Trong gương, một người phụ nữ ngũ quan tỉnh xảo, mỗi chỗ đều trông rất vừa phải. Vốn dĩ nhan sắc xinh đẹp nhưng lại khiến người ta có cảm giác bình thường. Ngay cả làn da cũng hiện ra màu vàng sậm, như ngọc phủ đầy bụi, đã mất đi màu sắc. Nó trở nên tối tăm mù mịt, rất bình thường.
Sau khi nhìn vào gương, ánh mắt Ninh Tri lại rơi vào chiếc điện thoại lần nữa, trong đó có những bức ảnh chụp của chủ nhân trước đây, trong bức ảnh, cô gái có mắt ngọc mày ngài, làn da trắng trẻo, dù cho ai liếc mắt nhìn cũng không thể di chuyển tầm mắt.
Ninh Tri nhíu mày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngũ quan không có gì thay đổi, tại sao bộ dạng bây giờ lại trông rất khác so với trước đây?
Ninh Tri đè nghi ngờ trong lòng xuống, nhìn xe chạy vào biệt thự.
Cất chiếc gương nhỏ và điện thoại di động vào túi xách, cô định xuống xe, giây tiếp theo, cửa xe bị mở ra.
“Nhị thiếu phu nhân.” Vẻ mặt quản gia lo lắng, vội vàng nói: “Phu nhân gọi cô nhanh qua đó.”
Vừa rồi trên xe Ninh Tri đã nhận được điện thoại, biết rõ Nhị thiếu gia trong miệng quản gia, cũng chính là chồng của nguyên chủ đột nhiên phát bệnh.
Cô gật đầu: “Được rồi, vào thôi.”
Trong phòng, mẹ Lục sắc mặt tái nhợt, nhìn đứa con trai không ngừng đập đầu vào tường mà lòng nóng như kiến ở trên chảo, trong lòng sốt ruột vô cùng.
“Ninh Tri về rồi sao?” Đôi mày thanh tú nhíu chặt, ánh mắt đầy vẻ u buồn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người hầu nhanh chóng lên tiếng: “Quản gia đã chờ nhị thiếu phu nhân trong sân rồi.”
Vừa dứt lời, Ninh Tri đã đi vào.
Người hầu vui mừng nói: “Phu nhân, nhị thiếu phu nhân đã trở lại.”
Khi mẹ Lục nhìn thấy Ninh Tri, bà sốt ruột nói: “Con mau đi ngăn Tiểu Tuyệt lại, đừng để nó tự làm mình bị thương.”
Ngoại trừ Ninh Tri, Lục Tuyệt sẽ không để bất kỳ ai khác chạm vào anh. Cho dù Ninh Tri có bất mãn bao nhiêu đi chăng nữa, trong tình huống hiện tại, mẹ Lục chỉ có thể gửi hy vọng trên người cô.
Trong trí nhớ, người phụ nữ ăn mặc sang trọng và chỉn chu trước mặt mặt này là Tống Nhã, mẹ của Lục Tuyệt, bà rất yêu thương Lục Tuyệt, người bà quan tâm nhất chính cũng chính là Lục Tuyệt. Cho tới nay, ba chưa bao giờ có chút không thích hay oán hận vì đứa con trai nhỏ của mình mắc chứng tự kỷ.
Ninh Tri nhìn người đàn ông đang đập đầu vào tường.
Thân hình đối phương mảnh khảnh, anh mặc một cái áo len màu đỏ, quay lưng về phía cô, hành vi rập khuôn thoáng một chút đập vào tường.
Rõ ràng đối phương đã làm điều này không ít lần, cho nên các bức tường của căn phòng này đều được bao phủ bằng túi mềm treo tường, bên ngoài của túi mềm được bọc bằng da trắng, lớp lót ở bên trong phải là bông mềm hoặc nhựa plastic, với một lớp dày đặc, sẽ không làm Lục Tuyệt bị thương khi va vào tường.
