Nữ Phụ Đào Hôn Không Chạy Nữa

Chương 19:




Mỗi sáng Lục Tuyệt đều chạy bộ, thân hình của của anh rất tốt.
Cảm giác dưới lòng bàn tay Ninh Tri cũng rất tốt, cô chạm bào, sáu mặt trời nhỏ xuất hiện hai lần ngay lập tức lao về phía cô.
Cô bấu chặt vào, cố gắng mở rộng phạm vi, di chuyển qua xung quanh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tay Lục Tuyệt hơi lạnh, nhưng nhiệt độ bộ phần bụng dưới của anh rất ấm. Không biết có phải do hành động của cô đã kíc/h thích cơ bắp của anh thắt lại hay không.
Cô có thể chạm vào những đường cong cơ bắp mơ hồ phía trên.
Nhanh, tiếp tục xuất hiện một mặt trời nhỏ đi...!
Tay của Ninh Tri di chuyển loạn xạ.
Vô tình nhìn vào ánh mắt sạch sẽ và mờ mịt của Lục Tuyệt, Ninh Tri đỏ mặt, cô đột nhiên cảm thấy mình đang làm điều gì đó thật nham hiểm.
“Tay của tôi lạnh.” Ninh Tri mặt dày, không dám động đậy tay, cô giải thích: “Tôi chỉ làm ấm tay thôi.”
Lời này nói ra, chính cô cũng không tin.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lục Tuyệt mím môi, dưới ánh đèn ấm áp mờ mịt, lông mi dài run lên, trong phòng yên tĩnh, âm thanh khàn khàn của anh r/ên rỉ một tiếng.
Ninh Tri nóng bừng cả mặt, cô lặng lẽ thu tay về: “Cảm ơn anh, tay tôi ấm rồi.”
Lục Tuyệt cảm thấy thoải mái một chút, nhưng cũng có chút không thoải mái, trong đôi mắt hoa đào xinh đẹp hiện lên vẻ khó hiểu.
Dưới chăn, Lục Tuyệt đặt tay mình lên vị trí Ninh Tri vừa đặt, không có cảm giác gì.
Anh xoay người đối mặt với Ninh Tri, “Đặt lại, làm ấm tay.”
Đặt lại lần nữa, giúp cô ấm tay.
Ninh Tri:...
Đúng là một đứa trẻ đơn thuần ngây thơ.
“Anh chủ động sưởi ấm tay tôi sao?” Ninh Tri cảm thấy cô rất giống một kẻ xấu xa câu dẫn trẻ em ngoan làm chuyện xấu.
Lông mi dài của Lục Tuyệt khẽ run lên, trong cổ họng dường như cố nén ra một tiếng: “Ừ.”
Vì mặt trời nhỏ, Ninh Tri lại mặt dày nghiêng người qua lần nữa, tay cô ở trong chăn của mình luồn vào chăn bông của Lục Tuyệt, đơn giản chui vào bộ đồ ngủ của anh.
Khoảnh khắc cô chạm vào da thịt của anh, cô cảm thấy cơ bắp của anh ngay lập tức căng lên.
Ninh Tri ngước mắt nhìn Lục Tuyệt, chỉ thấy hai mắt anh tối sầm ướt át, trên đầu anh lại xuất hiện năm mặt trời nhỏ!
Có vẻ như anh rất thích cô chạm vào chỗ này của anh.
Tay cô khẽ cử động, một mặt trời nhỏ lại xuất hiện!
Lục Tuyệt nặng nề hừ một tiếng, như là khó chịu, hoặc là thoải mái.
Mặt Ninh Tri nóng bừng lên, cô cảm thấy làn da dưới lòng bàn tay cũng rất nóng.
Sau khi chạm vào một lúc, cô liên tiếp có thêm hai mặt trời nhỏ, sau đó không có mặt trời nhỏ nào xuất hiện nữa.
Lúc đầu cô có sáu mặt trời nhỏ, bây giờ tăng thêm tám mặt trời, Ninh Tri không ngờ tới chạm vào bụng của Lục Tuyệt mà có thể nhận được 14 mặt trời nhỏ.
