ta chằm chằm: “Nghe giọng điệu của cô, cô thật sự hy vọng bệnh tình của Lục Tuyệt sẽ nặng thêm?”
“Làm sao có thể, làm sao chị nghĩ như vậy được.” Lâm Điềm Điềm nhìn ánh mắt không vui của mẹ Lục, cô ta nhanh chóng giải thích: “Bệnh tình của Lục Tuyệt được cải thiện, chị rất vui.”
Ninh Tri lười để ý đến cô ta.
Lục Thâm Viễn nói: “Bác sĩ, tại sao vô cớ tình trạng của em tôi lại tốt lên? Tôi muốn biết liệu chúng ta có thể tìm ra nguyên nhân hay không, sau này tình trạng của em ấy sẽ sớm tốt hơn.”
Bác sĩ: “Vị Ninh tiểu thư này ảnh hưởng rất lớn đến Lục tiên sinh.”
Vừa rồi trong quá trình kiểm tra, bác sĩ đã quan sát quan hệ giữa bệnh nhân và Ninh Tri, có thể nói bệnh nhân rất nghe đối phương, trao đổi giữa hai người cũng không có vấn đề gì.
Mẹ Lục nhanh chóng nói với bác sĩ: “Đúng vậy, Tiểu Tuyệt rất nghe lời Tiểu Tri.”
Nụ cười trên mặt mẹ Lục không kiềm được, lúc trước để Ninh Tri kết hôn với con trai, bà đã làm đúng.
“Tiếp theo, có cần phối hợp dùng thuốc không?” Lục Thâm Viễn hỏi.
Ninh Tri liếc nhìn Lục Thâm Viễn.
Bác sĩ: “Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không cần dùng thuốc. Kỳ thật, theo tình hình hiện tại, đối với Lục tiên sinh, Ninh tiểu thư so với dùng thuốc còn hiệu quả hơn.”
Lục Thâm Viễn gật đầu: “Được rồi, chúng tôi hiểu rồi.”
Khi trở lại nhà họ Lục.
Nụ cười trên mặt mẹ Lục chưa bao giờ dừng: “Tiểu Tri, trong khoảng thời gian này, con chăm sóc Tiểu Tuyệt vất vả rồi. Nhìn xem sắc mặt của con đã gầy đi rất nhiều.”
“Không khổ gì, Lục Tuyệt nghe lời hơn ai hết.”
Ninh Tri không phải nói khiêm tốn, từ trước đến nay Lục Tuyệt luôn yên lặng, chìm đắm trong thế giới của riêng mình, cô không cần làm gì cho anh cả, ngoại trừ quay lại cứu anh.
Trước đây Ninh Tri vẫn hoài nghi lời nói của Bá Vương, nhưng bây giờ tình trạng của Lục Tuyệt đã thuyên giảm, cô không còn nghi ngờ lời nói của Bá Vương nữa.
Mẹ Lục vui vẻ vỗ vỗ tay Ninh Tri, bà quay đầu lại, nhanh chóng gọi người giúp viên nấu một ít canh bổ dưỡng.
Bên cạnh, nội tân Lâm Điềm Điềm cảm thấy rất khó chịu, cô ta luôn cảm thấy những chuyện gần đây hoàn toàn đi chệch hướng so với những gì cô ta mong đợi.
Tình trạng của Lục Tuyệt đã thuyên giảm, mẹ Lục càng yêu quý Ninh Tri, hơn nữa, ngọc bích của cô ta xuất hiện vết nứt, hào quang quay lại người Ninh Tri.
Tất cả chuyện này đều có lợi cho Ninh Tri.
Nỗi hoảng sợ trong lòng Lâm Điềm Điềm càng lúc càng tăng.
Ninh Tri không để ý đến ánh mắt không mấy thiện cảm của Lâm Điềm Điềm, đi đến bên cạnh Lục Tuyệt.
Anh mím môi, cụp mắt xuống.
Bệnh nhân tự kỷ đang thận trọng thu mình vào thế giới của riêng họ, cần người khác trả giá gấp nhiều lần cảm xúc của họ mới có thể mở từng chút lớp vỏ cứng rắn nhỏ bé.
Ninh Tri nắm tay anh, đầu ngón tay nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay anh: “Tiểu Tuyệt Tuyệt, cảm ơn anh đã nghe lời tôi.”
Lục Tuyệt ngước nhìn cô.
Một giây trước, Ninh Tri còn đang thở dài, giây tiếp theo, cô đổi chủ đề.
Cô mỉm cười, giống như kẻ xấu bảo những đứa trẻ ngoan làm việc xấu: “Anh đã từng chơi Plans vs Zombie chưa. Đợi tý nữa tôi sẽ tải cho anh, trong đó có hoa hướng dương, sẽ sản xuất ra mặt trời nhỏ, rất lợi hại.”
Anh học tập một chút đã tốt hơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.