“Con còn ngẩn người ở đó, mau ngăn Lục Tuyệt lại.” Mẹ Lục thúc giục.
Ninh Tri nhớ lại một chút, Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ, đã can thiệp từ khi còn nhỏ nên tình trạng của anh có lẽ không nghiêm trọng, nhưng không hiểu sao bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt không có chuyển biến tốt đẹp, thậm chí sau một lần bị bắt cóc, bệnh tự kỷ của anh càng trở nên nghiêm trọng hơn, trở nên cô đơn, hoàn toàn từ chối sự tiếp xúc của mọi người và thu mình trong một lớp vỏ cứng rắn lạnh lùng.
Ngay cả mẹ Lục cũng không thể giao tiếp với Lục Tuyệt, trong mắt bà nhìn thấy điều đó, trong lòng rất lo lắng.
Cho đến khi nguyên chủ xuất hiện, mẹ Lục phát hiện ánh mắt của Lục Tuyệt dừng ở trên người nguyên chủ, cũng cho phép cô tới gần và chạm vào.
Mẹ Lục vừa mừng vừa sợ.
Về sau, nguyên chủ kết hôn với Lục Tuyệt.
Đúng như dự đoán của mọi người, nguyên chủ không thích Lục Tuyệt, dù sao cũng không ai thích một người có vấn đề.
Lục Tuyệt có tính cách lạnh lùng cô lập, không thích nói chuyện, bất cứ ai xung quanh cũng không dám hứng thú, không quan tâm đến những người xung quanh, càng sẽ không quan tâm người khác quan tâm và nói về mình như thế nào, anh sống trong thế giới của riêng mình.
Những người như vậy hoàn toàn không thích hợp với sinh hoạt, lại càng không thích hợp sống chung cả đời.
Nguyên chủ không thích và ghét bỏ Lục Tuyệt, mẹ Lục nhìn thấy nhưng lại bất lực, có thích hay không là cảm nhận cá nhân, dù sao mẹ Lục cũng không thể ép buộc nguyên chủ.
Một lúc sau, Ninh Tri mới bình tĩnh lại, trong trí nhớ cô chắc chắn rằng khi Lục Tuyệt phát bệnh sẽ không nổi điên hay có hành vi đả thương người khác, lúc này cô bình tĩnh lại và đi về phía Lục Tuyệt.
Người đàn ông dường như không biết đau, từng cái từng cái đập vào tường, cho dù trên tường có dán một cái túi mềm, nếu cứ đập đầu như thế này, người bình thường cũng sẽ choáng váng, nhưng Lục Tuyệt lại không có chút thay đổi.
Ninh Tri vô tình đọc được một số thông tin về bệnh tự kỷ trên mạng, hầu hết bệnh nhân tự kỷ sẽ có triệu chứng giảm kali và vô cảm với cơn đau, tuy nhiên điều này rất nguy hiểm cho họ.
Cô đi về phía anh, cố gắng vươn tay kéo tay Lục Tuyệt.
Ngón tay của anh thon dài, tay rất lạnh, Ninh Tri vừa mới nắm lấy thì nhìn thấy một hộp màu trắng bắn ra từ đỉnh đầu Lục Tuyệt, bên trong bọt khí màu trắng có một đám mây đen rất dễ thương.
Ninh Tri cho rằng mình bị lóa mắt, cô dùng sức chớp mắt.
Tuy nhiên, sau mấy lần chớp mắt, hộp bọt khí trên đầu Lục Tuyệt vẫn không biến mất, đám mây đen vẫn lơ lửng trong bọt khí.
Cái này là cái gì?
Ninh Tri quay đầu lại nhìn mẹ Lục, sắc mặt đối phương lo lắng nhìn cô, trên đầu không có cái gì, chỉ có Lục Tuyệt mới có thay đổi như vậy.
“Đó là hộp tâm trạng.”