Ninh Tri tính một chút, hơn nữa trong đầu cô, hôm nay ở trong thư phòng lấy được mười một mặt trời nhỏ, giờ cô ấy còn có 25 mặt trời nhỏ.
Giàu rất nhanh!
Không có mặt trời nhỏ, Ninh Tri lập tức rút tay lại.
Cảm nhận được bàn tay nhỏ bé mềm mại như không xương rời khỏi mình, Lục Tuyệt nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tri, như có chút khó hiểu.
Ninh Tri bỏ qua người công cụ Lục Tuyệt đã hết mức sử dụng: “Cảm ơn anh, tay của tôi ấm rồi, ngủ đi.”
Người công cụ Lục Tuyệt mím môi, lại liếc nhìn Ninh Tri rồi nhắm mắt lại.
Hôm nay là chủ nhật, Ninh Tri đã cùng mẹ Lục đến bữa tiệc từ thiện.
Gần đây, làn da của cô đã trắng hơn, Ninh Tri không lo lắng rằng mặc màu sáng sẽ khiến cô đen đi, vì vậy cô đã cố ý chọn một chiếc váy màu liền với những viên kim cương nhấp nháy.
Làn da trên mặt cô cũng đã được cải thiện rất nhiều, chỉ cần trang điểm nhẹ nhàng, các đường nét trên khuôn mặt của cô cũng nổi bật hơn, mái tóc mượt mà rũ xuống lưng, trông cô đặc biệt dịu dàng.
“Đẹp không?” Ninh Tri mặc quần áo xoay xoay trước mặt Lục Tuyệt.
Lúc này, Lục Tuyệt vừa mới ngủ trưa dậy.
Mỗi ngày Lục Tuyệt đều rất có quy luật, chạy bộ vào buổi sáng, ăn sáng, đọc sách, nghỉ trưa, chơi xếp hình, chơi máy tính và đọc sách. Thời gian của anh dường như được sắp đặt, cố định và đúng giờ.
Lục Tuyệt ngước mắt, giọng nói trầm thấp: “Xấu.”
Động tác kéo váy của Ninh Tri dừng lại, cô tức giận đến mức muốn tiến lên cắn anh một cái: “Tôi không nên hỏi anh.”
Ninh Tri đi giày cao gót vào, chuẩn bị rời đi: “Tối nay tôi về tương đối muộn.”
Mặt Lục Tuyệt không chút cảm xúc, anh không trả lời.
Ninh Tri chỉ nói cho anh biết một tiếng, không mong anh đáp lại.
Bữa tiệc từ thiện được tổ chức trong khách sạn, tất cả số tiền thu được từ cuộc đấu giá được quyên góp cho quỹ từ thiện để giúp đỡ những người gặp khó khăn.
Trước đây Ninh Tri đã cùng cha mẹ tham dự rất nhiều lần, cô cảm thấy so với một bữa tiệc chỉ đơn thuần là đồ ăn thức uống và vui vẻ, tuy loại tiệc này cũng nhàm chán như nhau, nhưng ít nhất nó cũng có ý nghĩa.
“Tí nữa con đi theo mẹ, thích cái gì thì cứ chụp.”
Mẹ Lục vẫn luôn cẩn thận, lúc còn trẻ là một đại mỹ nhân, bây giờ ăn mặc đẹp đẽ vẫn rất xinh đẹp.
Bà mỉm cười nhắc nhở Ninh Tri: “Đừng lo lắng về tiền bạc, thẻ đưa cho con lúc trước là thẻ phụ của Tiêu Viêm, con là vợ của nó, con nên tiêu tiền của nó.”
Mẹ Lục không nói phần lớn hoa hồng của tập đoàn Lục thị đều nằm trong thẻ của Lục Tuyệt, bà lo lắng rằng số tiền khổng lồ sẽ khiến Ninh Tri sợ hãi.
Mẹ Lục không lo Ninh Tri tùy ý tiêu tiền của Lục Tuyệt, dù sao Ninh Tri có tùy ý tiêu xài cả đời cũng không hết được.
Đã mấy lần nhận đồ trang sức đắt tiền từ mẹ Lục, Ninh Tri đã biết bà mẹ chồng này rất hào phóng, chỉ cần cô đối xử tốt với Lục Tuyệt, mẹ Lục sẽ bao dung vô hạn với cô.
Nghe thấy lời của mẹ Lục, Ninh Tri cười đáp lại.
Mẹ Lục và Ninh Tri vừa mới xuất hiện, không ít phu nhân giàu có bước tới chào hỏi.
Mẹ Lục giới thiệu Ninh Tri với mọi người, trước đó không công khai chính thức, đây là lần đầu tiên Ninh Tri lộ mặt trong hào phú.
Nhiều khách mời biết rằng, nhị thiếu gia nhà họ Lục mắc bệnh tự kỷ, cậu con nuôi đang phụ giúp ba Lục quán xuyến việc kinh doanh gia nghiệp khổng lồ.
“Nhìn đẹp như vậy, bà Lục thật là may mắn.”
“Lớn lên rất vui mừng.”
“Tướng mạo vừa nhìn vào cũng biết là người thông minh lanh lợi.”
...
Vài phu nhân đi xung quanh đều cẩn thận dò xét Ninh Tri, không ngừng khen ngợi cô, nhưng trong mắt họ lại có chút khinh thường Ninh Tri.
Xuất thân bình thường, tuy rằng dung mạo có thể gọi là thanh tú, nhưng hiện tại lại có rất nhiều thiên kim xinh đẹp, bọn họ so với Ninh Tri ở trước mặt cô có vẻ rất bình thường.
Nếu nhị thiếu gia nhà họ Lục không mắc bệnh tự kỷ, với gia cảnh nhà họ Lục, gả cho một người con gái ưu tú thì tuyệt đối không có vấn đề gì, nhưng hiện tại, nhị thiếu gia nhà họ Lục không bao giờ lộ mặt, chỉ có thể kết hôn với một người phụ nữ bình thường.
Ninh Tri đương nhiên không ngốc, cô đương nhiên nghe thấy sự qua loa và giả dối trong lời nói của mọi người, cô cũng không thèm để ý.
Trong bữa tiệc, mẹ Lục đã rất ngạc nhiên khi thấy Ninh Tri cư xử tốt, cô nói chuyện với những phu nhân hào phú khác mà không hề sợ hãi.
Ninh Tri không vì m thân phận cao quý của đối phương mà bám vào, cô cư xử đúng mực, thậm chí là thành thạo, cô chọc cho đối phương không nhịn được cười.
Ninh Tri dường như thuộc về một nơi như vậy.
Mẹ Lục vẫn nhớ lần đầu tiên đưa Lâm Điềm Điềm đến yến tiệc, mặc dù Lâm Điềm Điềm đã cố gắng hết sức che giấu nhưng vẫn không thể che giấu được vẻ kiêu ngạo của mình, khi đối mặt với những vị khách khác, cô ta vẫn giữ thái độ rất thấp và vội vàng kết bạn, bị chê cười không ít.
Bây giờ Ninh Tri khiến cho mẹ Lục sáng mắt, đương nhiên bà hy vọng Ninh Tri càng ưu tú càng tốt.
“Vừa rồi con nói gì với bà Vương khiến bà ấy vui như vậy?” Mẹ Lục tò mò.
Ninh Tri uống vài ngụm rượu đỏ, đặt ly rượu trong tay xuống: “Trên tay bà Vương đeo một chiếc nhẫn kim cương màu hồng. Trên thế giới này chỉ có mười lăm viên kim cương màu hồng hơn mười carat. Viên trên tay bà Vương là một trong số đó, hơn nữa là viên duy nhất có thể được xếp hạng F.”
Ninh Tri chớp mắt nhìn mẹ Lục, có chút nghịch ngợm: “Vừa rồi con nói với bà Vương rằng viên kim cương màu hồng nữ tính quý giá như vậy rất thích hợp với bà ấy.”