Trong đầu Ninh Tri đột nhiên vang lên giọng nói như sữa của một cậu bé, cô kinh ngạc mở to mắt, ai đang nói chuyện vậy?
Giọng nói nhỏ như sữa tiếp tục vang lên trong đầu cô: “Mây đen là đại biểu Lục Tuyệt không vui, mây đen nhấp nháy có nghĩa là tức giận, mặt trời nhỏ có nghĩa là vui vẻ.”
Ninh Tri sửng sốt, làm sao có thể nhìn thấy tâm trạng của Lục Tuyệt được.
Tiếng sữa nhỏ chân thành nói cho cô biết: “Bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt đã trở nên trầm trọng, anh ấy sẽ tự làm hại bản thân bất cứ lúc nào, đe dọa nghiêm trọng đến sự an toàn cá nhân của anh ấy. Mà cô, được Lâm Điềm Điềm chọn làm mục tiêu để chiếm lấy hào quang, giá trị hào quang trên người của cô đã là 0 rồi. Hào quang bằng 0 có nghĩa là hình dạng của cô sẽ trở nên xấu xí, đồng thời cũng mất mạng.”
Ninh Tri: “Cậu nói rằng Lâm Điềm Điềm chọn tôi làm mục tiêu để lấy đi tất cả hào quang của tôi?”
Cô biết rằng trong cuốn sách, Lâm Điềm Điềm là nữ chính, nguyên chủ và Lục Tuyệt đều là bia đỡ đạn, cuối cùng cả hai đều sẽ chết, nhưng điều gì đang xảy ra với giá trị hào quang này vậy?
“Cô đã chết một lần rồi, nếu sau ba ngày, giá trị hào quang của cô vẫn bằng 0, cô sẽ chết một lần nữa.”
Cô nghe rõ, hào quang của nguyên chủ bị nữ chính cướp đi, nguyên chủ chết đi, cô xuyên không.
Ninh Tri im lặng một lúc, như vậy cô chỉ còn sống được ba ngày?
Tiếng sữa nhỏ tiếp tục nói với cô: “Chỉ cần cô thu thập được một mặt trời nhỏ, cô có thể lấy lại 1% hào quang vốn thuộc về cô từ Lâm Điềm Điềm.”
Ninh Tri hỏi cậu bé: “Tôi thu thập mặt trời nhỏ, lấy lại hào quang, vậy tôi sẽ không chết sao? Đồng thời tôi có thể khôi phục lại nhan sắc sao?”
Tiếng sữa nhỏ: “Đúng vậy.”
Ninh Tri: “Nếu muốn thu thập mặt trời nhỏ, nhất định phải làm cho Lục Tuyệt vui vẻ?”
Tiếng sữa nhỏ không thể chờ đợi gật đầu: “Đúng!”
Ninh Tri nhíu mày, nếu Lục Tuyệt là người bình thường, nhiệm vụ này cũng không khó, nhưng đối phương là người mắc bệnh tự kỷ, đừng nói là làm cho anh vui vẻ, ngay cả giao tiếp cũng là một vấn đề nan giải.
Tiếng sữa nhỏ: “Thu thập các mặt trời nhỏ cũng có thể giúp Lục Tuyệt chữa bệnh.”
“Chữa khỏi bệnh tự kỷ sao?” Ninh Tri lần này càng sốc hơn, bởi vì bệnh tự kỷ chỉ có thể thuyên giảm nhờ can thiệp chứ không thể chữa khỏi: “Cậu có cách nào chữa cho Lục Tuyệt không?”
Tiếng sữa nhỏ: “Cô có thể giúp Lục Tuyệt. Tên tôi là Bá Vương, chủ nhân có vấn đề gì có thể gọi tôi bất cứ lúc nào.”
Nói xong cậu bé lập tức biến mất.
Ninh Tri có chút buồn cười, giọng nói như sữa của cậu bé không hợp với cái tên Bá Vương chút nào.