Bà Vương mỉm cười quay sang mẹ Lục nói: “Bà Lục, con dâu út của bà thật có mắt nhìn.”
Mẹ Lục không biết làm thế nào Ninh Tri có thể phân biệt được kim cương, nhưng nghe người khác khen cô, bà đương nhiên rất vui.
Ninh Tri mỉm cười, trước khi đến, sở thích của cô là tiêu tiền và mua đồ trang sức.
Trong két sắt của cô có một viên kim cương màu hồng cũng hạng F, lớn hơn của bà Vương.
Bữa tiệc còn chưa bắt đầu, khách khứa lần lượt đến.
Ninh Tri ngồi có chút chán nản nên nói với mẹ Lục rồi đứng dậy đi dạo một chút.
Vừa đi ra khỏi đại sảnh, cô tình cờ gặp được Hoắc Hiểu Nguyệt, cô ta đang đẩy xe lăn, trên xe lăn còn có một người đàn ông trẻ tuổi.
Cô liếc nhìn người đàn ông ngồi trên xe lăn, anh tuấn và đẹp trai, gọng kính vàng trên sống mũi cao thẳng, tròng kính phản chiếu chắn ngang tầm mắt anh ấy.
“Sao cô lại ở đây?” Hoắc Hiểu Nguyệt liếc mắt nhìn Ninh Tri, đánh giá Ninh Tri.
Thân hình Ninh Tri mảnh mai, mặc một chiếc váy màu, trang điểm nhẹ nhàng, tóc buộc nửa và uốn xoăn nhẹ, trông thật thanh tú và dịu dàng.
Hoắc Hiểu Nguyệt không thích Ninh Tri, nhưng cô ta phải thừa nhận rằng trang phục của Ninh Tri có chút đẹp, cách ăn mặc rất tốt.
Khóe miệng Ninh Tri giật giật, cô hỏi đối phương: “Sao cô lại ở đây?”
Ninh Tri đối với Hoắc Hiểu Nguyệt cũng không có cảm giác gì, đối phương chỉ là một đứa thiên kim tiểu thư được nuông chiều, tính tình thẳng thắn, kiêu ngạo, dễ nổi nóng, những người như vậy không tính toán, mua trí, khôn ngoan, cho dù có giở trò, liếc qua cũng có thể nhìn thấu được.
So với một người như Lâm Điềm Điềm thích gây sự sau lưng, cô thích đối phó với tính khí nóng nảy như Hoắc Hiểu Nguyệt hơn.
“Tôi và anh trai đến đây làm từ thiện.” Hoắc Hiểu Nguyệt không thích những dịp này, nhưng anh trai thay mặt nhà họ Hoắc tham dự, cô ta cho rằng chân của anh trai không tiện nên chỉ có thể đi theo chăm sóc anh ấy.
Ninh Tri gật đầu: “Ồ, tôi cũng vậy.”
Hoắc Hiểu Nguyệt nhìn xung quanh, nhưng không thấy Lục Tuyệt: “Lục Tuyệt không tới, cô để Lục Tuyệt ở nhà, một mình đi ra ngoài vui chơi?”
Bữa tiệc có nhiều người như vậy, Lục Tuyệt sẽ không bao giờ đến, cô ta nhịn không được cố ý khiêu khích Ninh Tri.
“Hiểu Nguyệt.” Trên xe lăn, người đàn ông ngăn cô ta lại.
Hoắc Hiểu Nguyệt lập tức kiềm chế lại, cô ta nhếch miệng, không dám ậm ừ, đẩy xe lăn đi.
Ninh Tri đi vào phòng vệ sinh, vừa đi ra lại đụng phải Hoắc Hiểu Nguyệt.
Chẹp, vị tiểu thư này đang quấn lấy cô?
Hoắc Hiểu Nguyệt trừng mắt nhìn Ninh Tri, sau đó không phục nói: “Thực xin lỗi.”
Ninh Tri giật mình: “Cô không phải xin lỗi tôi.”