Lúc này tay đang không ngừng đập vào tường của Lục Tuyệt đã bị cô nắm lấy, anh dừng lại, ngây người nhìn cô.
Lúc này Ninh Tri mới nhìn rõ tướng mạo của Lục Tuyệt.
Lục Tuyệt rất đẹp trai, sắc mặt hơi tái nhợt, mặt mày tuấn tú, sống mũi cao thẳng, môi mỏng hơi mím lại.
Giá trị nhan sắc như vậy đặt trong làng giải trí, khó có nam minh tinh nào vượt mặt được anh.
Cảm nhận được Ninh Tri đang tới gần, ánh mắt của Lục Tuyệt dừng trên mặt cô vài giây, sau đó nhanh chóng rời đi.
Ninh Tri có chút ngạc nhiên, Lục Tuyệt có một đôi mắt đào hoa rất đẹp, ánh mắt vốn đa tình lại rất sạch sẽ, trong sáng, ánh mắt khác với người bình thường, có chút tán loạn, như không có tiêu điểm.
Nguyên chủ không thích Lục Tuyệt, hơn nữa trong lòng có chút ghét bỏ anh, cho nên cùng không tiếp xúc nhiều với anh.
Ninh Tri nắm chặt tay Lục Tuyệt, anh không giãy dụa nữa, ánh mắt dời xuống bàn tay đang nắm tay anh, giống như có thứ gì đó mềm mại quấn lấy mu bàn tay, rất thoải mái.
Ninh Tri cố gắng giao tiếp với Lục Tuyệt: “Không nên đập đầu, chỗ nào của anh không thoải mái, có thể nói cho tôi biết được không?”
Đám mây đen hiện lên trong hộp trên đầu Lục Tuyệt, Bá Vương vừa nói, đám mây đen có nghĩa là Lục Tuyệt đang không vui.
Trong sách không có nhiều miêu tả về nhân vật nam phụ Lục Tuyệt, chỉ đề cập đến việc Lục Tuyệt mắc chứng tự kỷ, nam chính rất quan tâm đến tình trạng của em trai mình, một năm sau, bệnh tự kỷ của Lục Tuyệt nghiêm trọng đến mức cả ngày anh chỉ ở trong góc, không ăn uống gì, cuối cùng tự sát.
Về phần nguyên chủ, nếu không phải bị Lâm Điềm Điềm cướp hết hào quang mà chết sớm, thì một năm sau cô cũng đã bỏ trốn khỏi nhà họ Lục cùng những người đàn ông khác, nhà họ Lục cho rằng cô đã bỏ trốn, dẫn đến việc Lục Tuyệt tự tử, nên đã trả thù nguyên chủ, dẫn đến một kết cục bi thảm.
Lục Tuyệt cúi đầu không trả lời.
Đối phương bây giờ là công cụ để cô kéo dài tính mạng, lại có mặt ở đây, Ninh Tri không thể mặc kệ anh.
Ninh Tri quay đầu lại hỏi mẹ Lục và những người giúp việc: “Trước khi Lục Tuyệt phát bệnh, anh sẽ làm cái gì? Có ai tiếp xúc với anh không, hay là đã xảy ra chuyện gì không?” Lục Tuyệt gặp trở ngại đột nhiên tự làm hại bản thân, hẳn là chịu ảnh hưởng hoặc bị k/ích thích.
Người giúp việc nhanh chóng trả lời: “Bình thường không có sự cho phép của phu nhân, mọi người không thể tùy ý vào phòng của nhị thiếu gia. Tuy nhiên, khoảng hai giờ, Tiểu Linh đang dọn dẹp trên hành lang. Cô ấy không dám đi vào phòng quấy rầy nhị thiếu gia.”
Nghe vậy, mẹ Lục lạnh lùng nói: “Gọi cô ấy tới đây.” Vừa rồi bà lo lắng cho tình hình của con trai mình, hoàn toàn không để ý đến chuyện khác.
Dưới sự dò hỏi của mẹ Lục, người giúp việc trẻ tuổi nói với mẹ Lục rằng cô ấy đang dùng máy hút bụi dọn dẹp hành lang.
Ninh Tri im lặng một lúc, sau đó nói: “Đem máy hút bụi tới đây.”
Sau đó, tiếng máy hút bụi vang lên, Lục Tuyệt tách khỏi tay Ninh Tri, lấy hai tay che lỗ tai rồi lại đập đầu vào tường.
“Mau tắt đi, mau tắt đi!” Mẹ Lục hốt hoảng bảo người giúp việc trẻ tuổi tắt máy hút bụi đi.
Ninh Tri kéo Lục Tuyệt lại, khi anh dừng lại, cô duỗi hai tay ra, bịt chặt hai lỗ tai anh: “Đừng sợ.”
Người mắc bệnh tự kỷ không thể nghe và bỏ qua giọng nói của mọi người, nhưng đôi khi, họ nhạy cảm và lo nghĩ đối với một số âm thanh. Ninh Tri đã nghe nói rằng một số bệnh nhân tự kỷ sợ tiếng mưa rơi, một số rất nhạy cảm với âm thanh của máy sấy tóc, còn một số lại sợ tiếng xe ô tô.
Lục Tuyệt thì mẫn cảm với tiếng ồn của máy hút bụi.
Khi tiếng máy hút bụi dừng lại, Ninh Tri nhìn thẳng vào Lục Tuyệt, thả tay che lỗ tai anh ra: “Không sao, anh không thích âm thanh của máy hút bụi, về sau tôi sẽ không để nó quấy rầy lỗ tai của anh.”
Ánh mắt Lục Tuyệt khẽ run lên, anh nhanh chóng liếc nhìn Ninh Tri, lại cụp mắt xuống.
Ninh Tri nhìn thấy đám mây đen trên đầu Lục Tuyệt đã biến mất, chỉ còn lại khung hiển thị bọt khí màu trắng.
Cô có chút ngạc nhiên là đám mây đen lại biến mất dễ dàng như vậy? Nếu làm anh cảm thấy vui vẻ? Sẽ xuất hiện mặt trời nhỏ sao?
Nghĩ đến đây, Ninh Tri cố ý nhẹ giọng nói: “Lục Tuyệt, bây giờ có chỗ nào anh cảm thấy không thoải mái sao?”
Giọng nói của thân thể này rất êm tai, ngay khi mở miệng Ninh Tri đã phát hiện, nhẹ nhàng ôn nhi, âm cuối có chút uốn éo khiến xương cốt người ta giòn tan.
Thật tiếc khi ngoại hình không có ánh hào quang của cô hiện tại không xứng với một giọng nói quyến rũ như vậy.
Lục Tuyệt không phản ứng.
Ninh Tri đến gần anh, một giọng nói dịu dàng truyền vào tai anh: “Anh cười, được không?”
Lục Tuyệt nhướng mắt.
Người đàn ông mặc một chiếc áo len màu đỏ, khiến nước da trắng nõn của anh càng nổi bật hơn, mặt mày anh sâu và thanh tuyền, mỗi chỗ đậm nhạt vừa phải, hoàn toàn dựa trên thẩm mỹ của Ninh Tri. Trước đây cô đã từng nhìn thấy rất nhiều nam minh tinh và con nhà giàu, nhưng ngoại hình thì không ai trong số họ có thể so sánh với Lục Tuyệt.
Ninh Tri nhìn đỉnh đầu Lục Tuyệt đầy mong đợi, cô muốn xem mặt trời nhỏ là như thế nào.
“Cô biến dạng.” Giọng nói của Lục Tuyệt rất thấp, có lẽ là vì anh rất ít khi nói chuyện, có chút khàn khàn.
Ninh Tri sững sờ một chút, sau đó mới hiểu ra, ý của anh là “cô biến dạng”?
Anh ghét bỏ cô vì xấu xí?