Lời xin lỗi như vậy, thà rằng không nói, miễn cưỡng như thế nào... Hơn nữa, cô hoàn toàn không quan tâm đến những gì Hoắc Hiểu Nguyệt nói.
“Anh trai bảo tôi xin lỗi cô.” Ý của Hoắc Hiểu Nguyệt là không phải cô ta muốn xin lỗi, mà là bị ép buộc.
“Ồ.” Người đàn ông ngồi trên xe lăn là anh của Hoắc Hiểu Nguyệt sao? Cô nhớ hôm qua Hoắc Hiểu Nguyệt có nhắc đến việc anh trai cô ta đã cứu Lục Tuyệt.
Làm sao một người ngồi trên xe lăn có thể cứu Lục Tuyệt được?
“Phản ứng của cô là thế nào? Cô không có gì muốn nói sao?” Hoắc Hiểu Nguyệt không hài lòng với thái độ thờ ơ của Ninh Tri.
Ninh Tri nhìn cô ta: “Cô muốn nghe tôi nói gì?”
“Là anh trai kêu tôi xin lỗi cô, tôi chỉ nghe lời anh ấy.”
Ninh Tri thản nhiên nói: “Tôi biết ý của anh trai cô. Cô muốn nghe tôi khen cô là một người em gái nghe lời sao?”
Lời của cô vừa dứt, Hoắc Hiểu Nguyệt càng hung hăng trừng mắt nhìn Ninh Tri: “Tôi không phải là em gái tốt, tôi không nghe lời chút nào!”
Nói xong, Hoắc đại tiểu thư tức giận bỏ đi.
Vẻ mặt Ninh Tri sững sờ, cảm xúc của vị tiểu thư này còn khó hiểu hơn nhóc mọt sách Lục Tuyệt.
Sau khi cuộc đấu giá bắt đầu, Ninh Tri không nhìn trúng món đồ nào, mẹ Lục lại chọn trúng một chiếc vòng cổ khác, sau khi lấy được, bà đưa cho Ninh Tri.
Dựa theo lời mẹ Lục, những đồ dùng xinh đẹp này rất phù hợp với Ninh Tri.
Nhiều người nhìn thấy thái độ của mẹ Lục đối với Ninh Tri, vị trí của Ninh Tri trong lòng mọi người thầm lên vị trí mới.
Sau khi kết thúc đấu giá, trời sắp tối. Về đến nhà họ Lục thì đã hơn chín giờ tối.
Ninh Tri nói chuyện với mẹ Lục một lúc rồi mới trở về phòng.
Mở cửa phòng, Ninh Tri nhìn thấy Lục Tuyệt đã thay một bộ đồ ngủ sặc sỡ, đang yên lặng ngồi ở đầu giường.
Thời gian của Lục Tuyệt rất cố định, vào lúc này, có lẽ anh sẽ đi ngủ.
“Anh còn chưa ngủ?” Ninh Tri kinh ngạc.
Môi mỏng Lục Tuyệt nhếch lên, anh nhướng mi liếc nhìn cô một cái, nhưng không có đáp lại, lập tức nằm xuống giường nhắm mắt ngủ.
Ninh Tri chợt nhận ra rằng anh đang đợi cô trở về?
Ninh Tri biết hành động của Lục Tuyệt có bao nhiêu cố chấp và cứng nhắc.
Thường thì khi uống nước xong, chiếc cốc sẽ được đặt trở lại vị trí cũ, thậm chí quần áo trong tủ quần áo của anh cũng được gấp gọn gàng và xếp theo thứ tự mà anh quy định.
Người mắc bệnh tự kỷ sẽ tức giận khi thói quen của họ bị phá vỡ.
Nghĩ vậy, Ninh Tri không dám chắc.
Cô cởi giày cao gót ra, đi chân trần đến giường của Lục Tuyệt, dưới ánh đèn, ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, hiển nhiên anh vẫn chưa ngủ.
Ninh Tri ôn nhu nói: “Lục Tuyệt, cám ơn anh đã chờ tôi về.”
Dưới ánh đèn, hàng lông mi dài của Lục Tuyệt run lên.
Trời tối dần, căn phòng im ắng.
Sau khi Ninh Tri tắm xong, trên người cô không mặc áo ngủ. Thay vì mặc đồ ngủ, cô thay một chiếc váy xinh đẹp, trên chân đi một đôi giày nhỏ màu trắng.
Bá Vương nói rằng sau khi tiêu thụ mặt trời nhỏ, cô có thể hiện thân và chạm vào vật thật, vì vậy cô không thể đi chân trần hoặc tiếp tục mặc đồ ngủ xuyên về.
Cô gọi Bá Vương: “Lần này là 10 mặt trời nhỏ?”
Giọng nói nhỏ như sữa của Bá Vương đầy phấn khích: “Chủ nhân, đúng vậy.”
Ninh Tri đưa 10 mặt trời nhỏ cho Bá Vương, ngay lập tức cô chỉ còn lại 15 mặt trời, nếu tiêu hết 15 mặt trời nhỏ, cô sẽ có 15 phút để hiện thân hoặc chạm vào các vật thể thật ở đó.
Khi cô mở mắt ra lần nữa, Ninh Tri phát hiện mình đang đứng trên đường, xe trên đường chạy xuyên qua cô.
Mặc dù cô không có cảm giác, nhưng nhìn từng chiếc xem xuyên qua cơ thể cô, thị giác rất kí/ch thích.
Ninh Tri bước nhanh lên bên đường.
Lục Tuyệt có ở gần đây không?
Ninh Tri phát hiện ra rằng mỗi lần cô xuyên về, cô sẽ ở gần Lục Tuyệt.
Nhưng xung quanh lớn như vậy, cô hoàn toàn không biết Lục Tuyệt đang ở đâu.
Trời hôm nay rất gay gắt, nhiều người xung quanh cầm ô, Ninh Tri tùy ý đi lại, không sợ ánh mắt trời gay gắt.
Dưới ánh mặt trời, làn da của cô càng thêm trắng mịn, chỉ sau khi xuyên không mới lấy lại được nhan sắc, nhưng sau khi khôi phục lại cô có vẻ đánh giá thấp thân thể của mình.
Váy trên người là cô đặt theo kích cỡ ban đầu, hiện tại dáng người đã thay đổi, phần trên của cơ thể trở nên chật hơn khiến cô có chút khó chịu.
Ninh Tri vừa yêu vừa ghét, nhưng cô đột nhiên phát hiện ngực lớn cũng là một gánh nặng.
Cô nhìn xung quanh để tìm bóng dáng của Lục Tuyệt, Ninh Tri khó hiểu, tại sao Lục Tuyệt lại xuất hiện gần đó.
“Cậu đi đường không nhìn xe sao? Cẩn thận bị đâm trúng!”
Giọng mắng chửi của người đàn ông từ đằng xa truyền đến: “Này, tôi bảo cậu tránh ra, cậu bị điếc sao? Không nghe thấy sao?”
Ninh Tri quay đầu lại nhìn, cô nhìn thấy một bóng dáng cao gầy mặc bộ đồ thể thao màu đỏ đang đứng trước một chiếc ô tô con.
“Lục Tuyệt!”
Ninh Tri rất vui, cô chạy nhanh tới.
Đến gần, Ninh Tri thấy người con trai cao gầy mặc quần áo đỏ kia đúng là Lục Tuyệt.
Cô bước nhanh tới, nắm lấy tay Lục Tuyệt kéo cậu ra khỏi đầu xe, để mặc cho chủ xe mắng chửi ở sau lưng.
Ninh Tri đưa Lục Tuyệt đến bóng cây bên đường, cô cười híp mắt: “Lục Tuyệt, chị tìm được em rồi.”
So với Tiểu Lục Tuyệt mà cô nhìn thấy lần trước, cậu bây giờ cao hơn rất nhiều, cậu cao hơn cô một chút, nhìn là cao hơn 1,7 mét.
Mất đi nét mập mạp khi còn bé, hình dáng Lục Tuyệt trở nên lập thêt, vì chưa trưởng thành nên lông mày của cậu rất trẻ trung.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.